Đọc truyện Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên – Chương 12: Cục bông trắng
Phong Vũ giật mình kéo vật nhỏ đang bám dính vào người mình ra, lúc này nàng mới nhìn kỹ lại ngoại hình của nó. Vật nhỏ này còn nhỏ hơn cả Lôi Chấn thân hình tròn vo, tứ chi ngắn ngủn, bộ lông dày mềm mại trắng như tuyết. Nếu Lôi Chấn với ngoại hình uy phong dù hơi nhỏ cố tỏ ra đáng yêu lấy lòng nàng thì cục bông này chính là bản năng đáng yêu từ ngoại hình đến tiếng kêu a~.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Cục bông ngươi cũng muốn theo ta sao?” Phong Vũ nghi hoặc cảm thấy nó giống Lôi Chấn tự dâng hiến bản thân cho nàng, không như phải cưỡng ép thu phục như Tôn Hỏa. Nhưng đừng nói là muốn đi theo nàng vì có thịt ăn nha, hay là khác?
“Na na na…~~” Cục bông gật đầu như gà mổ thóc, nhảy lên vai nàng cọ cọ vào mặt nàng như chú cún con làm nũng vậy.
Phong Vũ có chút mềm lòng, cục bông này thật đáng yêu nha” Này theo ta vì có thịt ăn sao?” nàng nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngây thơ đó hỏi.
Nghe vậy cục bông lắc đầu còn kêu “na na na” như ủy khuất vậy
“Chỉ muốn theo ta thôi sao? ngươi thích ta sao” Phong Vũ cười tươi chọc ghẹo cục bông đó, ai ngờ nó lại gật đầu, nó thích nàng sao. Có thể nói Phong Vũ là người đầu tiên không cần dùng thủ đoạn gì mà có cả hai ma thú tự nguyện hiến thân cho nàng a~ một con vì thịt, một con vì thích từ “cái nhìn đầu tiên” thật dở khóc dở cười.
“Này Vân gia gia ngươi biết con này là ma thú gì không, hay chỉ là ma sủng” Phong Vũ bế cục bông lên quan sát xem, nó có nguyên tố hay không nhưng nàng không phát hiện được gì, nàng biết tốc độ của cục bông này còn nhanh hơn cả lần nàng gặp Lôi Chấn, chân ngắn mà nhanh đến cả nàng cũng không biết được, nó còn tự mình theo nàng nữa thật lạ nha.
“Ta không biết, nó không phải ma sủng ta cảm nhận được trong người con vật nhỏ này có một nguồn sức mạnh vô cùng cường đại có thể nó bị phong ấn chăng” Tạp Vân Phi nghi ngờ nói, trong lòng thì không khỏi rủa thầm Vũ nha đầu này vận quá cức chó, hết ma thú thượng cổ đến ma thú biến dị, giờ thì sao một ma thú khá dù không biết nó là gì nhưng ông cảm nhận được con vật nhỏ này không đơn giản có khi là ma thú trong truyền thuyết thì sao?
“Phong ấn sức mạnh sao, vậy đây cũng không phải nguyên hình của nó?” Phong Vũ nhìn cục bông thấy khó hiểu mà thôi biết đâu được, trên đời này có nhiều thứ bản thân không thể ngờ được chẳng hạng như nàng vừa là ma pháp sư vừa là chiến sĩ vậy. Cục bông này cũng không có ý xấu với nàng cho nó ở bên cạnh cũng không tệ, mềm mại đáng yêu làm ma sủng cũng tốt.
