Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên

Chương 38: Hoàng thất??


Đọc truyện Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên – Chương 38: Hoàng thất??

Phong Vũ lạnh nhạt nói một câu “Có thể là vậy cũng có thể không phải”

Chiến sĩ thất cấp vừa nghe thì khẻ lo lắng nhưng sau đó thì cười kinh thường” Sợ hãi còn phải tỏ ra thần bí, cùng lắm là ngang tay thôi”

Phong Vũ tươi cười nói “Ngang tay?” chiến sĩ thất cấp cảm thấy toàn thân khó thở, hắn có cảm giác muốn bỏ chạy, cảm thấy sợ hãi, run rẩy.

Hắn gầm lên, chiến khí thất cấp tràn ra khẽ xua tan cảm giác vừa rồi, một ma pháp sư lục cấp hắn dùng toàn lực cùng lắm là ngang tay, dù sao 20 ngày ngắn ngủi thì nàng tăng lên được tới đâu chứ, ma pháp sư không so được với chiến sĩ, họ trời sinh đã bị hạn chế về thể chất.

Nghĩ đến hắn càng tự tin hơn, ánh mắt nhìn Phong Vũ cũng không còn sợ hãi trốn tránh mà tràn đầy nhiệt huyết chiến đấu, Phong Vũ thấy nhẹ vậy thì khẽ thở dài “Thật phí thời gian” nếu không phải vì cha nàng vì liên quan tới Phong gia nàng còn lâu ở đây đánh nhau, chỉ toàn tép riu đánh cũng bẩn tay nàng nhưng không đánh thì bị nghi ngờ thật khó chịu.

Phong Vũ đưa tay vận Hỏa nguyên tố hóa thành thanh kiếm đỏ rực trên tay khiến nóng vô cùng uy lực khiến nhiệt độ xung quanh tăng mạnh lên, toàn trường nhìn thanh kiếm sáng chói trên tay nàng thì hít một hơi tiếp đó hô vang lên như núi lửa phun trào nhiệt liệt nóng chảy.

“Lâm Phong”

“Lâm Phong”

“Lâm Phong”

Tên chiến sĩ lục cấp còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm nóng rực trên tay Phong Vũ đã lao tới khiến hắn giật mình phản xạ đưa kiếm lên đỡ nhưng uy lực quá mạnh thân hình chống cự không được khẽ bay ra khỏi lôi đài phun một ngụm máu rồi nằm im trên đất. Thanh kiếm sau đó bay về lại chỗ nàng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Một người đi điến kiểm tra thì mặt khẻ biến thu tay lại, khuôn mặt trắng bệch.

Tên chiến sĩ thất cấp nằm bất động trên đất, xương tay chân như bị thứ gì đó khiến bị nát ra nhưng bên ngoài thì không bị gì, kinh mạch bị dứt ra chết ngay tại chỗ.

Trọng tài ngây ngẩn bị dọa choáng váng sau thấy ánh mắt lạnh lùng của Phong Vũ trừng mình thì mới giật mình báo “Trận thứ 3 Lâm Phong thắng, Lâm Phong toàn thắng” toàn trường trào ra như nước vỡ đê ai ai cũng kính nễ nhìn về hướng binh đoàn Lâm Phong.

Quá nhanh đi! họ còn không thấy chuyện gì xảy ra thì tên kia đã nằm trên đất, mọi người ở Đông đại lục này rất tôn trọng ma pháp sư, dù gì chiến sĩ cũng nhiều như mưa bụi nếu trở thành ma pháp sư cũng có thể trổ hết tài năng, như thiên nga giữa bầy vịt.

“Ma pháp lục cấp Hóa hình!” Ly Nguyệt trợn to nhìn màn vừa rồi, chỉ có lục cấp mới có thể lợi dụng các loại nguyên tố ngưng kết thành tư thái động vật nhưng…vừa rồi là..vũ khí!! có thể hóa hình thành vũ khí sao???


Lương Tĩnh cũng căng thẳng, lục cấp tiểu hài tử kia là ma pháp sư lục cấp!! dù là Ma Lạc học viện thiên tài lục cấp cũng đã 18, đổi thành người khác thì tới lục cấp ít nhất cũng hơn 30t. Nha đầu này mới bao nhiêu, nhìn còn chưa tới 10t vậy mà thuộc công hội lính đánh thuê, Bạch Hổ hoàng thất chắc sẽ điên mất.

