Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên

Chương 25: Dong binh đoàn gặp nguy?


Đọc truyện Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên – Chương 25: Dong binh đoàn gặp nguy?

Đi ra khỏi địa phận của Huyền Vũ quốc, Phong Vũ nhìn lên bản đồ trong tay nàng đã tìm thấy trong cánh cửa thần bí ở không gian-vòng lưu ly. Phong Vũ khẽ cong khóe miệng, Sơn Cát sao?? muốn đến Bạch Hổ đường ngắn nhất là qua đây còn không phải đi vòng cực kỳ mất thời gian. Nghe nói nơi này là trụ sở chính của dong binh đoàn trên toàn đại lục cấm người ngoài xâm phạm. Dong binh đoàn sao? nếu như là dong binh thì việc qua lại các quốc gia sẽ đỡ phiền phức hơn a~ nàng cũng lười phải ẩn thân. Xem ra cũng không tệ đến đó một chuyến.

Bạch Cầu từ không gian thoát ra, nhảy lên vai Phong Vũ cọ cọ ủy khuất “na na”, Phong Vũ khẽ nghiêng mặt lạnh nhạt nói.

“Bạch Cầu!! được rồi cho ngươi ở ngoài” xong rồi xoay người vào không gian đưa cho Tôn Hỏa và Lôi Chấn thịt đã được nàng nướng từ trước dỗ dành. Dù ngoại hình của chúng đã biến thành ma sũng nhưng nàng không thể một lần có tận 3 con đi bên cạnh được nên tụi chúng chỉ có thể thay phiên.

Xong nàng xoay người ra ngoài, đưa tay kéo mũ choàng phía sau lên che cả khuôn mặt tuyệt mỹ kinh phách nhân gian đi.Phong Vũ mới tiêu soái bước đi, nàng không muốn lộ cái khuôn mặt gây phiền này ra ngoài đâu, nàng còn chưa đủ mạnh lộ ra chỉ có chết thôi!!

Nếu để bọn ma thú và Tạp Vân Phi biết được chắc hộc máu chết vì quá sốc!! ngươi yếu sao? toàn hệ ma pháp sư cấp thống lĩnh yếu sao? thống lĩnh chiến sĩ yếu sao? triệu hồi sư thống lĩnh toàn hệ yếu sao? mới 7 tuổi mà như vậy là yếu sao?? NGƯƠI NHƯ VẬY YẾU VẬY TRÊN ĐỜI NÀY AI MẠNH ĐÂY?? thiệt đau tim mà! tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của họ có ngày sẽ bị những ý nghĩ lời nói của tên biến thái này làm kích động mà về cõi thiên mất!!

Sơn Cát!! là nơi tập trung các công hội lính đánh thuê. Tứ đại đế quốc ở Đông đại lục ngoại trừ hoàng thất còn có một vài thế lực không lệ thuộc vào, vô cùng mạnh mẽ, dân số đông đảo, Đúng vậy chính là lính đánh thuê!!!{phần cuối chap 3: thiên phú siêu biến thái mình đã đề cập sơ nên sẽ không nhăc lại}

Công hội lính đánh thuê đều có bốn nhánh trong mỗi đế quốc và lớn nhất nổi tiếng nhất chính là ở Sơn Cát này, ranh giới khi bước vào Bạch Hổ quốc.


Sơn Nguyên có đặc điểm riêng, nơi này là thiên đường cho lính đánh thuê chân chính! Địa hình và các cao thủ đều tụ tập lại làm nơi này trở thành nơi có lực lượng vũ trang phát đạt nhất, đông đảo nhất khiến nó trở thành vị trí thứ 1 trong 4 công hội. Phong Vũ thấy có chút hứng thú, làm dong binh đoàn cũng không tệ!! dù còn nhiều việc phải làm nhưng nàng cũng muốn trải nghiệm cuộc sống, tận dùng thất tốt khoản thời gian lúc trước nàng luôn vùi đầu vào công việc để đánh mất đi những thứ quý giá của đời người. Tăng hiểu biết, kết bạn với nhiều người với nàng có ích chứ không hại thì sao không làm thử chứ!!

