Đọc truyện Yêu Người Đắm Say – Chương 83: Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Bánh Bao 3
Khi địa vị gia đình của Lâm Lạc Tang ngày càng được củng cố, mấy tháng sau, hứng thú yêu thích của nhóm bánh bao nhỏ cũng được phân chia càng thêm rõ ràng.
Với tư cách là chị hai, bé Bố Lôi được thừa hưởng gen di truyền và tính cách hiếu học đặc biệt của mẹ, hằng ngày thích nghe nhạc, khiêu vũ, xem chương trình phổ cập khoa học.
Mà bé Pudding không thể nghi ngờ được di truyền từ ba, sở thích chỉ có một chữ: Tháo.
Tháo robot trong nhà, tháo rời tất cả các hộp có thể sờ đến, tháo rời cây son của Lâm Lạc Tang để nghiên cứu cấu tạo bên trong, thực sự không có gì để tháo rời thì sẽ “Cố mà làm” tháo ghế trong nhà thành một đống linh kiện.
Ma Đoàn và Ma Cầu tất nhiên là không cần phải nói, bị bạn nhỏ Bùi Tinh Hà lăn qua lộn lại hủy đi hơn hai mươi lần, mấy lần đầu thiếu chút nữa đã không ráp lại được.
May mắn là ba thần thông quảng đại, mỗi lần đều vào lúc cậu hết đường xoay sở thì đưa tay trợ giúp, vừa ráp lại còn sẽ vừa giảng nguyên lý với cậu.
Đúng lúc này chí hướng AI rộng lớn của bạn nhỏ Bùi được thành lập.
Không bao lâu, tác phẩm đầu tiên của bạn nhỏ Bùi Tinh Hà dưới sự trợ giúp của ba đã thuận lợi ra đời.
Linh cảm bắt nguồn từ cuộc sống, bởi vì cậu nhìn thấy mẹ thường xuyên uống nước ấm để bảo vệ cổ họng mà dung lượng của bình giữ ấm lại quá nhỏ, cho nên thông thường mỗi ba tiếng mẹ sẽ đi từ trên lầu đến phòng khách để châm thêm nước, trông có vẻ như cực kỳ phiền toái.
Bạn nhỏ Bùi cũng không biết rằng lên xuống lầu cũng là một trong những bài tập của Lâm Lạc Tang.
Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc giảm gánh nặng cho mẹ, vì thế sau khi cậu tham khảo ý kiến của ba, cậu định làm một cái máy rót nước tự động.
Bùi Hàn Chu đương nhiên biết loại máy móc thông minh này trên thị trường nhiều đếm không xuể, nhưng ngàn vàng khó mua được mong muốn sáng tạo của con.
Việc bây giờ anh cần phải làm là xây dựng cầu nối giữa trẻ con và thế giới, kết quả và thành tựu cũng không quan trọng, để con trẻ có một thời thơ ấu vui sướng mới là chuyện quan trọng nhất.
Là một người cha chất lượng tốt nên tất nhiên anh không nói một chữ nào, vui vẻ nghe tất cả ý tưởng của con trai, hơn nữa sự tôn trọng đầy đủ cũng được đưa ra về phương diện phát triển chức năng.
Rồi sau đó, ba ngày kế tiếp, Lâm Lạc Tang chính mắt nhìn thấy đường đường là ông chủ Tại Chu làm thế nào tốn thời gian 39 tiếng đồng hồ làm cùng con trai chế tạo một chiếc máy phun nước ngựa thần lướt gió tung bay.
Nhìn chung, máy móc vẫn còn tương đối có trí tuệ và năng lực của con người, thân máy được biến tấu từ một hộp sữa lớn, ở giữa đào ra một cái vòi phun nước tương đối thú vị trẻ con.
Đặt bình giữ nhiệt lên chip cảm biến, hộp sữa sẽ tự động nhấc lên để thực hiện chế độ đổ, nước sẽ ào ạt chảy ra từ vòi.
