Yêu Người Đắm Say

Chương 85: Dẫn Con Đến Show Truyền Hình Thực Tế 2


Đọc truyện Yêu Người Đắm Say – Chương 85: Dẫn Con Đến Show Truyền Hình Thực Tế 2


Camera bị Bùi Hàn Chu chuyển tới trên cùng, sau khi quay trần nhà hai giây thì tự động di chuyển xuống dưới để lấy nét.
Góc độ này vừa lúc quay đến bóng lưng anh, mà Lâm Lạc Tang đang không còn sức lực chống trả bị anh chắn ở góc tường, chỉ lộ ra một mắt cá chân trắng nõn nhỏ gầy, còn bị anh chộp vào trong lòng bàn tay.
Thật ra cũng không làm gì cả, nhưng không hiểu sau hình ảnh lại có lực đánh vào, rước lấy phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu một vòng xôn xao mới.
Mới vừa rồi các khách mời đều đang nghỉ ngơi, khán giả cũng hơi mềm nhũn, kết quả tất cả đến máy quay này thì phát hiện được chuyện khó lường như vậy, ngón tay và nhịp tim cùng một chỗ không chịu ngồi yên…
【 Hình ảnh tôi chờ mong nhất sẽ xuất hiện 0v0】
【? Mấy người muốn cho tui xem cái này thì tui không mệt nhọc ớ.


【 Quay! Hận quay góc tường! Tui thiếu chút lưu lượng truy cập này sao?! 】
【 Wow, cơ thể Tang Tang thật là mềm mại dễ đẩy ngã, bộ dạng rất dễ xoa nắn ( dbq mị suy nghĩ cái gì vậy ) 】
Đương nhiên, ngoại trừ spam màn hình, càng nhiều khán giả đang chụp hình và quay màn hình, kết quả không chờ được chuyện sốc hơn sẽ xảy ra thì giọng con nít non nớt ngắt ngang mọi thứ:
Giọng mềm mềm của bé Bố Lôi vang lên: “Mẹ ơi, con muốn uống nước.”
Lúc này Lâm Lạc Tang mới cấp tốc chuồn ra khỏi dưới cánh tay Bùi Hàn Chu, hoàn thành một động tác cong eo xuất sắc và hoàn mỹ, năng lực nghiệp vụ không giảm như trước.
“…… Lạnh hay nóng con?”
Bé Bố Lôi: “Nhiệt độ bình thường mẹ.

Sau đó em trai muốn uống lạnh.”
Lâm Lạc Tang gật đầu, lấy ra bốn cái ly từ trong ngăn tủ rồi đưa qua cho mấy đứa trẻ đang chơi hăng say bên ngoài.

Lúc trở về thì cô phát hiện bé Bố Lôi ngồi ở mép giường, nắm ly giấy của mình, rất là nghiêm túc nói gì đó với Bùi Hàn Chu.
Lâm Lạc Tang xích lại gần một chút, nghe thấy bé nói: “Ba, ba đừng lúc nào cũng ép mẹ vào góc tường.

Góc tường không có nhiều dưỡng khí lắm, rất khó hô hấp.”
Lúc bé Bố Lôi nói chuyện rất nghiêm túc, giống như đang tuyên bố một điều gì đó đã phải chịu đựng từ lâu, gương mặt xị xuống thành một đường cong, đáng yêu cũng buồn cười.
Nói đến đây, cô bé phát hiện Lâm Lạc Tang bước vào nên không khỏi giơ tay chỉ chỉ, không chút nào che giấu vạch trần ra: “Ba xem, mặt mẹ đều bị ngộp tới đỏ lên rồi kìa.”
“……”
Các fan CP còn đang nghẹn một bụng tiếc nuối vì bé Bố Lôi uống nước, giờ phút này lại không hẹn mà gặp cùng phát hiện trọng điểm.
Luôn ép đến góc tường? Luôn?
Rất tốt, cảm ơn, tôi lại đập đầu đây.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, buổi livestream kết thúc, các khách mời tiến vào thời gian tự do có thể chi phối.
Nơi này chỉ có một phòng vệ sinh, Lâm Lạc Tang trước tắm rửa cho bé Bố Lôi xong, dỗ con bé lên giường ngủ, không lâu sau, Bùi Hàn Chu cũng ôm bé Pudding vào.
Bùi Tinh Hà ở phương diện chất lượng giấc ngủ được di truyền từ mẹ, hơi dính gối đầu, có đôi khi tắm rửa cũng có thể dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng côn bên ngoài kêu vang, Lâm Lạc Tang thật vất vả nhẹ nhàng thở ra, cho rằng một ngày mệt mỏi này cuối cùng cũng dừng ở đây, ai ngờ bé Bố Lôi còn chưa ngủ mấy tiếng đã tỉnh, khóc lóc nói muốn về nhà.

