Yêu Người Đắm Say

Chương 56


Đọc truyện Yêu Người Đắm Say – Chương 56


Sau đó đi tắm, Lâm Lạc Tang tắm trong do dự.
Cô vừa cảm thấy là mình nghe lầm nhưng lại vừa cảm thấy những lời này của anh nói ra quả thật khá ư là nghiêm túc.
Anh nói: không cho nói kiểu lời nói anh không thích em, bởi vì là sai.
Sáng nay sau khi phát hiện cô không nhớ rõ một đoạn này, dường như anh thật sự hơi mất mát.
…… Anh cũng thích cô sao? Bắt đầu từ khi nào?
Cô tắt vòi hoa sen, đội cái khăn ngồi suy nghĩ lung tung bên bồn tắm, ánh mắt đối diện với tấm gương ngay lập tức, đột nhiên nghĩ đến một đêm kia mình ngồi ở mép giường anh, anh ngước mắt đón nhận với ánh mắt nghiêm túc, nói anh cần cô.
Bởi vì thích cho nên cần.
Cô lau tóc với tâm trạng phức tạp, khoảnh khắc mở cửa phòng ra, hơi nước trong phòng tắm dần dần biến mất ở trước mắt, không khí mang theo hương gỗ bách tràn vào xoang mũi.
Dường như mò mẫm quá lâu trong mê cung sương mù dày đặc, không biết chạy về phía nào mới là phương hướng chính xác, cũng không biết chờ đợi mình phía trước là cái gì, nhưng phút chốc giữa mây mờ sương tan, mọi thứ trước mắt đều sáng tỏ rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, lần đầu tiên cảm thấy rằng nhìn thấy tương lai.
Trong phòng khách có tiếng tin tức TV, Bùi Hàn Chu vừa nghe tin tức vừa xem kế hoạch, còn đang gõ gì đấy trên máy tính.
Bước chân của cô rất nhẹ, vốn tưởng rằng anh sẽ không phát hiện ra mình, ai ngờ chưa được bao lâu anh đã ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô vài giây, “Sao em không làm khô tóc?”
Lâm Lạc Tang cúi đầu, nghiêng đầu hất tóc sang một bên, ngồi vào bên cạnh anh mới bảo: “Đợi chút lại sấy.”
Anh gật đầu rồi tiếp tục bận việc của mình.
Tiếng gió vù vù ngoài cửa sổ tiếng, đèn của chục ngàn hộ dân đều đang bật sáng, hơi nóng của trà đang ùng ục ùng ục làm việc trong phòng, một làn hơi nước li ti bốc hơi lên, cảnh tượng trong tin tức ồn ào nhưng không ầm ĩ.
Tựa như trước kia bọn họ còn chưa ngả bài, bất kỳ một đêm nào cũng bình thường và mang theo một chút ấm áp.
Nhưng cô nghĩ, dù sao cũng có gì đấy không giống với lúc trước
Lần này tách ra hình như đã xây dựng nên một nhịp cầu để họ có thể giao tiếp với nhau.
Cô mang cho mình đôi vớ Giáng Sinh giẫm lên sô pha, đột nhiên hỏi: “Có phải sáng nay anh nói là sau khi em tỉnh rượu thì đã quên một việc rất quan trọng hông?”
Anh không ngờ cô còn có thể nghĩ đến đoạn đối thoại sáng nay nhưng đã không ôm hy vọng đáng giá gì với việc cô biết được tình huống thật, ngòi bút không ngừng, nặng nề “ừ” một tiếng.
Cô thử hỏi: “Rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.” Anh đáp chắc như đinh đóng cột.
“Quan trọng cỡ nào cơ?”
Anh dừng bút, nhìn về phía cô: “Còn quan trọng hơn em bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều nhớ rõ sao lưu âm nhạc.”
“……”
Cô rụt cổ, nhỏ giọng nói.
“Thế hình như…… Là còn rất quan trọng.”
Lâm Lạc Tang lấy ra máy sấy ngồi ở sô pha sấy tóc, hai chân cong lên, chiếc quần ngủ nhung san hô đã bị kéo lên bắp chân, lộ ra một đoạn da thịt trơn bóng, trần trụi bại lộ trong không khí.
Bùi Hàn Chu đứng dậy châm trà, nhân tiện kéo một bên chăn đắp lên cho cô, động tác chỉ có trong một cái chớp mắt, anh nhanh chóng đưa lưng về phía hướng cô.
Cô mím môi, tỉnh bơ cong khóe môi.
*
Ngày hôm sau lại là một ngày đặc biệt và bình thường khác.
Cô dậy trước, chọn quần áo cho người đàn ông bó thạch cao sau đó giúp anh đánh răng rửa mặt cạo râu, còn phải hầu hạ anh thay quần áo.