Lấy cái bình ra ngoài, hộp sữa cũng sẽ trở về vị trí cũ.
Vòi phun nước của máy được cắt thành một hình chữ D xoay tròn 90 độ, bạn nhỏ Bùi Tinh Hà còn dán thêm đôi mắt lên trên vòi phun nước, biểu cảm sinh động bắt chước emoji “: D”, bút tích non nớt và ngây thơ chất phác, đặt trên bàn đối diện cửa ra vào cực kỳ giống một linh vật chào đón khách vào nhà, có vẻ như tính cách hướng ngoại và vô cùng hiếu khách.
Như vậy còn chưa xong, bạn nhỏ Bùi lại cắt giấy trắng thành từng dải rồi dán lên món đồ chơi này một mái tóc xinh xinh.
Lúc mỗi lần rót nước thì mái tóc bạc phơ hất ngược lên mặt nó, lúc phun nước càng ảo ma mà không mất đi kinh dị
Buổi tối hôm đó bé Bố Lôi đi vệ sinh, vừa lúc bên trong hộp sữa là nước lựu, cô bé nhìn thấy hộp hất mái tóc bạc trắng phun “máu” ra bên ngoài thì bị dọa gào khóc tại chỗ hơn nữa còn để lại một dấu răng thù hằn lên trên lưng bé Pudding.
Các khúc nhạc đệm trong cuộc sống càng nhiều không kể xiết, hai đứa nhóc như là một đôi trẻ con dở hơi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu trong nhà cũng có thể cãi nhau long trời lở đất, nhưng càng nhiều lúc lại thú vị đến mức khiến người ta không giận được.
Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu đều sẽ cân bằng giữa công việc và gia đình với nhau, bảo đảm một tuần ít nhất có ba ngày ở nhà làm bạn với con.
Chỉ cần có cơ hội mỗi buổi tối đều sẽ trở về gấp, cố gắng không sắp xếp nơi công tác rời nhà quá xa.
Bọn họ đều là người từng thiếu hụt tuổi thơ cho nên nhất quyết sẽ không để chuyện tương tự tái diễn nữa, cố gắng xây dựng một gia đình ấm áp và hoàn chỉnh cho bé Pudding và bé Bố Lôi và để lũ trẻ ngâm mình lớn lên trong tình yêu thương.
Chưa đầy hai ngày, Lâm Lạc Tang đã cắt quá trình chế tạo “máy rót nước” thành video ngắn đăng trong vòng bạn bè.
Bé Pudding nép mình trong vòng tay ba được Bùi Hàn Chu dùng hai chân giữ lại, làm việc nghiêm túc và chặt chẽ cẩn thân, trong video chỉ lộ ra một cục thịt mềm trắng trẻo trên má cậu bé.
Bạn bè đều để lại lời nhắn cho cô rằng nhóc con quá đáng yêu, hơn nữa bày tỏ bản thân đặc biệt chờ mong thành quả cuối cùng.
Nếu mọi người đều quan tâm bước tiếp theo như vậy thì Lâm Lạc Tang cũng đăng tiếp tập thứ hai vào ngày hôm sau, triển lãm cho mọi người quá trình làm linh vật phun nước một tí.
Lượt thích và bình luận của vòng bạn bè kia đạt mức cao mới:
Thịnh Thiên Dạ: 【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười phun sữa.
】
Nhạc Huy: 【 Nửa đêm anh cười đến mức quỳ xuống tại chỗ, anh Pudding đỉnh vỡi! 】
La Tấn: 【 Thao tác mạnh như hổ, xem thành phẩm giống con heo.
】
Kỷ Ninh: 【 Đây quả thực là kỳ tài thiết kế hiếm có trong nghề, sản xuất đi, tớ ủng hộ vì bé Pudding.