Tạ Nhiên cười cười híp mắt nhìn kỹ Phong Vũ, ông không tin nha đầu này thực lực là lục cấp, khả năng điều khiển nhanh như vậy, tốc độ triệu hồi nguyên tố còn chưa tới một giây ngay cả ông chỉ sợ còn không bằng.Nha đầu này quả không tầm thường, đại hội đã trăm năm chưa có chết người, tiểu tinh linh này lại phế lệ rồi haha. Tuổi còn nhỏ mà xem ra kinh nghiệm thực chiến của nha đầu này rất nhiều, giết người đến mắt cũng không chớp một cái, có vẻ vô cùng bình thường, thật đặc biệt không giống bất kỳ một đứa trẻ nào ông từng gặp.

Dạ Thiên đồng tử co lại nhìn chằm chằm Phong vũ, khuôn mặt tuấn tú vô cùng kinh ngạc tò mò nhìn nàng. Vừa rồi ngay cả hắn còn không thấy kịp, tốc độ quá nhanh.

“Ta nói này Tạ Nhiên…nàng là ma pháp sư a…..” Tạ Nhiên nghe cười hớn hở gật đầu, Ly Nguyệt nghe thì nóng nảy đứng dậy đến trước mặt Tạ Nhiên nói.

“Tạ Nhiên tiền bối! ma pháp sư thuộc trường học Ma Lạc, thuộc lực lượng của Bạch Hổ quốc” thân là người hoàng tôc thân phận tôn quý nên Ly Nguyệt dù là trước mặt phó hội trưởng công hội, dù là cao thủ nàng ta vẫn lớn giọng kiêu ngạo.

Tạ Nhiên tươi cười nhưng giọng nói có chút sắc biến, ánh mắt xẹt tia sát khí rất nhanh biến mất “Ý công chúa là hoàng thất muốn giành người với công hội?”

Ly Nguyệt nhất thời nghẹn họng, xấu hổ đứng im, Dạ Thiên lập tức đề phòng hắn cảm thấy nam nhân này hình như đang giận dữ

“Công chúa, tiểu cô nương kia xuất hiện trong này hiển nhiên đã đăng ký rồi” Lương Tĩnh lên tiếng giải thích cho Ly Nguyệt” Nhưng Tĩnh thúc thúc”

Ly Nguyệt còn muốn nói gì thì Dạ Thiên đã đến bên cạnh kéo nàng lại, Lương Tĩnh cười cười ngại ngùng nhìn Tạ Nhiên ” à Nguyệt nhi tính tình có chút nóng nảy suốt ruột nên…”

Lương Tĩnh đổ mồ hôi, hắn không quên đây là địa bàn của công hội, nếu cướp người thật thì cũng không thế mở miệng ở đây.

Dạ Thiên lại nhìn xuống phía Phong Vũ, hắn cảm thấy tim đập rất mạnh, ánh mắt bất giác cứ nhìn Phong Vũ, nếu hắn chiến sĩ bát cấp đối chiến cùng nàng liệu hắn có thể thắng không? Nhiệt huyết trong người hắn từ từ sôi trào, đây là hưng phấn thấy cường giả,muốn chứng minh thực lực.

Mọi người trong quảng trường đều hô to, chiêu vừa rồi của Phong Vũ quá đẹp, nhanh tàn nhẫn dứt khoát. Đoàn trưởng Ma Âm giờ phút này hoàn toàn đen mặt bất an lo lắng.

Ly Nguyệt hai mắt nóng như lữa nhìn Phong Vũ, nàng tuy chỉ mới 15 tuổi nhưng người hoàng thất luôn trưởng thành hơn so với tuổi, bé gái đeo mặt nạ dưới kia, thân hình nhỏ nhắn đó tuyệt đối không tới 10t, không đến 10t là ma pháp sư lục cấp…….nếu dựa theo tốc độ trưởng thành này… Ly Nguyệt nắm chặt tay, thiên tài trong thiên tài này hoàng thất nhất định phải có, bằng mọi giá!!


Trận chiến giữa đoàn Hồng Tiễn cùng Lâm Phong, Lâm Phong toàn thắng và cao thủ thất cấp đoàn Ma Âm cho mượn cũng biến mất, một chiến sĩ thất cấp là một tổn thất cực lớn với đoàn 4 sao.

Ngày đầu tiên trận đấu Lâm Phong vang danh khắp đấu trường, các trận khác không khơi nổi nhiệt tình như thế.