Lâm Lạc Tang vừa hát vừa dỗ cả buổi, Bùi Hàn Chu cũng dậy nấu cho bé ăn, giày vò một trận đến 5 giờ mới ngừng nghỉ.

Lâm Lạc Tang buồn ngủ cực kỳ, cũng không rảnh tắt đèn đã xoay người nhắm lại mắt.
Vào 9 giờ hơn, bạn nhỏ Bùi Tinh Hà tỉnh lại trước hết.

Bùi Hàn Chu cũng gần như tỉnh, thấy cậu ngồi dậy mặc áo khoác thì khẽ hỏi: “Muốn dậy sao con?”
“Dạ, con muốn đánh răng rửa mặt.”
Nơi này giường rất cao, vì thế anh xuống giường trước đến mép giường, sau đó ôm con trai xuống dưới.
Bé Pudding vừa xuống đất thì bé Bố Lôi dụi nhẹ mắt hai lần cũng tỉnh, trợn mắt đã nhìn thấy ba và em trai đứng ở mép giường, một cảm giác bị lừa gạt nảy lên trong lòng, cô bé nhanh chóng ngồi thẳng, sau đó hé miệng chuẩn bị khóc lớn một trận…
Kết quả miệng bỗng nhiên bị ai đó bịt kín.
Bùi Hàn Chu biết Lâm Lạc Tang chưa ngủ được bao lâu, không muốn ầm ĩ đến cô, vì thế trước khi con gái sắp bùng nổ thì nhanh chóng che miệng mũi này lại, ôm bé Bố Lôi đi ra ngoài mấy trăm mét mới đặt người dưới giàn nho đầy ánh mặt trời.
“Rồi, khóc đi.”
Bé Bố Lôi còn duy trì động tác há mồm ngay từ đầu, giờ phút này bờ môi hiện lên chữ O đứng hình tại chỗ, thất thần nhìn ba, bỗng nhiên không tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình nên chớp mắt hai cái: “……”
Huhuhu, không muốn khóc.
*
Lâm Lạc Tang ngủ một giấc đến hơn 12 giờ mới tỉnh, khoảnh khắc xoay người tuy rằng không biết thời gian nhưng theo bản năng sờ soạng hai lần bên cạnh, định tìm xem Pudding và Bố Lôi.
Kết quả quét qua vài cái cũng không sờ được cái gì.
Cô đột nhiên mở to mắt, phát hiện trên chiếc giường to như vậy chỉ còn một mình mình nên có hơi hoảng hốt đi đến trong sân, vẫn như cũ đều không có bóng người xuất hiện.
Cô tự rót cho mình một ly nước ấm, vừa rửa mặt vừa suy tư.

