Bạn đang đọc Yêu Người Nhiều Năm Như Thế FULL – Chương 3
9.
Vận đào hoa luôn đến khi tôi không có sự chuẩn bị trước.
C Quân hẹn ăn tối, tôi đi dép lê, áo ba lỗ, quần jean, vừa hay gặp Đào Hoa Quân.
C Quân ban đầu nghĩ hay lắm, bảo tôi đánh phấn nền, kẻ mắt, tô má hồng, không cần quá quyến rũ, hai người gặp mặt, chắc chắn thành công!
Nào ngờ tôi chưa nghe cô ấy nói hết, nghe kêu đi ăn cơm thì cầm di động ra cửa, ăn mặc y như lưu manh, cứ tùy tiện thế mà đến.
Vừa thấy mặt C Quân, tôi nghĩ thầm, tiêu rồi! May mà có Đào Hoa Quân ở đây, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ đập tôi ngay tại chỗ.
Nhưng mà nói thì nói vậy chứ tôi cũng rất xấu hổ, Đào Hoa Quân đúng là đẹp trai, giống như sinh viên trường thể thao, có vẻ cũng vừa tan tầm, đồ vest cà vạt chỉnh tề, nhìn lại tôi, đúng là hại mắt người nhìn.
Để đỡ lúng túng, tôi hỏi trước: “Hai người ăn chưa? Chúng ta gọi món trước nhé!”
Đào Hoa Quân cười giả lả, nhưng rất lịch sự nói: “Cô cứ gọi đi, tôi không kiêng ăn gì, cô cứ gọi tùy ý.”
Vậy mới nói, người trẻ tuổi khéo ăn nói sẽ có được thiện cảm, đây là trải nghiệm đầu tiên của lần xem mắt này.
Tôi thật sự vứt hết thể diện C Quân, cô ấy trừng tôi cả đêm, tôi cười nịnh cả đêm.
Đào Hoa Quân rất lịch thiệp, cơ bản là không ăn gì mấy, tôi lại ăn không ít, nhưng mà! Đặc biệt nhấn mạnh, tôi ăn uống rất lịch sự nho nhã!!
Đào Hoa Quân làm việc bên mảng văn hóa, có nhiều sở thích cá nhân, rất ưu tú.
Tôi có ngốc tới đâu cũng biết nên khen người ta, trong lúc đó lại không nghĩ ra được gì, buột miệng thốt: “Quá tuyệtttt vờiiiii!” (Nguyên văn 你简直棒棒哒!, là một từ thông dụng trên mạng, kiểu như Tuyệt vời nói kiểu đáng yêu; giống như từ 么么哒, đồng âm muah, nụ hôn người lớn với trẻ con; hoặc như 萌萌哒 là đặc biệt dễ thương.
Chú thích bằng ảnh cho dễ hiểu bên dưới cmt nhé)
C Quân tóm chiếc đũa lên ném tôi!!!
Thằng nhãi này!! Khinh người quá đáng!!
Ờm! Tôi thật hèn!
Cuối cùng cô ấy xỉ vào tôi, nói với Đào Hoa Quân, “Anh đừng để ý tới nó, hôm nay là lỗi của tôi, tôi phụ lòng giao phó của cha anh, không giới thiệu con gái đứng đắn cho anh, thật sự xin lỗi!”
Hớ! Tôi không đứng đắn chỗ nào?
10.
Sáng nay họp, chắc ông chủ bị rối loạn nội tiết, mắng cả buổi sáng, đàn ông hơn 40 nói nhiều thật muốn chết người! Ngược lại, sếp trực tiếp lại giống đàn ông, lời ít ý nhiều, một ánh mắt cũng không cho thêm, chỉ chú trọng đến hiệu quả, chỉ cần kết quả.
Mọi người ra ngoài kiếm ăn không dễ dàng gì, không cần thiết làm khó người khác.
Ngồi đầu bàn cạnh ông chủ là một quản lý nhỏ, cô bé này rất được lòng sếp.
Đàn ông hơn 40 chiều cô gái nhỏ quả thực dễ như trở bàn tay, cô gái này cũng kiêu căng, thường thách thức, huơ chân múa tay với mọi người trong văn phòng.
Tôi từng nghe cô ấy nũng nịu phàn nàn với ông chủ là tôi thăng chức quá nhanh.