Cẩn thận tỉ mỉ, săn sóc có thừa.
Có đôi khi anh ngủ một đêm dậy sẽ có mồ hôi, cô còn phải lau mình cho anh, trong quá trình anh thường xuyên đưa ra một ít yêu cầu vô lý, đương nhiên, phần lớn đều bị cô mắng lại.
Sau khi mọi việc xong xuôi, lúc ăn bữa sáng vào 7 giờ rưỡi, cô dùng muỗng nhỏ múc cháo, lúc thổi nguội thì bỗng nhiên nhớ tới gì đấy nên hỏi người đàn ông đối diện: “Hôm nay có phải anh sẽ phải đi tháo thạch cao hay không?”
Vốn dĩ anh đang cúi đầu húp cháo buông chén trong tay xuống, cầm lấy điện thoại ấn vào hai cái, cụp mắt gửi voicechat: “Chu Lương, cậu xác nhận một chút với trưởng phòng R&D, bảo anh ấy kiểm tra báo cáo nghiên cứu thị trường về các chức năng mới của APP và gửi cho tôi”
Lâm Lạc Tang bị làm lơ:?
Cho rằng chỉ là mình vừa lúc khiến anh nhớ tới công việc, Lâm Lạc Tang không thèm để ý và hỏi thêm một lần nữa: “Hôm nay anh không đi tháo thạch cao sao?”
Bùi Hàn Chu đẩy mâm đồ ăn về phía cô: “Bánh mì này em có thể ăn, là lúa mì nguyên cám, nướng cũng không tệ lắm.”
Lâm Lạc Tang:??
Cô chau mày, bắt đầu hoài nghi lời mình nói rốt cuộc có phải tiếng người hay không: “Không phải em đang nói với anh chuyện thạch cao sao? Anh nói bánh mì với em làm gì?”
Anh vẫn như cũ, đặc biệt quật cường tiếp tục đề tài của mình: “Bánh mì này là tự anh nướng.”
Cô bỗng chốc buông đũa, đứng dậy, đưa gương mặt oán giận của mình đến trước mặt anh, mời anh thưởng thức biểu cảm nghi hoặc phóng đại của mình.
“Chẳng phải em nói tiếng Trung Quốc sao? Thạch cao, thạch cao, trên tay anh mang cái món đồ chơi kia không cộm tới sợ luôn sao?”
Anh cũng nhíu mày, giọng điệu không tốt: “Em cứ như vậy muốn anh tháo thạch cao ư?”
Lâm Lạc Tang mờ mịt một lát, cảm giác hình như không cùng kênh với anh.
“Cái gì gọi là em muốn, đó không phải là lời bác sĩ nói sao? Đã đến giờ thì đi tháo không phải rất bình thường sao, anh cũng không tuân theo lời dặn của bác sĩ hả?”
Bùi Hàn Chu vững vàng bình tĩnh nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, bây giờ tháo thạch cao với anh mà nói không có bất cứ chỗ tốt gì.”
“Vậy à,” cô nói, “Nhưng bây giờ anh chỉ có một bàn tay có thể hoạt động, cuộc sống hằng ngày không cảm thấy rất bị hạn chế ư?”
“Anh là lao động trí óc, không phải làm việc khổ cực,” Bùi Hàn Chu nói, “Chỉ cần nửa bên đại não đều không bó thạch cao thì không ảnh hưởng đến quyết sách.”