Lương Tĩnh, Dạ Thiên, Ly Nguyệt tự nhiên cũng nhận ra, trận vừa rồi của Lâm Phong quá mạnh mẽ nhất là vị ma pháp sư nhỏ tuổi kia ra tay, rung động tất cả mọi người khiến họ một lần nữa ghi nhớ cái Lâm Phong không thể quên được.

Ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, trong miệng mọi người chỉ nhắc đến một cái tên, Lâm Phong!! mà các dong binh lại càng ngóng chờ ngày mai, khiêu chiến từ 3 sao đến 5 sao, còn có thể gặp lại Lâm Phong!

Ngày hôm sau Lâm Phong sẽ gây ngạc nhiên như thế nào đây, tất cả đều chờ đợi lúc này cuộc thi như sôi nổi bùng nổ chỉ vì một cái tên,Lâm Phong!

Ba người Lương Tĩnh tất nhiên cũng ở lại, tuy Ly Nguyệt không nguyện ý nhưng nghĩ đến trận đấu ngày mai thì nàng đành miễn cưỡng gật đầu.

Hoàng hôn dần buông xuống, công hội lính đánh thuê vẫn náo nhiệt vô cùng, trong lời nói chỉ nhắc đến trận đấu của Lâm Phong, ma pháp sư thần bí, ma pháp sư xinh đẹp hơn cả tiên nữ…trong khu vực đoàn 4 sao có một đoàn hoàn toàn tối om, vài lính đánh thuê đi ngang qua đều liếc nhìn cười trộm.

Dong binh đoàn Ma Âm còn chưa bắt đầu nhưng giống như đã thua cuộc, nghĩ đến họ đã quá xem thường Phong Vũ, đã đưa đến cả thất cấp chiến sĩ mà vẫn thua mà đến thảm hại thậm chí đến ra chiêu tên đó cũng chưa kịp thì đã…chuyển hộ khẩu xuống với Diêm Vương rồi!!

“Chúng ta ngày mai mà thua sẽ bị hạ thành 3 sao ngay cả tư cách khiêu chiến 5 sao cũng mất” tên nam nhân thô kệch hung tợn nói

“Nhưng lần trước phái những gần 10 người đi giết tên đội trưởng Lưu Duật kia không những không giết được mà người chúng ta đã chết hết, tổn thất vô cùng lớn. ” Đoàn trưởng lạnh giọng quát.

“Vậy bây giờ ta phải làm sao đây”

“Trước hết chúng ta nên phải thắng trận này đành dùng nó vậy”


“Nhưng không phải chúng ta phải dùng nó cho trận khiêu chiến 5 sao?”

“Vậy thì ngươi có cách nào khác không?”

“A…đúng thật ma pháp sư kia ta đã đi điều tra không có bất cứ một thông tin gì, hình như không có một điểm yếu gì. Không ai biết cái tên Phong Vũ là ai”

“Vậy chỉ còn dùng nó, đành phải như vậy nha đầu ma pháp sư kia không thể xem thường, dùng nó chúng ta mới thắng được nếu không ngay cả khiêu chiến 5 sao cũng không có”

“Vậy quyết định như vậy” Đoàn trưởng trầm mặt nói

Lâm Phong sau trận thắng oan liệt đó, dong binh đoàn Lâm Phong đã nâng lên tầm cao mới trong công hội, không một dong binh đoàn nào không biết. Đêm nay Lâm Phong vô cùng ồn ào náo nhiệt, mỗi người đều cười rạng rỡ cao giọng trò chuyện, Phong Vũ không tham gia mà ở trong phòng lẳng lặng xếp bằng tu luyện. Hiện tại nàng đã lên từ thống lĩnh sơ kỳ lên hậu kỳ xem ra chặn đường lên cấp quân chủ của nàng sẽ không lâu đâu. Nếu để người khác biết Phong Vũ là toàn hệ thì cho dù là hiệu trưởng trường Ma Lạc cũng đứng ngồi không yên..

Phong Vũ đột nhiên mở mắt cong khóe môi lộ nụ cười yêu nghiệt, nàng lấy áo choàng chùm kín cả người đi đến cửa sổ mở ra lạnh nhạt nói

“Đêm khuya không biết hai vị đây đến có chuyện gì?”