】
……
Trước khi đi ngủ Bùi Hàn Chu thấy được bình luận kiêu ngạo của La Tấn, hình thức bảo vệ con được khởi động, anh lập tức chất vấn: 【 Ai giống heo? 】
La Tấn tìm đường sống online: 【 Đừng hiểu lầm, tớ khen ngợi con heo, hình dung nó đáng yêu khiến cho người ta thích, sức chứa lớn còn tràn đầy sức sống, liên quan mật thiết đến chế độ ăn uống hàng ngày của chúng ta, là người bạn đồng hành tốt mà nhân loại không thể thiếu.
】
Bùi Hàn Chu nhìn lướt qua sau đó trả lời: 【 Cảm ơn, cậu cũng giống heo.
】
Vài giây sau lại bổ sung: 【 Tôi là nghĩa xấu.
】
La Tấn: 【? 】
*
Sau khi Lâm Lạc Tang đăng xong mấy video thông thường trong vòng bạn bè thì Hi Mộ bày tỏ cảm thấy rất hứng thú với hai đứa nhỏ trong nhà cô.
Bởi vì dẫn đi ra ngoài sợ bị người qua đường chụp được nên Lâm Lạc Tang đã mời Hi Mộ về nhà chơi.
Về phần Paparazzi ê-kíp của cô cũng đã chuẩn bị xong, cho dù lúc ngẫu nhiên tản bộ bị chụp thì báo chí cũng sẽ không để lộ gương mặt chính diện của hai đứa trẻ, trước khi đăng đều phải cẩn thận phủ lên mosaic, đồng thời gửi cho phòng làm việc xác nhận.
Nay đã khác xưa, địa vị của Lâm Lạc Tang đặt ở đàng kia và nghi vấn hôn nhân hình thức với Bùi Hàn Chu cũng đã tan biến không còn một mống, không còn ai dám chạy lên lỗ mãng, dù sao lỗ mãng chẳng khác nào chán sống cộng thêm chặt đứt tiền đồ.
Hi Mộ chọn một buổi chiều không lịch trình tới tìm cô.
Xe dừng lại ở cửa, Lâm Lạc Tang đi xuống đón cô ấy.
Hai người mới gặp nhau vì nguyên nhân công việc cách đây không lâu cho nên cũng không cần ôn chuyện.
Lúc lên lầu Hi Mộ thuận miệng hỏi: “Cậu ra ngoài đón tớ, hai đứa nhỏ ở nhà một mình sao?”
“Bọn nhỏ tương đối ngoan, trong khoảng thời gian ngắn rời đi một thoáng cũng không sao.” Lâm Lạc Tang nói, “Nhưng hai ngày này Bùi Hàn Chu đều ở nhà, bởi vì sáng mai tớ phải đi đại nhạc hội với cậu cho nên con do ổng trông.”
“Cũng phải,” Hi Mộ như suy tư gì gật đầu, “Trong nhà cần một nhu một cương, để Bùi Hàn Chu ở nhà trấn áp bọn nhỏ cũng khá tốt.”
Nghĩ ngợi một lúc, Hi Mộ bổ sung thêm: “Dù sao Bùi Hàn Chu trông rất nghiêm túc, còn không có tình người, về phương diện quản thúc bọn trẻ nhất định cũng không giận mà tự uy ha.
Có anh ấy ở đây, có phải tụi nhỏ không dám tùy tiện lỗ mãng hay không?”
Ý thức được Hi Mộ vừa thay bọn họ vào gia đình bình thường “cha nghiêm mẹ hiền”, Lâm Lạc Tang lắc đầu, bác bỏ tin thất thiệt: “Không phải.”
Hi Mộ mang đôi giày boots Martin ngừng bước: “Hả?”
Lâm Lạc Tang nghiêm túc nói: “Cậu nói ngược.”
Hi Mộ hơi ngơ ra quay đầu nhìn cô.