Cô ngồi lại vào chỗ, cảm giác anh nói có đạo lý nhưng lại không thể nói được kỳ quái ở chỗ nào.
Ngay sau đó, anh nói: “Cuộc sống hàng ngày do em sắp xếp, với anh mà nói cũng đủ rồi.”
Cô kết nối những lời này từ anh, sau khi nhai và thưởng thức chúng thì đưa ra kết luận cuối cùng, ngẩng đầu hỏi: “Không phải do anh cảm thấy tháo thạch cao thì em sẽ phải đi nên mới không muốn tháo đúng chớ?”
Bùi Hàn Chu: “……”
Anh im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng cũng không phản bác.
Cô vừa tức vừa buồn cười, đỡ trán hết chỗ nói sau một lúc lâu, cái muỗng gõ mấy lần bên mép chén, lúc này mới nói: “Yên tâm đi, em không đi.”
Anh dừng một chút, “Thật sự không đi?”
“Thật sự, em thề được không nhỉ?”
“Huống hồ……” Cô bĩu môi nhìn về mấy cái vali ở góc, “Hai ngày trước anh cho người dọn trống vali ở nhà mới của em, đồ đạc trong nhà dọn đi hết, em về ở đâu, ngủ trên sàn nhà à?”
Bùi Hàn Chu ho khan hai tiếng: “Đó là La Tấn làm, không liên quan đến anh.”
“Vậy sao,” cô không cảm xúc không tỏ ý kiến, “Ngay cả lõi sô pha cũng rút của em, La Tấn thật tàn nhẫn, chẳng để lại đường lui nào cho em cả.”
Bùi Hàn Chu: “………………”
Cô ăn hết cháo trong chén, lúc ngẩng đầu thì anh đã đứng ở cửa.
Lâm Lạc Tang liếm liếm khóe môi, hoàn toàn không có phản ứng: “Anh làm gì?”
Bùi Hàn Chu: “Đi tháo thạch cao.”
“……”
Lớp thạch cao đã được tháo ra một nửa, không hiểu sao La Tấn cũng tới, cô ở trong xe đợi một lát, chờ anh trở ra, tư thế vẫn không thay đổi
Thạch cao đã được tháo ra, nhưng một số thứ được quấn trên tay, trên cổ anh vẫn bị treo như thường, như cũ là dáng vẻ không thể tự gánh vác trong sinh hoạt.
Sau khi Bùi Hàn Chu lên xe, cô khó hiểu nhéo cánh tay anh: “Vì sao vẫn quấn, còn chưa khỏe sao?”
Anh không nói chuyện, La Tấn ngồi ở ghế trước quay đầu lại điên cuồng ra dấu, Bùi Hàn Chu lúc này mới nhỏ giọng nói vào lỗ tai cô: “…… Đau.”
“Ồ”
Lâm Lạc Tang buông tay.
La Tấn giải thích: “Ặc, cái này, bởi vì bác sĩ này bệnh viện tư nhân này có mối quan hệ tốt với bọn anh, tương đối quan tâm cậu ấy, nói tình huống bây giờ của cậu ấy…… Tuy rằng có thể tháo thạch cao nhưng tốt hơn là không nên hoạt động nhiều, cho nên buộc cái này lại nói là bảo hiểm.”
Cô gật đầu, “Cũng có thể hiểu được.”
Suy cho cùng tài sản không ít, các bộ phận của cơ thể dễ hư hơn người thường một chút cũng bình thường.
“Cho nên vẫn phải phiền em chăm sóc một chút,” La Tấn nói, “Vất vả rồi chị dâu!”
……
Sau khi《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 chấm dứt, Lâm Lạc Tang đã dành hết tâm trí cho việc sản xuất album đầu tay của mình.
Ba bài hát cho album đã được làm xong, đều là những ca khúc cô rất thích, hai ngày nữa còn phải ra nước ngoài giao lưu một chút với các nhạc sĩ lớn, tiến hành học tập một ít về phương diện phối khí.
Album này tên là 《 Đón lửa 》.
Ở một trình độ nào đó, album đầu tiên của một ca sĩ có ý nghĩa đặc biệt, thường là phơi bày tình trạng của ca sĩ ngay lập tức hoặc là một loại niềm tin vững chắc nào đó chèo chống ca sĩ một trong suốt chặng đường.
Cô cũng không ngoại lệ.
Trải qua ba năm thăng trầm, sau khi hết hạn hợp đồng với Phi Yên cô vẫn cứ lựa chọn con đường này, là vượt khó tiến lên.