Đang thong thả bước đi, tâm trạng Phong Vũ đang rất thoải mái vui vẻ, khi nảy trước khi ra khỏi Huyền Vũ quốc, Phong Vũ đã vào một tiệm đấu giá lớn nhất kinh thành. Nàng vào đó đưa cho hắn 3 lọ đan dược hồi thể đan cấp 1 cực phẩm, đã kiếm được không ít tiền. 10 ngàn kim tệ một lọ nha còn nhiều hơn gấp mấy lần nàng bán ma thạch a, hèn gì Luyện dược sư lại giàu có như vậy. Tùy tiện bán vào lọ đan dược đã kiếm được cả một gia tài rồi, Phong Vũ đã bán cấp thấp nhất nàng luyện ra, trong vòng 2 năm chỉ chuyên tâm luyện đan dược, số lượng lọ được đã chất thành một ngọn núi rồi. Nàng sở dĩ không muốn bán nhiều mà chỉ có 3 lọ là vì tránh bị nghi ngờ, tự nhiên có một người đưa ra 3 lọ đan dược hồi thể đan cấp một nhưng cực phẩm đã bị chú ý!! nếu bán một nữa số đan dược nàng luyện thì như thế nào đây!!. Nhiêu đó tiền Phong Vũ cũng đủ sống cả đời rồi, nàng không cần mua đồ ăn chỉ cần y phục và một số gia vị thôi.

Lên tới Thống Lĩnh nàng đã không cần ăn nhiều mà vẫn thoải mái khỏe mạnh rồi, với cả trong không gian còn cả ngàn thịt của ma thú được bảo quản kỷ càng chờ nàng chén cơ mà, còn tốt hơn cả sơn hào hải vị của hoàng thất a~. Cả ngàn ma thạch của ma thú đủ các cấp nhiêu đó đã làm người ta lóa mắt há hốc mồm rồi. Với cái tài sản hiện tại Phong Vũ có thể so với cả một đế quốc còn sợ là không có cái đại đế quốc nào có cả ngàn viên ma thạch như Phong Vũ!! phải giết bao nhiêu mới có được cơ chứ??

Chậm rãi thong thã bước đi…đột nhiên Phong Vũ nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau, nghe được gió nói với bản thân ” lính đánh thuê đang đánh nhau” Phong Vũ khẽ cong khóe miệng lộ nụ cười mỹ lệ động lòng người nhưng tiếc là đã bị chiếc mũ chùm che giấu đi ” số nàng quá may đi, muốn gặp lính đánh thuê chưa tìm đã thấy, nhiều khi hên cũng là một thiên phú a~”

“Này..các ngươi đúng là bỉ ổi, hèn nhát” một người cao lớn vạm vỡ lên tiếng.

“Như thế nào, đánh không lại là giở võ mồm sao?” tên kia cười phá lên

“Hèn nhát, một đám các ngươi thật làm ô nhục cái danh lính đánh thuê ” người đó giễu cợt nói.


“Ngươi….chịu chết đi!! huynh đệ chúng ta lên” tên đó ra hiệu cả đám đều xông lên.

Phong Vũ đi đến từ xa đã thấy khoảng 8 người đang vây đánh 3 người, nàng khẽ nhíu mày. Đông hiếp yếu sao? nàng cũng không phải người tốt lành nhưng thấy chính giữa có một nữ nhân đang núp, nhìn tên đó che chở cho nữ nhân đó Phong Vũ lại nghĩ đến ca ca. Nếu là ca ca hắn có che chở cho nàng như vậy không? dù sao tên kia xem ra cũng không tệ hình như là lính đánh thuê cứu hắn cũng một công đôi việc.

“Này các ngươi đông ăn hiếp yếu? không thấy hèn sao?” Phong Vũ lạnh nhạt nói, cả đám người quay lại nhìn nàng nghi hoặc.

Tên cầm đầu cảnh giác đánh giá nàng, thân hình nhỏ nhắn thấp bé chắc chỉ là một hài tử thôi, che kín từ trên xuống đến mặt mũi ra sao hắn cũng không rõ, cái khí chất trên người của nàng tỏa ra không hề tầm thường nhưng nghĩ lại giọng nói non nớt, dù che kín nhưng nàng còn cao chưa tới vai hắn. Chắc chắn chỉ là một hài tử không biết điều, thích làm anh hùng nghĩa hiệp đây mà.

“Ngươi cũng muốn chết sao? hài tử thì làm được gì về nhà với mẹ đi” tên cầm đầu cười to, kinh thường nhìn nàng.

Tôn Hỏa- Lôi Chấn- Tạp Vân Phi bên trong xem thường hắn, sao không nhìn hàn khí xung quanh nha đầu này đi, ngu ngốc!! cả bọn đều cùng cầu nguyện cho tên đó chết dễ coi một chút, đụng đến tiểu ác ma này còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương a~


“Này bạn nhỏ, cám ơn ngươi nhưng ngươi mau chạy, ngươi đánh không lại đám người này đâu” Lưu Duật nói giọng mang theo tia cảm kích. Người bên cạnh hắn cũng gật đầu như đồng ý nhưng cô nương giữa hai người thì lại đưa ánh mắt cầu cứu nàng.