Mười phút sau cô vừa ăn bánh quy vừa gọi điện thoại cho tổ đạo diễn, dò hỏi là tình huống như thế nào.
Tổ đạo diễn đáp: “Chồng em nói em ngủ không ngon, để em tiếp tục ngủ ở nhà, sáng nay cậu ấy dẫn theo hai đứa nhỏ đi làm nhiệm vụ rồi, đừng sốt ruột, một lát nữa sẽ trở lại.”
Cô “à” một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại, thoa kem chống nắng bắt đầu vận động buổi sáng mà không biết phòng phát sóng trực tiếp đang cảm thấy đáng yêu muốn chết bởi đoạn cô tìm con, thậm chí còn có người bắt đầu suy diễn nhãn dán: 【 Anh có nhìn thấy con của tôi đâu không? Hai đứa con yêu lớn như vậy của tôi đã đi nơi nào.jpg】
Phòng phát sóng trực tiếp thay cô tìm bé con hơn hai mươi phút, quả nhiên, bé Bố Lôi và bé Pudding nghe thấy toàn dân kêu gọi bé con, chưa bao lâu đã lịch bịch chạy về.
Bé Bố Lôi gục xuống bàn, phần thịt mềm trên má phồng lên: “Mẹ dậy rồi ạ?”
“Ừ,” Lâm Lạc Tang bẹo khuôn mặt cô bé, “Buổi sáng chơi vui không?”
“Chơi vui, tổ đạo diễn nói…… Nói buổi chiều muốn dẫn tụi con đi hái rau còn có hái trái cây,” bé Bố Lôi lắc đầu, “Sau đó buổi tối ba nấu cơm ăn!”
“Sao lại biến thành ba làm?” Bùi Hàn Chu nhướng mày, “Không phải tự do sắp xếp sao?”
Bé Bố Lôi cười cong mắt, “Bởi vì ba nấu ăn ngon nè, con muốn ăn gà nướng thịt xiên, buổi tối nướng BBQ đi ba?”
Chỉ cần yêu cầu của con gái không quá đáng, Bùi Hàn Chu đương nhiên đều sẽ gật đầu thỏa mãn.
Anh suy tư một lúc về dụng cụ cần dùng để nướng BBQ rồi sau đó ra ngoài thương lượng với tổ đạo diễn.
Buổi chiều thời gian ghi hình đã đến nhanh chóng, bốn bạn nhỏ phải một mình đi hái nguyên liệu nấu ăn trước rồi mới có thể mang về cho người lớn nấu nướng.
Quá trình hái nguyên liệu nấu ăn không có ba mẹ làm bạn, Phiến Bối dính người lại tới cảm xúc nữa, rầm rì không muốn đi, cuối cùng được Bùi Tinh Hà khuyên nhủ di chuyển.
Nhóm bánh bao đồng loạt xuất phát, nhóm Lâm Lạc Tang ở sau thiết bị xem phát sóng trực tiếp, nói vậy xảy ra tình huống ngoài ý muốn cũng tương đối dễ xử lí.
Ngay từ đầu bốn người tương đối hòa hợp, nhưng con đường đi về phía vườn rau quá xa, thể lực bé Bố Lôi có hơi theo không kịp, còn chưa kịp đi nửa đường đã rơi xuống cuối nhóm.

Cố tình cô bé dường như còn không chút hoang mang, thấy hoa rơi trên đường còn nhặt lên phủi sạch sẽ, kẹp ở bên cúc áo mình.
Lâm Lạc Tang đỡ má, cười khúc khích xem.
Nhưng cục diện nhàn nhã cũng không duy trì quá lâu, ngay sau đó bé Bố Lôi đi vào một lối đi ngầm, ánh đèn trong lối đi không quá sáng, bởi vì mưa dột nên dưới đất còn ngập lên một khúc nước.
Càng đi càng tối, bé Bố Lôi lội mấy phát nước, lúc ngẩng đầu mới phát hiện thế mà không thấy đường ra, giọng nói bởi vì tủi thân mà nghẹn ngào: “Giày con hình như đều bị ướt……”
Phát hiện phía trước còn có người, bé Bố Lôi theo bản năng nghĩ là em trai nên vội vàng tiến lên vỗ hai phát, để vượt qua sợ hãi lớn tiếng dặn dò: “Em cõng chị một chút nha! Chị đi không nổi!”
Người phía trước chậm chạp không quay đầu lại, nước mắt bé Bố Lôi trào ra lông mi muốn khóc, trùng hợp vào lúc này, Kỷ Đường Uyên cuối cùng cũng ngừng khối Rubik trên tay mình, xoay đầu qua.
Bạn nhỏ Lâm Lộ vừa thấy mình thế mà nhận nhầm người thì kinh ngạc rất nhiều cũng bị hoảng sợ, còn hơi xấu hổ, quá nhiều cảm xúc ùa lên không thể tiêu hóa, cuối cùng thông qua cổ họng cô bé hóa thành vài tiếng khóc nỉ non lảnh lót.