Tôi thở dài trong lòng: Lúc bà đây tăng ca đến nửa đêm thì cô còn đang nằm mơ hẹn hò với đàn ông đấy! Thế mà ông chủ cũng nghe lời, làm hôn quân chính tông, dỗ dành người đẹp mỹ mãn.
Đại khái cô ta thấy mình chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi thôi, có thể thấy phụ nữ so đo ghen tị phát rồ!
Hôm nay họp, ông chủ thản nhiên chuyển vị trí của cô ta cho một đồng nghiệp khác, không hề nể tình, công việc bàn giao tiến hành ngay giữa phòng họp, mọi người đều thấy hơi không đành lòng.
Sau khi kết thúc cuộc họp, ông chủ giữ người đồng nghiệp kia lại dặn dò công việc, nghe tiếng cô ta đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Sếp tôi cười chế giễu, nói nhẹ nhàng: “Xét về bản lĩnh, công việc là công việc, cô nàng kia trẻ tuổi “phong hoa tuyết nguyệt”, sớm muộn gì cũng ngã đau.”
Tôi nghe thế thì thở dài, si mê một người quá dễ dàng, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, cô gái kia không thể không có tình cảm, lòng hư vinh càng không cần nói, nhưng mà, ông chủ là người đã có gia đình.
Vậy nên mới nói, đạo đức vẫn rất quan trọng.
Cơ bản vẫn là có lợi cho bản thân.
Tôi đột nhiên thấy mờ mịt, nếu một ngày nào đó Từ tiên sinh kết hôn, tôi phải làm thế nào để ngừng nghĩ về anh ấy? Cô độc một mình không phải là một từ tốt.
11.
Buổi tối, tôi đi ăn một mình.
Đầu phố có quán ăn gia đình, C Quân phải đi ghi hình không có thời gian đi cùng tôi.
Tôi ngồi một mình bên cửa sổ, nghịch điện thoại.
Từ tiên sinh đi ngang qua mà tôi không thấy, nhưng anh ấy lại thấy tôi, gõ nhẹ lên cửa kính, tôi ngẩng lên nhìn thấy anh, sửng sốt rơi điện thoại, anh bật cười ngoài khung cửa kính.
Tôi to gan làm một động tác, vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh vào.
Đợi đến khi anh vào rồi tôi mới ý thức được, tôi rất lỗ mãng.
Anh tiến vào ngồi đối diện tôi, tôi hơi căng thẳng, dù sao đã nhiều năm không gặp, anh không còn là người thiếu niên như nhiều năm trước nữa.
Tôi hỏi: “Anh mới tan tầm?”
“Không phải.”
“Ăn cơm không?”
“Không.”
Ai chà, Từ tiên sinh, đừng thế này được không, tôi đã không còn dũng mãnh phi thường như mấy năm trước, đã không còn dám há mồm ngậm miệng là nói muốn theo đuổi anh.
Không như trước đây, tôi còn dám khoác vai anh xưng huynh gọi đệ.
Tôi một mình gọi bốn món.
Khi thức ăn được dọn lên, Từ tiên sinh hỏi: “Em hẹn bạn?”
Tôi lắc đầu.
Anh cười ý nhị.
Anh ấy không biết tôi quá đói, lúc đói nhất tôi còn không kịp ăn mì gói.
Sau này công việc bận rộn, ăn uống thất thường, nhưng nếu có cơ hội tôi sẽ ăn một bữa no nê.
Ăn uống quá độ thật kinh khủng.
Anh nhìn hành tây trong đồ ăn, hỏi: “Không phải trước đây em không ăn hành sao?”
Tôi ăn uống vui vẻ, đâu có ra vẻ nhiều như thế, bây giờ cái gì tôi cũng ăn.
Anh nhìn tôi thật lâu, nhìn tôi ăn thoải mái, nói rất nhẹ: “Em thật vất vả.”
Lời này nhiều ý nghĩa, mọi người đều vất vả.
Sau đó chúng tôi không ai nói gì nữa.
Tôi một mình ăn ba món, cuối cùng còn uống chén canh.
Cơm nước xong chỉ muốn nằm lăn ra sàn nhà người ta mà ngủ luôn.
Từ tiên sinh vẫn câu có câu không trò chuyện với tôi, chúng tôi không nhắc lại chuyện trước đây, chỉ nói những chuyện cần quan tâm bây giờ, ví dụ như cổ phiếu nào đang tăng trưởng tốt, quỹ nào gần đây không ổn…!đề tài rất thực tế.
– ——————-.