Phong Vũ thấy ánh mắt đó khóe môi khẽ cong lên, không lẽ nghĩ nàng cứu được nàng ta sao?? thú vị!! ánh mắt đó không có chút bụi bẩn nào rất ngây thơ trong sáng, không cứu không được rồi a~ với cả hai năm trời nàng còn chưa chiến đấu gân cốt sắp mục rồi, lấy bọn này luyện tập cũng được.

Nàng như cơn gió chớp mắt đã đến bên cạnh tên cầm đầu khiến đám người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nàng nắm quyền vận lực vừa đủ đánh thẳng vào bụng tên đó. Hắn mở to hai mắt không tin nhìn nàng, máu phun một ngụm máu rồi nằm im trên đất.

Phong Vũ chán ghét, lấy trong không gian một chiếc khăn lau kỹ bàn tay nõn nà trắng mịn rồi vứt nó xuống đất. Nàng đành phải dùng vũ khí thôi, đánh tay không tuy dư sức hạ đám người này nhưng dơ tay nàng, không được!! lấy ra một con dao nhỏ nhắn nhưng bén nhọn. Thân ảnh quỷ dị lại biến mất, bọn họ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đám người đó đã nằm im trên đất, trên cổ có một đường thẳng tắp đi ngang.

Lưu Duật lúc sau bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt, nhanh, lưu loát, chuẩn xác. Hắn kinh hãi nhìn Phong Vũ, quả không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá. Hắn đã giao chiến với đám người này vô cùng chật vật như sắp chống đỡ không nổi thì nàng xuất hiện, nhẹ nhàng nhanh chóng đã giải quyết xong. Hắn thấy bản thân có chút thất bại, hắn vẫn chưa đủ mạnh, thật yếu đuối. Chợt nhớ Lưu Duật đi đến trước mặt Phong Vũ ôm quyền cảm kích nói

“Người bạn nhỏ, cám ơn đã ra tay cứu giúp”

“Không có gì, ta chỉ nhìn không thuận mắt thôi, không có ý tốt!” Phong Vũ lạnh lùng nói, chỉ là đám tép riu này sao? thật ra nàng không cần động cũng đủ giết bọn chúng nhưng làm vậy sẽ khiến mấy người này bị kinh hãi một chuyến và làm người khác nghi ngờ nên nàng đành vận động vậy? Chơi đùa một chút cũng được!!”

“Bạn nhỏ, ngươi tính đi đâu sao?” Lưu Duật càng thấy người này, thật khí phách.


Phong Vũ nhíu mày, cái gì bạn nhỏ? nàng thật tức chết mà. Lúc trước cao tận 1m 65 giờ thì hay rồi đến đây bị teo nhỏ lại như lúc bé còn chưa tới 1m4. Khiến nhiều lần Phong Vũ cảm thấy nhục nhã, chừng nào nàng mới lại như trước đây.

“Sơn Cát” Phong Vũ lạnh nhạt phun hai chữ.

“Sơn Cát? bọn ta cũng đến đó, hay là đi cùng đi” Lưu Duật kinh ngạc, không nghĩ nàng sẽ đi đến đó, nhưng cao thủ thường cổ quái nên cũng không lạ.

Phong Vũ gật đầu không đáp, im lặng theo sau. Cô nương khi nãy nhẹ nhàng đi đến gần nàng ngại ngùng xấu hổ giọng càng nói càng nhỏ.

“Cảm ơn ân nhân đã ra tay cứu giúp”

Phong Vũ đưa mắt nhìn, ngũ quan cũng xinh xắn thanh tú, nhìn cũng chỉ mới 12-13 tuổi là chiến sĩ cấp 3 nha~ không tệ! như vậy là thiên tài rồi.

“Không có gì”

Tiểu cô nương đó tên là Hạ Nhiên, dung mạo dễ nhìn đáng yêu, tính tình nhút nhát lương thiện. Đi theo Lưu Duật để rèn luyện nhưng không ngờ trên đường gặp bọn người bên dong binh khác muốn giết họ. Dù là chiến sĩ cấp 3 nhưng Hạ Nhiên chưa từng thực chiến nên sợ hãi trốn tránh, đành để hai người Lưu Duật bảo vệ. Thấy hai người kia chật vật sắp chống đở không nổi rất lo lắng, đến khi nàng thấy Phong Vũ trong lòng dâng lên một cảm giác tin tưởng an tâm vô cùng nên mới liều một phen, đưa mắt cầu cứu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.