Kỷ Đường Uyên: “……”
Kỷ Đường Uyên không nói chuyện cũng không biết nên nói cái gì, cứ như vậy nhìn cô bé, mà người sau không chiếm được đáp lại thì càng cảm thấy mất mặt, vì thế khóc càng thêm lớn tiếng.
Tiếng khóc trong lối đi vờn quanh 360 độ không góc chết giống kim cô chú của Tôn Ngộ Không, đột nhiên vẽ cái vòng trên đầu Kỷ Đường Uyên tuổi nhỏ.
Bão comment cười muốn chết, có người tổng kết thấu đáo:
Kỷ Đường Uyên, một trai thẳng 24K có tiếng ở địa phương.
Bé Bố Lôi khóc được ba phút, Bùi Hàn Chu phía sau máy theo dõi rốt cuộc không thể nhịn được nữa đứng lên: “Không được.”
“Đừng mà,” Lâm Lạc Tang nhanh chóng giữ chặt anh, “Anh để con bé tự mình giải quyết, cũng không phải chuyện lớn gì đáng sợ, tự con bé có thể giải quyết được.”
Lâm Lạc Tang dùng 10% sức lực mới ấn anh về trên ghế lần nữa.
Cô lại cảm thấy còn rất thú vị, mỉm cười muốn nhìn xem kế tiếp sẽ phát triển như thế nào.
Bùi Hàn Chu nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi: “Con bé có phải con ruột của em hay không?”
“……”
Thời gian kế tiếp, tuyển thủ bé Bố Lôi rơi lệ cấp một vẫn không phát huy thất thường như cũ, đối với máy quay cô bé thể hiện các kỹ năng có độ khó cao như khóc mếu, khóc bô bô, vừa lau nước mắt vừa khóc… giống cái máy bơm nước di động nhỏ.
Rồi sau đó, Kỷ Thời Diễn- người cũng không liên quan trực tiếp đến chuyện này, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt rơi xuống lưng mình.
Ánh mắt kia hệt như dao có thể xuyên thấu qua quần áo trực tiếp xẻo da anh ấy.
Kỷ Thời Diễn quay đầu lại.
Bùi Hàn Chu híp mắt, nói với giọng điệu không tốt: “Con trai cậu khom lưng sẽ rớt vàng hay như thế nào, cõng con bé một chút thì sao nào?”
Kỷ Thời Diễn:? “Chuyện này có liên quan gì tới tôi?”
“Có,” Kỷ Ninh chỉ ra, “Tội quan hệ liên đới.”
Bên này đang thảo luận, mà bên kia, vào lúc bé Bố Lôi cuối cùng không còn sức lực không muốn khóc nữa thì Kỷ Đường Uyên cũng mở miệng: “Em bao nhiêu cân?”
Bé Bố Lôi:???
Cô bé nhìn trên cánh tay mình chọt bắn ra thịt, tức muốn hộc máu nói: “Em ú theo kiểu trẻ con!”
Nói xong, cô bé không muốn lý luận với trai thẳng đáng ghét cù lần này, vì bảo vệ đôi giày yêu dấu định chân trần đi đường.

Lúc đang kéo ống quần, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện bóng lưng con trai.
Kỷ Đường Uyên lui về phía sau tiến đến trước mặt cô: “Anh thử xem.”
Động tác của cô bé khựng vài giây: “Thử cái gì?”
“Cõng em.”
Bé Bố Lôi cử động mũi chân, nước dưới chân đẩy ra một vòng gợn sóng.
Cô bé như lọt vào trong sương mù bò lên trên lưng cậu nhóc.