Lâm Lạc Tang: “Nhà của bọn tớ…… nhân vật sắm vai nghiêm khắc kia là tớ.”
Lúc này hai người vừa lúc đi tới cửa, Hi Mộ dùng khoảng mười mấy giây mới tiêu hoá xong những lời này, khẽ nhướng lông mày với vẻ khó có thể tin: “Sao có thể?”
Người như Bùi Hàn Chu, cưng chiều và chiều theo con nít hở……?
Giây tiếp theo, Lâm Lạc Tang đẩy cửa ra cho Hi Mộ.
Đập vào mắt là bé Bố Lôi nép vào lòng ba xem TV, Bùi Hàn Chu vừa chuyển kênh dựa theo yêu cầu của con gái vừa đút con bé ăn khoai tây chiên, mà bé Bố Lôi yên tâm thoải mái hưởng thụ loại phục vụ này, tựa như đây chẳng qua là chuyện bình thường mà thôi.
Mà bé Pudding thì tháo robot ở một bên, linh kiện rơi vãi đầy đất, bộ phận điều khiển đắt giá nhất nằm dưới cặp mông tròn vo của cậu.
Các khung giải thưởng khác nhau của Tại Chu đã trở thành chỗ dựa của cậu để lắp đặt các linh kiện.
Hi Mộ chớp mắt, xác nhận đây là hiện thực sống sờ sờ, mà mọi thứ sống sờ sờ này cứ hệt như đang nói với cô ấy mới nãy hô to “Không có khả năng” …
Mọi thứ đều có khả năng.
Quả thật, thêm kiến thức.
Lâm Lạc Tang đã thêm một lời tường thuật thích hợp vào thời điểm này: “Cậu nhìn thấy con robot kia không, là hạng mục trọng điểm của Tại Chu năm nay, hơn hai năm mới làm ra.
Đây là hàng mẫu đầu tiên cũng là duy nhất được đưa vào đánh giá và nghiên cứu trước mắt nhưng bị con trai tớ hủy đi thành linh kiện đầy đất.”
Hi Mộ toan mở miệng: “…… Lỡ như không ráp được thì làm sao bây giờ?”
Lâm Lạc Tang nở một nụ cười còn thần bí hơn Mona Lisa.
“Còn có thể làm sao nữa, chờ hàng mẫu tiếp theo thôi.”
“……”
Cho dù cô ấy biết đối với rất nhiều đứa trẻ mà nói, tháo dỡ là một cách quan trọng để chúng nhận thức thế giới nhưng Hi Mộ vẫn hoàn toàn bị hoảng sợ trước hành vi cưng chiều của đế vương Bùi Hàn Chu.
“Vậy thì cậu quả thật nên sắm vai người mẹ nghiêm khắc,” sau khi xem một lúc lâu, Hi Mộ nói tự đáy lòng, “Bằng không cái nhà này sẽ mất cân bằng rất nghiêm trọng.”
Sự thật chứng minh năng lực cân bằng của Lâm Lạc Tang cũng không tệ lắm, hai nhóc tỳ đến bây giờ cũng coi như nghe lời hiểu chuyện, ít vô cớ gây rối, nhìn thấy khách đến nhà cũng sẽ thân mật sôi nổi đi đến chơi, không luống cuống cũng không sợ hãi.
Đặc biệt là bé Bố Lôi, đôi mắt quả nho đen tỏa sáng, lúc cười rộ lên gần như muốn trái tim người ta tan chảy.
Hi Mộ vốn dĩ lo lắng việc mình mặc đồ đen sẽ khiến đứa trẻ cảm thấy không dễ gần gũi, nhưng cho dù sinh ra đã mang trong mình khí chất xa cách lạnh lùng thì bé Bố Lôi cũng không sợ hãi chút nào, chưa đầy một lát đã muốn cô ấy ôm mình, còn sờ lên bảy cái khuyên tai nối liền của cô ấy và hỏi: “Vì sao trên lỗ tai chị có nhiều cái đinh như vậy?”