Con đường này chỉ có hai kết quả, hoặc là vẫn bình thường như cũ, hoặc là tìm về huy hoàng của ba năm trước đây.
May mà, cô làm được điều sau.
Vì thế có được ý tưởng của album đầu tiên, đó là một từ quanh quẩn trong tâm trí cô suốt vô số ngày đêm rối ren, mang theo hướng đi dũng cảm đập nồi dìm thuyền và khoáng đạt tuyệt không lùi bước …
Đón lửa đi thôi, huỷ diệt hoặc niết bàn.
Hôm nay, nhóm thực tập sinh trong《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》 hẳn là còn đang tiến hành học tập ca khúc chủ đề.
Lâm Lạc Tang định hay là đi trước xem một cái, sau đó đến phòng thu âm để làm nhạc.
Bùi Hàn Chu vừa lúc tiện đường, đưa cô đến dưới lầu nơi ghi hình《 Kế hoạch bồi dưỡng phát triển 》.
Toà nhà này được xây dựng dành cho các thực tập sinh, phòng luyện tập, nhà ăn, ký túc xá, phòng tập thể hình đều ở bên trong, nhìn từ xa xa nom giống như một tòa lâu đài, mộng ảo và thiếu nữ nhưng những gì diễn ra trong đó lại là chém giết chân thật và tàn khốc.
Cô xuống xe, không ngờ được Bùi Hàn Chu sẽ đi ra cùng nên xoay người bảo: “Anh vào đi, bên ngoài gió lớn, miệng vết thương của anh còn chưa lành.”
Tóc mái anh che khuất mí mắt, “Anh đưa em đến cầu thang.”
“Được, vậy anh phải khiêm tốn một chút, em sợ ảnh hưởng đến buổi luyện tập của các em ấy.”
Đi đến cửa phòng luyện tập, cô dừng bước, thấy có đặt một chiếc máy slot machine đã được sửa đổi trong một xó.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Có lẽ là ê-kíp chương trình đặt ở nơi này cho các thực tập sinh chơi, sau đó ghi lại coi như phần behind the scence.
Lâm Lạc Tang chơi một lúc cũng không chơi ra thành tựu gì, anh bước nhanh đến, hai lần đã ra ngay ba trái cây giống nhau, phía dưới cùng rơi ra một cái hộp nhò.
Cô mở ra nhìn, quả nhiên là vé chơi điện thoại một tiếng.
Cô không phải thực tập sinh bị tịch thu điện thoại, cần thứ này đương nhiên là không có đất dụng võ
Cô chống tay lên bàn rồi cười nói: “Sao ngay cả máy Slot machine anh cũng biết chơi á?”
“Trước kia cổng trường có cái này,” anh nói, “Chơi liên tục hơn hai tháng.”

“Sau đó thì sao, sau này sao không chơi nữa?”
Anh nói: “Phát hiện mình có hơi nghiện nên ngừng.”
Lâm Lạc Tang hoảng sợ: “Hai tháng cũng kêu là nghiện hả……? Người ta chơi game online trầm mê hơn nửa năm mới có thể gọi là nghiện, một ngày anh chơi bao lâu? Mười giờ?”
“Không,” anh thờ ơ, “Mười phút tan học.”
Lâm Lạc Tang:……?
“Hai tháng, mười phút tan học, đấy cũng có thể gọi là nghiện hả? Anh cũng quá nghiêm khắc với bản thân mình đấy.”
Cô chỉ cho là trò chuyện, nói hai câu, thấy anh không trả lời, xoay người chuẩn bị lên lầu nhưng nghe thấy tiếng anh đáp lại khi cô mới đi ra ngoài vài bước.
“Anh rất không thích lòng sinh ra dựa dẫm vào mọi thứ, thường thì trước khi nhận ra tình cảm sắp nảy sinh thì anh sẽ nhanh chóng yêu cầu bản thân bứt ra.”
“Bởi vì ỷ lại đại biểu cho uy hiếp, có uy hiếp, kẻ địch có thể rất dễ dàng cản tay anh.”
Cô đi đến đầu cầu thang, bước chân dừng lại, giọng nói của anh vang vọng trên hành lang trống trải, camera chợt lóe lên tựa như đang ghi hình gì đấy.
Anh nói:
“Nhưng…… Nếu uy hiếp là em, cũng không phải là không thể.”
Dòng thời gian dường như bị chậm lại một cách đột ngột.
Tình cảm chân thành đột nhiên được bày tỏ, cô không thể kịp phản ứng chút nào, khi bước ra khỏi cầu thang và nhìn xuống, anh đã rời đi.
Hết khung ảnh này đến khung ảnh khác hiện lên trong đầu, cô luống cuống trừng mắt, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, anh dưới ánh mặt trời ấm áp chói chang, quả lạnh vô tình làm bảo đảm về phía cô: “Tôi sẽ không có uy hiếp, Bùi thị cũng sẽ vĩnh viễn không phá sản.”
Lúc ấy nhiệt độ không khí cực cao nhưng cô chỉ đứng ở cửa xe, mặc cho điều hoà không khí trong xe hơi lạnh mơn trớn lưng từng cơn, tuy có an tâm rồi lại có cảm giấc vô lực.
Nhưng giờ phút này, trong cơn gió lạnh gào thét cuối tháng mười hai, anh nói, “Nếu uy hiếp là em, cũng không phải không thể.”
Cô nhìn chiếc xe rời đi vội vã đến nơi tiếp theo để lại bóng thưa thớt.