Bạn nhỏ Kỷ Đường Uyên trên phương diện cõng người này còn không thuần thục lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo vài lần thiếu chút nữa đụng vào tường, cũng may cuối cùng vẫn thuận lợi cõng bé Bố Lôi đi ra ngoài.
Sau khi thả bé Bố Lôi xuống, trong bầu không khí ôn hòa, cậu bé lễ phép lên tiếng: “Vừa nãy em khóc quá lớn tiếng, anh sợ cõng em khi đó thì em khiến anh điếc màng nhĩ.”
Bé Bố Lôi: “……”
Tình tiết tiếng khóc này đã khiến phòng phát sóng trực tiếp thăng nhanh 100.000 người xem, sóng bình luận đạt đến mức cao kỷ lục.
【 Thành tựu của Kỷ Đường Uyên bảy tuổi xuất bản thành sách 《 Tán gẫu với con gái: Từ nhập môn đến chọc tức chết 》.

【 Hai đứa nhỏ thật sự cố gắng cười ha hả, ngày hôm qua em khóc thút thít vì Tinh Bối, hôm nay em đấm xuống đất vì Đường Lôi.


【 Đường Lôi là tên CP kinh hãi thế tục gì thế này? Nghe ra có cảm giác sức mạnh rất oanh tạc.


【 Mấy bạn thử nghĩ một chút xem, người khác hỏi bạn ship cái gì, bạn nói Song Kỷ hoặc Tang Chu, khí thế trong đó có phải hơi yếu hay không? Nhưng nếu bạn nói Đường Lôi! power! Người khác lập tức sẽ cảm thấy cmn sùng bái bạn!! Cho nên nghe tôi, phải push, coi Đường Lôi như con gái.


【Nghe mợ nó giống như tà giáo.


Weibo cũng theo sát trào lưu, có người kêu gọi bạn bè ở siêu thoại của Lâm Lạc Tang, bảo mọi người nhanh chóng trợ lực siêu thoại # con gái Đường Lôi siêu năng lực # đưa vào sử dụng.
Cuối cùng, sau khi con trai cõng bé Bố Lôi lên, Kỷ Thời Diễn như trút được gánh nặng khi cảm giác được ánh mắt thần bí đè ở trên lưng mình cuối cùng biến mất.
Sau khi băng qua một đoạn đường ngầm thật dài, bốn bạn nhỏ cuối cùng cũng đến vườn rau.

Lâm Lạc Tang nhìn chiếc giỏ của con gái mình đi đúng hướng thì nhẹ nhàng thở ra, vặn bình giữ ấm ra uống nước.
Mới vừa uống lên hai hớp nước, âm thanh bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói vô cùng hoảng sợ của bé Bố Lôi, thiếu chút nữa khiến cô bị sặc.
Lâm Lạc Tang di chuyển ly nước che khuất tầm nhìn của mình, phát hiện bé Bố Lôi đang xách theo rổ nhảy nơi nơi như thể chân dính bùn.
“Nơi này có sâu á!”
Gần cô bé nhất là Kỷ Đường Uyên, bởi vậy cô bé chỉ có thể tránh ở bên phải Kỷ Đường Uyên.