Bé Pudding vẫn luôn ngồi dưới đất chơi robot bỗng nhiên quay đầu lại: “Em biết.”
Lâm Lạc Tang chống tay trên sô pha: “Hửm? Vì sao con?”
Bé Pudding chờ khích lệ, kiêu ngạo hất chiếc cằm nhỏ lên.
“Bởi vì tóc chị ngắn, tóc dài, đinh quá nhiều sẽ kéo đến tóc!”
“……”
Cái này là cái gì và cái gì vậy.
Hi Mộ ở một đêm trong khách sạn gần đó, sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Tang và cô ấy cùng nhau xuất phát tham dự đại nhạc hội.
Lần này đại nhạc hội kéo dài trong hai ngày, hơn nữa bọn cô còn muốn chơi ở thành phố mới, bởi vậy cũng san ra ba ngày.
Lâm Lạc Tang rời đi khi bé Bố Lôi vừa lúc rời giường, cũng không biết bé con năm tuổi tại sao lại có lòng hiếu học ngập tràn như vậy.
Chuyện đầu tiên lúc rời giường sẽ là dùng máy tính bảng xem chương trình phổ cập khoa học, xem còn đặc biệt nghiêm túc, đôi mắt cũng chẳng hề nháy.
Chờ Lâm Lạc Tang mặc quần áo tử tế cho cô bé, cô bé hỏi có bài bản hẳn hoi: “Mẹ ơi, con biết vì sao dưa hấu trong nhà đặc biệt ngọt.”
Lâm Lạc Tang phối hợp: “Vậy ư, vì sao?”
“Bởi vì dưa hấu nhà chúng ta đến từ Tân Cương, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tân Cương là rất lớn,” nói đến đây bé Bố Lôi thở hổn hển, dùng sức hít thở vài cái mới tiếp tục nói, “Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn thì rất có lợi cho việc tích lũy đường”
Đọc được còn rất giống có chuyện như vậy, giống như một mẫu đề thi vào đại học.
Lâm Lạc Tang chỉnh sửa tóc cho cô bé: “Giỏi quá.”
“Vậy mẹ đi rồi, ở nhà nghe lời ba đó.”
“Dạ! Mẹ, buổi tối gọi điện thoại nha.”
“Không thành vấn đề.”
Lúc này Lâm Lạc Tang mới rời đi, mấy tiếng sau máy bay hạ cánh.
Cô vừa mới thay trang phục diễn, cầm điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của Bùi Hàn Chu: 【 Em đến chưa? 】
【 Đến rồi, đều đã thay quần áo.
】
Vì để chứng minh cho lời mình nói, cô cố ý chụp một bức ảnh trước gương gửi cho anh.
Điện thoại rung lên rất nhiều ở tốc độ ánh sáng, cô còn tưởng rằng có nhiều người đang tìm cô cùng lúc, ai biết tập trung nhìn vào, toàn bộ đều đến từ cùng một người…
【? 】
【 Em mặc cái gì? 】
【 Mặc quần áo cho tốt.
】
【 Không lạnh sao.
】
???
Nhìn bốn tin nhắn liên tiếp này, cô còn tưởng rằng mình gửi sai ảnh, kết quả trượt lên xem, mỗi một chỗ trong ảnh đều vô cùng bình thường.
Cô chỉ mặc chiếc váy dài hai dây, bên ngoài khoác đại một chiếc áo choàng.
Bởi vì lúc chụp ảnh tạo hình lõm thì bả vai một cao một thấp, quần áo bên thấp sẽ trượt xuống dưới một tí lộ ra một bên vai.
Lâm Lạc Tang nhìn một buổi cũng không nhìn ra bất thường: 【 Em mặc cái này thì sao, không phải rất bình thường à? 】
Bùi Hàn Chu: 【 Đang êm đẹp em hở vai cái gì? 】
Lâm Lạc Tang cầm lòng không đậu “à” một tiếng, nhận ra rồi.