“Rất có thể, đợi sau này ngươi tới cấp Thống lĩnh, 1 cánh cửa trong đây mở ngươi có thể tìm hiểu”
“Trong cánh cửa đó có gì sao?”Phong Vũ nghi hoặc nói
“Ta không biết chỉ biết nó sẽ có ích với ngươi, chiếc vòng này từ lúc ngươi sinh ra nó đã ở trên người ngươi, không ai đụng vào được ngay cả ta lúc đưa một phần linh hồn vào cũng vô cùng khó khăn. Lúc lấy chiếc vòng ra khỏi tay ngươi khi còn bé cũng cực khổ vô cùng, đến tột cùng cái vòng lưu ly này là gì ta cũng không biết chỉ biết những cánh cửa này chắc chắn bên trong không tầm thường”
“Sinh ra đã trên người ta, thật sao?” Phong Vũ càng khó hiểu
“Đúng, chỉ có ngươi phải ngày càng mạnh hơn rồi tự tìm hiểu thôi, ta cũng chịu”Tạp Vân Phi chán nản nói, quả thật trên Vũ nha đầu này có vô cùng nhiều điều kỳ bí ngay cả ông và cha mẹ nàng cũng không hiểu được.
Phong Vũ nghi hồ khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng quăng sau đầu, việc bây giờ nàng cần là mạnh hơn, còn đi tìm caca nữa mấy cái khác không quan trọng. Lại nhìn cục bông trên tay cười nhẹ ngọt ngào nói.
“Cục bông nhỏ gọi ngươi là Bạch Cầu đi” nàng nghĩ nảy giờ nghĩa là quả cầu may mắn, mà ngoại hình nó tròn tròn cũng khá giống còn trắng tinh, nghe cũng khá đáng yêu a.
Bạch Cầu nghe thì liều mạng lắc đầu, chủ nhân a~ sao bao nhiêu năm người vẫn đặt cái tên đó cho ta, hảo tổn thương nha. Cái tên nghe vừa yếu đuối còn đáng yêu nó không muốn đâu, nó vừa soái vừa oai phong như vậy mà.
“Như thế nào Bạch Cầu không được vậy Bông Bông nha, chọn một trong hai” Phong Vũ cười nhẹ, đôi ngân mâu sắc bén nhìn Bạch Cầu.
Bạch Cầu nghe thì cứng người, cái tên đó còn nặng hơn nha, sau bao nhiêu năm nàng vẫn ăn hiếp nó dù không nhớ gì nhưng tính cách vẫn vậy, hảo đau khổ a~.
“Được rồi, ngươi cũng vào không gian đi” Phong Vũ định quăng Bạch Cầu vào thì nó đã nhanh nhẹn tránh thoát, nhảy lên vai nàng cọ cọ nũng nịu, đưa đôi mắt to tròn ủy khuất nhìn nàng bộ dáng vô cùng tội nghiệp khiến Phong Vũ là một người lạnh lùng vô tình cũng mềm lòng.
“Không muốn vào?” Phong Vũ nhẹ nhàng hỏi, Bạch Cầu gật đầu hôn má nàng một cái kêu “Nha nha”
“Vậy thì thôi cho ngươi ở ngoài cũng được” Phong Vũ vui vẻ nói, nàng hảo thích cái vật nhỏ này nha, đáng yêu còn mềm mại thật thích như cún con vậy. Cho nó ở bên ngoài cũng không sao, dù sao ngoại hình của nó y hệt ma sủng vô hại, không giống Lôi Chấn dù cũng nhỏ nhưng ngoại hình của nó thì hung dữ, lạnh lùng. Còn Bạch Cầu thì ngược lại hoàn toàn, đáng yêu từ trong ra ngoài nha.
Giải quyết xong, hành trình Mê Vụ Lâm Sâm kết thúc, nàng cũng nhanh chóng ra khỏi đây trời cũng sắp tối rồi. Phong Vũ lắc mình biến mất tại chỗ bay nhanh ra ngoài Mê Vụ Lâm Sâm.
Ngay khi Phong Vũ rời khỏi, lão nhân sâu trong rừng đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt cười nhẹ “Nàng đã trở lại, còn mạnh hơn trước…xem ra Đông đại lục này sắp náo nhiệt rồi. Cái tên trắng trắng kia cũng đi rồi thật thoải mái, cái cục trắng đó là thứ gì mà lại đợi nàng, sao nó biết nàng?”