Bạn nhỏ Kỷ nhìn cô bé một hồi tựa như đang phỏng đoán hàm ý phía sau những lời này.
“Ừ,” sau khi suy tư, cậu bé quan tâm hỏi, “Em muốn bắt tới chơi sao?”
……
Phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn điên rồi, trên máy cuồn cuộn một loạt “Ha x666”, thậm chí còn có người nói “Không có lý do gì khác từ trên giường bước ra ghế sô pha, chỉ bởi vì cảm thấy cười chết ở trên giường không lịch sự lắm”.
“Con gái nói có sâu phản ứng đầu tiên lại là chộp tới cho con bé chơi,” Bùi Hàn Chu trước máy theo dõi cũng cười xuỳ, khoanh tay nhìn về phía Kỷ Thời Diễn, không nể mặt chút nào trào phúng, “Con trai cậu quả thực di truyền tế bào trai thẳng của cậu.”
Kỷ Thời Diễn mở miệng đang muốn phản bác, lúc này, Lâm Lạc Tang bên cạnh cũng dịu dàng lên tiếng, liếc mắt đưa tình nhìn về phía chồng mình.
“Anh cũng không khá hơn là bao.”
Bùi Hàn Chu:?
Là đối tượng tâm điểm của sự chú ý, bé Bố Lôi đã biểu hiện đáng giá được khen ngợi ở phân đoạn sau, có lẽ là sợ hái ít mình không có ăn nên cô bé thở hổn hển hái được một đống lớn, ngay cả ớt xanh cũng nhổ mười mấy trái rồi cất vào trong sọt mình đang xách.
Lúc cô bé xếp cây cải thìa thứ mười, Kỷ Đường Uyên rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đựng nhiều như vậy, em ăn hết sao?”
“Có thể, hơn nữa em thích ăn cải ngọt bên trong,” vừa nói đến ăn, bé Bố Lôi cười cũng rạng rỡ hơn mấy phần, “Siêu ngọt.”
Đựng quá nhiều đồ, cô bé xách không nổi, cuối cùng thử treo giỏ ở trên cổ mình, đồ thõng ở trước ngực mình sau đó nâng lên cảm giác cũng không tệ lắm nhưng nhìn đường hơi phí sức.
Vì thế cô đưa ra đề nghị với Kỷ Đường Uyên: “Anh có thể giúp em nhìn đường không? Lên xuống cầu thang nói cho em, cảm ơn anh.”
“Có thể.”
Sau khi nói xong, Kỷ Đường Uyên lại nhìn cô bé một cái, sau đó nói: “Mẹ anh từng kể cho anh một câu chuyện, không biết em có từng nghe hay chưa.”
Bé Bố Lôi đi loạng chà loạng choạng: “Cái gì ạ?”
“Trước đây có một người rất lười, trước khi mẹ anh ta đi xa nhà sẽ treo trên cổ anh ta cái bánh nướng lớn, nói đói thì ăn một miếng.” Giọng Kỷ Đường Uyên êm tai, giờ phút này thật sự giống như đang kể chuyện khiến người ta say mê, “Nhưng chờ mẹ anh ta trở về thì phát hiện anh ta vẫn chết đói, em có biết vì sao không?”
“Sao cơ?”
“Bởi vì anh ta quá lười, chỉ ăn phần trước miệng, ngay cả xoay đầu cũng lười.”
Nói xong, bé Bố Lôi thật lâu không trả lời.
Kỷ Đường Uyên cho rằng cô bé hiểu ý của mình, còn không chờ bé Bố Lôi từ bỏ phương pháp lười biếng này thì cậu đã nghe thấy cô nhóc kiên định đáp:
“Em sẽ không đói chết.”

“Nếu là em, mẹ em nhất định không chỉ treo cho em một cái bánh.”
“Em ăn cơm giỏi lắm, bánh bao thịt lớn bằng nắm tay, em có thể ăn ba cái đấy.”
“……”
Khóe môi Kỷ Đường Uyên co quắp.
“Vậy sao, thật giỏi.”
Bọn họ hái xong thức ăn và trái cây tráng miệng thì lại chơi trò chơi đổi lấy một ít thịt xiên, lúc này mới chuẩn bị trở về.
Trước khi vào lối đi ngầm có một đoạn cầu thang, bé Bố Lôi đang cân nhắc mình phải làm sao qua, Kỷ Đường Uyên lại bỗng nhiên vươn tay với cô bé.
“Xuống lầu như vậy rất nguy hiểm, anh giúp em xách.”
“Được,” bé Bố Lôi không thấy bên ngoài chút xíu nào nên nhanh chóng cởi ra cho cậu, nở một nụ cười đặc trưng: “Cảm ơn nha.”
Kỷ Đường Uyên xem như phát hiện nụ cười của cô bé như nước mắt, tựa như dùng không hết.
Bạn nhỏ Kỷ một tay một cái sọt, sau khi đi xuống cầu thang lại bỗng nhiên dừng lại.