Cô thu dọn áo khoác, nơi nào đó trong lòng chợt dâng lên một dòng nước ấm.
Nói đến thật là kỳ quái.
Đối với cô, nhiệt độ của tháng mười hai thậm chí còn ấm hơn so với tháng chín.
Cô vẫn cười và chạy nhanh lên cầu thang.
*
Lúc cô đẩy cửa đi vào mọi người đang luyện tập, khi nhìn thấy cô thì hoảng sợ, đều cung cung kính kính cúi người: “Chào cố vấn ạ ~ ”
“Không sao,” cô xua tay, “Các em cứ luyện tập đi.”
Đáng lẽ ra Lâm Lạc Tang không có lớp hôm nay cho nên vốn cô không đến, các thực tập sinh tuyệt đối không ngờ không chỉ đến mà còn mang theo cho mỗi thực tập sinh một ly tuyết lê sơn trà.
“Thời tiết quá lạnh, tôi để nước trong thùng giữ nhiệt ở cửa ra vào, các em luyện mệt mỏi thì đến uống nhé,” Lâm Lạc Tang đi đến cửa sổ, “Cửa sổ không thể mở như vậy, lúc này bệnh cảm cúm đang hoành hành, muốn hít thở thì các em mở cửa ra là được, tuyệt đối đừng mở cửa sổ.”
“À phải rồi, cũng phải chú ý, sau khi luyện tập vất vả đừng uống vào quá nhiều nước, uống chậm một chút.”
Chuyện quan tâm bình thường này quả thật không phải bổn phận của cô nhưng cô vẫn dặn dò từng li từng tí, mọi người trong phòng luyện tập này đã ngắt kết nối mạng hơn một tháng, 17-18 tuổi khó tránh khỏi nhớ nhà, lúc này một chút xíu quan tâm đều sẽ khiến mấy em ấy cảm giác được tri kỷ lạ thường.
Thổ lộ tình cảm đan xen, chẳng bao lâu sau, có thực tập sinh hỏi cô: “Cô ơi, cô uống chưa ạ? Cô lạnh không? Em có miếng giữ ấm ở đây.”
Cô cười, “Không sao đây, tôi không lạnh, mới xuống khỏi xe thôi.”
“Cô ăn chưa? Vừa rồi hình như dì ở căn tin đang làm salad.”
“Em báo cáo báo cáo, Thượng Tự Di giữa trưa ăn vụng một miếng thịt tẩm bột chiên giòn!”
“Này, Hồng Lam cậu làm sao vậy hả, cái túi lớn thịt tẩm bột chiên giòn kia là cậu mua!”
“Đúng rồi ha, cô ăn chưa ạ, em còn một miếng.”
“Cậu có bệnh à, cậu bảo cô giáo ăn đồ thừa của cậu hở, cậu mau dập đầu xin lỗi cô đi.”
……
Có một cuộc vui đùa ngắn ngủi trong phòng tập, điều này xua đi sự chán nản và suy sụp của thời gian tập luyện dài dòng phức tạp.
Lâm Lạc Tang đứng ở một bên xem các em ấy làm ầm ĩ, một lát sau mới nói: “Sắp xong rồi, các em luyện tập đi, Dụ Tuyết các em luyện được thế nào rồi, lại đây cho tôi xem.”
Dụ Tuyết là một trong những thành viên được đánh giá hạng C do cô dẫn dắt, toàn bộ đội có năm người, năng lực tiêu chuẩn giống nhau nhưng cũng may đều rất xinh đẹp, cũng tương đối nghiêm túc trên sân khấu.
Dụ Tuyết nhanh chóng tổ chức cho các thành viên còn lại, biểu diễn một lần vũ dạo của ca khúc chủ đề cho Lâm Lạc Tang.
Một lần không đủ, cô bảo các em ấy nhảy ba lần.
Sau khi phân tích đoạn video quay được một lúc, cô vẫn luôn không nói chuyện khiến Dụ Tuyết cũng nơm nớp lo sợ hỏi: “Cô ơi, cô có gì cứ nói đi ạ.”
Cô thở dài một tiếng: “Vấn đề quá nhiều, em để tôi load đã.”
Đột nhiên không có một âm thanh nào trong phòng luyện tập của lớp C.
Thật là đáng sợ, Dụ Tuyết không chỉ được xem như nhảy tốt ở cả lớp C mà còn không thấy bất kỳ sai sót lớn nào so với lớp A. Trong thời gian ngắn như vậy vừa múa vừa hát, không hát sai không nhảy sai, cảm giác đánh giá thứ hạng ban đầu là do phát huy thất thường mới không đi lớp B, hiện tại cô giáo lại nói vấn đề của họ quá nhiều??
Những người còn lại sống thế nào đây…
Sau khi trầm tư hồi lâu, Lâm Lạc Tang nói: “Có mấy vấn đề mấu chốt tôi nói một chút.”
“Cái thứ nhất là vị trí đứng của các em quá tách ra, ưu điểm của việc biểu diễn nhóm là có thể ẩn nấp, một khi phân bố quá lỏng lẻo, khuyết điểm của từng người đều sẽ hiển thị thật sự rõ ràng các em gấp rút một tí.”