Sau đó, cô cố ý kéo áo choàng hai bên xuống mấy cm, ý tứ trêu chọc càng sâu thêm.
Cứ như vậy đứng ở trước gương toàn thân, thậm chí cô còn hơi kéo tà váy, nhón gót về phía trước, một đôi chân trắng nõn cân bằng càng thêm thon thả.
Ấn xuống chụp ảnh rồi gửi bức ảnh đó cho anh.
Lâm Lạc Tang đương nhiên là vì gây chuyện với anh, bởi vì lát nữa biểu diễn cô không chỉ muốn mặc áo choàng mà còn sẽ bọc mình kín mít.
Nơi này ánh mặt trời khá gắt, phải chống nắng thôi.
Nhưng anh biết rõ là bẫy rập nhưng vẫn cứ mắc mưu: 【 Để anh nhìn thấy em mặc như vậy đi ra ngoài thì em xong phim.
】
Lâm Lạc Tang liếm môi, đáp lại: 【 Nếu em một hai phải mặc như vậy thì sao nào? 】
Mấy phút rồi anh cũng chưa trả lời, cô còn tưởng rằng anh cảm thấy nhàm chán nên kết thúc trận battle này trước, không dự đoán được mới vừa thoa son môi xong đã nhìn thấy một bức ảnh mới.
Trong ảnh, tay trái của anh đặt trên bàn trà, mà tay phải nắm lấy một bàn tay nhỏ đang bóp tương cà.có vẻ như bé Bố Lôi đang ăn khoai tây vô tình bị lợi dụng, thay ba nặn một vệt tương cà hơi giống vết máu lên cổ tay trái.
Mà bé Pudding cũng không nhàn rỗi, thay ba chụp tấm ảnh “uy hiếp”, chỉ là không cẩn thận để lộ gót chân nhỏ của mình ở góc dưới bên trái.
Tin nhắn của Bùi Hàn Chu nhanh chóng đến: 【 Anh sẽ tự sát.
】
Lâm Lạc Tang: 【……】
Kết thúc đại nhạc hội vào lúc 6 giờ chiều, Nhạc Huy đưa qua cho Lâm Lạc Tang một mẫu áo khoác dài, cô vừa mới quấn kỹ lưỡng thì nhận được tin nhắn của Bùi Hàn Chu: 【 Em mặc cái gì, gửi anh xem.
】
Đèn trong xe hơi mờ, cô cố ý mở đèn quay lại từ đầu đến chân một lần, không chỉ bọc kín mít cổ còn mang vớ.
Bùi Hàn Chu nói: 【 Sao lại mặc nhiều như vậy? 】
Cô gõ bàn phím đáp: 【 Có sự chênh lệch nhiệt độ lớn ở đây, ban ngày nóng nhưng ban đêm rất lạnh.
】
Bùi Hàn Chu đang ôm bé Bố Lôi gõ chữ, TV vừa lúc chiếu quảng cáo, bé Bố Lôi cúi đầu đã nhìn thấy một câu nói quen thuộc nào đó, nhớ tới kiến thức mới sáng nay mình vừa học thì lập tức phấn khởi: “Con biết!! Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn có lợi cho việc tích lũy đường!”
Sau khi nói xong, bé Bố Lôi tựa như muốn biết ai đang ở trong hoàn cảnh như vậy nên nhấn vào khung chat bên kia và hỏi Bùi Hàn Chu: “Cái này là mẹ sao?”
“Đúng vậy, nhưng mẹ con không phải trái cây……”
Nhưng sao bé Bố Lôi có thể nghe vào, niềm vui của việc thể hiện sự hiểu biết đã thổi quét cô bé, hai tay cô bé điên cuồng vỗ bàn phím: “Vậy ba mau hỏi mẹ có ngọt hay không nhé!”