Bé Bố Lôi cho rằng cậu muốn trả đồ lại cho mình, theo bản năng vươn tay, ai ngờ Kỷ Đường Uyên chỉ đặt hai giỏ đồng thời trên một tay, sau đó trái lại dắt cô.
Bé Bố Lôi: “G?!”
“Không phải em sợ hãi sao?” Cậu bé nói, “Xách theo đồ không cõng em được, nắm thì không sợ.”
Đi ra ngoài vài bước, bé Bố Lôi nhìn một trước một sau kéo chặt bàn tay nhỏ, như suy tư gì đó.
“Hình như…… đúng ớ.”
*
Nhóm bánh bao thu hoạch đầy một đống nguyên liệu nấu ăn, vừa thấy ba mẹ đã chạy lên tranh công.

Lâm Lạc Tang vừa bôi hương cho bé Bố Lôi, sợ cô bé bởi vì đã khóc gương mặt khô nứt, vừa phụ họa khen ngợi cô bé.
Phiến Bối giống như một cán bộ già thị sát một vòng nguyên liệu nấu ăn, lúc này mới hỏi: “Buổi tối ai nấu cơm á?”
“Ba em!”
“Ba tôi.”
Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, bé Bố Lôi và Kỷ Đường Uyên liếc nhau, vì sự ăn ý không thể hiểu được này mà chớp mắt.
“Ba em nấu cơm ăn rất ngon!”
“Ba tôi biết nấu cơm lắm.”
Gần như lại là đồng thời mở miệng.
“Được rồi, đừng tranh,” Lâm Lạc Tang nói với bé Bố Lôi, “Ba con nướng BBQ cho con, ba bé Bánh Trôi phụ trách xào rau.”
“Ơ…… Bọn họ đều làm ạ?”
“Đúng vậy.”
Hai người đảm nhận nấu cơm nhanh chóng bắt đầu công tác chuẩn bị của mình, Kỷ Thời Diễn ở bên cạnh xử lý thịt gà và thịt cá, Bùi Hàn Chu nghiên cứu vỉ nướng BBQ, rắc gia vị lên xiên nướng.
Lâm Lạc Tang cũng không nhàn rỗi, dựa theo giáo trình mình học được trước đây nếm thử một chút bánh bông lan trong nồi cơm điện, định sau khi ra lò quét mứt trái cây lên trên rồi lại bỏ hoa quả lên thì có thể xem như đồ ngọt.
Kỷ Ninh giúp cô rửa trái cây, hai người vừa làm vừa trò chuyện.
Chuẩn bị xong xuôi, Lâm Lạc Tang ngồi vào chỗ bên cạnh Bùi Hàn Chu thưởng thức động tác của anh.

Anh xắn nửa tay áo lên bộ dạng xử lý cũng rất lưu loát, ánh sáng mờ ảo lúc chiều tối tưới xuống đẹp đến độ hơi không chân thật.
Bé Bố Lôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Lạc Tang muốn chơi với cô, Lâm Lạc Tang ôm con gái lên đùi mình ngồi, sau đó thấy bé Bố Lôi nhoài người hét to: “Con ngửi được mùi hương! Có phải sắp chín rồi hay không!”
“Gần xong.”
Hai phút sau Bùi Hàn Chu mới mở miệng, rồi sau đó hỏi: “Một miếng thịt gà chín nhỏ này, muốn ăn không?”
Bé Bố Lôi gật đầu như giã tỏi: “Muốn muốn muốn!”
Cô thấy ba dùng xiên tre đâm vào miếng ức gà Orleans bị cháy bên ngoài và mềm ở bên trong, không khỏi há to miệng chào đón, sau đó, nhìn thấy một miếng thịt đi ngang qua mình…
Đút vào trong miệng mẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.