Dưới chiếc mũ chùm kín che đi khuôn mặt đẹp giống người của Phong Vũ, ánh mắt nàng nhìn thấy một nam nhân tuấn tú và một nữ nhân xinh đẹp đang đứng trước của Lâm Phong, Phong Vũ nheo mắt nhìn, nữ nhân kia ma pháp sư ngũ cấp, còn tên kia là chiến sĩ bát cấp, cũng coi như thiên tài.

“Tiểu muội muội có thể ra ngoài nói chuyện không?” Ly Nguyệt ngửa đầu nhìn lên cười thân thiện.

Phong Vũ trầm mặt, nữ nhân này coi nàng là hài tử sao? để xem nàng ta muốn làm gì nếu không có ý tốt nàng không ngại giết nàng ta cùng tên nam nhân kia, Phong Vũ nhẹ nhàng nhảy xuống không một tiếng động.

Ly Nguyệt vừa thấy thì vui mừng nhưng thấy Phong Vũ che kín như vậy đến mặt cũng không thấy thì nghi hoặc, tiến lên muốn kéo áo choàng nàng thì Phong Vũ nhẹ nhàng tránh thoát lạnh giọng hỏi

“Người là ai? tìm ta làm gì?”

Vẻ lạnh lùng của nàng thật khiến Ly Nguyệt có chút giật mình, vốn tưởng đây chỉ là một tiểu hài tử không nghĩ lại thông minh như vậy xem ra nàng ta lầm, Ly Nguyệt nghĩ đến thì thay đối thái độ nghiêm túc hơn nói chuyện theo giống người lớn.

“A~ ta là công chúa tên Bạch Ly Nguyệt của Bạch Hổ quốc, người bên cạnh là thiên tài thuộc hoàng thất đến từ Chiến Võ học viện -Tề Dạ Thiên”


Phong Vũ không nghe lọt một chữ nào thật phiền phức lạnh nhạt nói

“Thì sao?”

“À..ta còn chưa biết tên ngươi?”Ly Nguyệt thấy nàng lạnh lùng như vậy thì có chút bất đắc dĩ cười tươi dịu dàng nói.

“Tên của ta? cần phải cho các ngươi biết sao?” Phong Vũ khẽ cong khóe môi cười nhạt

“Ngươi…bọn ta đẽ lịch sự như vậy còn không biết điều” Ly Nguyệt thấy Phong Vũ cuồng ngạo khó gần như vậy thì bực bội tức giận nói

Nghe thế thì Phong Vũ bật cười, ngân mâu lạnh nhìn Ly Nguyệt, không biết điều? công chúa thì hay sao?

“Ngươi,liên quan gì đến ta sao” nàng không thích những người hoàng thất, toàn là kiêu ngạo xem thường người khác chẳng có ai tốt đẹp.

“Ta đến muốn ngươi gia nhập hoàng thất”Ly Nguyệt kìm nén tức giận nhớ đến nàng muốn đến đây làm gì thì nở nụ cười nói

“Dựa vào gì” Phong Vũ như hiểu ý, ánh mắt xẹt tia sát khí nhưng đã bị mũ chùm che đi nên không ai phát hiện, muốn nàng gia nhập? nực cười, nàng cần cái vị trí đó sao? đám hoàng thất chẳng ra sao?”

Nghe thế thì Ly Nguyệt bùng lữa giận quát to

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được hoàng thất để ý, đừng đánh giá quá cao bản thân mình, ta đã khách sáo như vậy còn không biết điều”

Dạ Thiên hoàn toàn biến sắc còn chưa kịp chạy đến kéo Ly Nguyệt lại thì Phong Vũ như chớp nhoáng tốc độ kinh người đã đứng sau nàng ta, thanh kiếm nhỏ bén nhọt đặt trên cái cổ trắng mịn của nàng ta.

Phong Vũ thật đã hết kiên nhẫn nàng giờ muốn giết hai tên này cho đỡ phiền, đến nói chuyện cũng lười “Haizz ngươi cũng nên thấy vinh hạnh khi chuẩn bị chết dưới tay ta”

Dạ Thiên trầm mặt, quá nhanh đến hắn cũng không kịp, lúc này Ly Nguyệt mới phản ứng thì thấy con dao kề ngay cổ thì khẽ run rẩy

“Ngươi dám ra tay? ta chính là công chúa người của hoàng thất đấy, nếu kia giết ta thì chắc chắn phụ hoàng ta sẽ đến cho người đến làm ngươi sống không bằng chết”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.