“……”
Thấy ba không có hành động gì, bé Bố Lôi lại vỗ hai lần, sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên ba!”
Sau khi thúc giục xong, hình như là sợ anh không biết nên nói như thế nào, để thể hiện sự hiểu biết của mình, bé Bố Lôi bi ba bi bô chỉ huy: “Ba nói là…… ừm…… Nhiệt độ trong ngày chênh lệch lớn, mẹ nhất định rất ngọt.”
Bùi Hàn Chu rất là bất đắc dĩ, nhưng để phối hợp với con gái nên anh cũng chỉ có thể nhập vào theo yêu cầu.
Kết quả bỗng nhiên anh không gõ vào câu trước “con gái em nói”, động tác của anh cũng nhanh, cuối cùng nhập vào trong khung chỉ hiển thị một câu “Vậy em nhất định rất ngọt” , còn nhanh chóng gửi đi.
Anh vốn định sửa lại nhưng anh suy đoán đêm nay cô rất mệt, ắt sẽ không nhìn thấy hoặc là thấy được cũng sẽ không đáp, vì thế từ bỏ.
Nhưng chưa được bao lâu, bên kia vậy mà gửi đến hai chữ đáp lại.
Dõng dạc, vô cùng kiêu ngạo:
【 Đúng vậy.
】
Đối mặt với sự thừa nhận của cô, Bùi Hàn Chu hơi im lặng: 【? 】
Lâm Lạc Tang tựa vào giường nặng nề thở dài một hơi, nói toạc ra thiên cơ tỏ rõ chân lý.
【 Anh và em vốn vô duyên, toàn dựa vào em siêu ngọt.
】
【……】
*
Đại nhạc hội kéo dài trong hai ngày thì kết thúc, dạo chơi vui đùa ở gần đó thêm một ngày, Lâm Lạc Tang mới khởi hành trở về.
Đầu tiên cô về công ty để thực hiện vài cuộc phỏng vấn, sau khi kết thúc vừa kéo cửa ra thì bé Bố Lôi mang khẩu trang đã nhảy vào lòng cô.
Cô phản xạ có điều kiện đón lấy, lúc này mới nhận ra phía sau có rất nhiều phóng viên nên nhanh chóng giơ tay lên che khuất mắt bé Bố Lôi rồi dùng ánh mắt hỏi Bùi Hàn Chu chuyện gì thế này.
Chắc là anh cũng không ngăn được: “Bọn nhỏ một hai phải tới đón em.”
Nhóm nhà báo đương nhiên càng không đoán được, sôi nổi hít hà một hơi, dừng hình ảnh thành hình thức chế độ im lặng, không dám chớp mắt.
Bé Bố Lôi dường như không sợ hãi chút nào, phát hiện căn phòng ầm ĩ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh còn tò mò hé mắt, cứ như vậy liên tục nhấp nháy dùng ánh mắt lướt qua nhân viên công tác, sau đó nhẹ nhàng cười cong mắt, thế mà bắt đầu chào hỏi: “Con chào mọi người.”
Lâm Lạc Tang phát hiện bé Bố Lôi muốn giao lưu với bọn họ nên cũng không ngăn cản.
Vài giây sau, cuối cùng có người lấy hết can đảm đáp: “…… Xin chào, con mấy tuổi rồi?”
Bé Bố Lôi ngoan ngoãn trả lời: “Năm tuổi ạ..”
“Năm tuổi à, ngoan quá, có phải mẹ đi ra ngoài quá lâu nên con nhớ mẹ không?”
“Dạ đúng ạ.”
Giọng trẻ con vang lên vài giây, bé Bố Lôi lại nói: “Cảm ơn các chú chụp mẹ con đẹp như vậy.”
“Chụp đẹp không phải là công việc của bọn chú, bọn chú phụ trách phỏng vấn.”
……
Cứ như vậy, bé Bố Lôi – một đứa sơ cấp lắm lời hàn huyên hơn hai mươi phút với nhân viên công tác không quen biết, thậm chí lúc rời đi còn hơi lưu luyến không rời.
Ngay cả lên xe còn nói với Lâm Lạc Tang: “Cái máy kia lóe lên đẹp quá, mẹ ơi, con cũng muốn món đồ chơi kia.”
“Đó không phải là đồ chơi, là dùng để quay phim,” dừng một chút, Lâm Lạc Tang hỏi, “Con thích à?”
“Thích ạ.”
Lâm Lạc Tang cảm thấy thời cơ gần chín muồi, buổi tối bèn mở một cuộc họp nhỏ ở nhà để bàn về các show dành cho ba mẹ và con cái.
“Trước đó vẫn luôn có người mời mẹ dẫn tụi con lên chương trình TV nhưng mẹ sợ các con không thích bị máy quay đuổi theo, cảm thấy chuyện này phải hỏi ý kiến của tụi con.
Bây giờ tụi con cũng mấy tuổi rồi, có có khả năng đưa ra quyết định của riêng mình.”
“Tham gia show truyền hình thực tế có thể đi ra ngoài chơi với ba mẹ, không cần mang khẩu trang cũng không cần tránh né rất nhiều máy quay.
Nhưng nhất định lộ diện ra ngoài thì khả năng sẽ có áp lực, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy hơn nữa thảo luận mọi thứ về tụi con, cũng có thể sẽ mất đi một phần nhỏ tự do, đi ở trên đường sẽ bị người khác nhận ra……”
Cô vốn định phân tích thấu đáo lợi và hại cho bọn nhỏ, ai ngờ còn chưa nói xong thì bé Bố Lôi đã lập tức giành trả lời:
“Đi trên đường được người khác nhận ra, tựa như mẹ trước đó sao?! Con có thể!!”
“……”
Hai đứa trẻ cũng không bài xích chuyện lên show tạp kỹ, vì thế Lâm Lạc Tang đã liên hệ với nhà sản xuất trước đó tìm mình và đồng ý.
Bé Bố Lôi trời sinh thích thể hiện, cho nên thích ống kính cũng thích kết bạn; mà bé Pudding tương đối thích khám phá những nơi xa lạ, nên chương trình đi du lịch khắp nơi như vậy ắt cũng sẽ trở thành kỷ niệm quý giá.
Tóm lại, nếu bọn nhỏ mong muốn, vậy cũng không cần che che giấu giấu.
Dù sao diện mạo đáng yêu như vậy, lên chương trình nhất định cũng sẽ thu hoạch được một nhóm fan dì.
Vào ban đêm, bé Bố Lôi cảm giác được mình sắp ra ngoài chơi nên hơi phấn khích mang máng, cả buổi cũng chưa ngủ, cuối cùng nhảy xuống giường muốn đi tìm mẹ ngủ.
Sau khi em trai được một tuổi, bọn họ đã ở chung trong phòng trẻ em còn ba mẹ đơn độc ở chung.
Bé Bố Lôi gõ cửa, vài phút sau, cửa được ai đó mở ra.
“Làm sao vậy?”
“Ba ơi, con, đêm nay con muốn mẹ ôm con ngủ, có thể chứ?”
Lâm Lạc Tang thấp thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghĩ đến mình quả thật đã lâu không ngủ với bọn nhỏ nên đáp từ xa: “Được, vào đi con.”
Nhưng tới bên miệng anh lại biến thành: “Trẻ con phải ngủ một mình, mẹ chỉ muốn ngủ với ba.”
Bé Bố Lôi bĩu môi: “Nhưng hồi nãy con nghe mẹ nói được mà.”
“Con nghe lầm.”
Bùi Hàn Chu ngẩng đầu triệu hồi trợ thủ: “Tinh Hà, ôm chị hai con về.”
Bé Bố Lôi: T_T