“Đến lúc đó tuy rằng đánh giá bài hát chủ đề là từng người và tập thể đều phải nhảy, chủ yếu xem từng người nhưng các em là nhóm nhạc nữ, ý thức nhóm nhất định không thể ném.”
Ừm ừm ừm ừm.
Lâm Lạc Tang vừa nói, các thực tập sinh bên cạnh vừa nghe chép bài ở góc.
“Cái thứ hai đó là các em quá mức chú trọng đến chi tiết xem nhẹ độ hoàn hảo của chỉnh thể.

Chẳng hạn như đoạn thứ nhất nốt cao ở đoạn cuối không hát dẫn tới nhịp ở sau chậm lại, làm một màn trình diễn hoàn chỉnh thì thứ nên vứt phải kịp thời vứt.”
“Thứ ba, hát nốt cao quá gấp, hát nốt cao tuyệt đối không thể thắt cổ họng quá chặt, càng thả lỏng cổ họng thì giọng của các em càng phát ra tốt hơn, tìm được một loại trạng thái ngáp đi ca hát.”
“Thứ tư là có một ít vấn đề trong tiết tấu, cái này miễn bàn trước, dù sao các em còn có mấy ngày luyện tập, đến lúc đó nhất định sẽ giẫm nhịp chính xác hơn.”
“Thứ năm, quản lý biểu cảm, bài hát này khá là ngọt ngào, các em nhất định phải thể hiện phong cách ca khúc nên có.

Đặc biệt là Đường Chỉ, em đừng hát cứ như là muốn đi chém bạn trai cũ vậy.”
Trong phòng luyện tập vang lên tiếng nén cười.
“Được rồi, vậy là xong, các em làm lại một lần đi.”
Sau khi tay cầm tay dẫn các cô ấy luyện vài lần, màn trình diễn gần như là tiến bộ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ngay cả thực tập sinh đều đang cảm thán: “Lúc này mới hai mươi phút thôi, cảm giác toàn bộ màn trình diễn thoát thai hoán cốt một chút đã có linh hồn, này sao làm được thế??”
“Kiến thức chuyên nghiệp và cảm giác chuyên nghiệp, nếu không làm được sao trạc tuổi, chúng ta vì một suất debut tranh vỡ đầu, cô giáo tùy tiện viết mấy bài hát đã hot chứ.”
“Quả thật giỏi ghê, vừa đếm vấn đề mà còn có thể vừa đếm nhịp, cảm giác không giống não người.”
“Cưng không biết cô giáo nhảy là danh xứng với thực nghiên cứu cuồng ma à?”
Các thực tập sinh đang thảo luận hăng hái, Lâm Lạc Tang nhắc đến nhóm tiếp theo: “Còn muốn cho tôi xem không, không có thì tôi đến lớp sau.”
Các thực tập sinh lớp C khác sửng sốt: “Chúng ta cũng có thể sao? Kiểu dạy lén này không phải chỉ dùng cho học viên mình dẫn dắt là được sao? Giảng bài mới là các thầy cô cùng nhau nhỉ?”
“Dù sao tôi cũng là nhà sản xuất của mấy em, ở nơi này của tôi chẳng có cách nói phân biệt lớp, đều là học trò của tôi, có vấn đề có thể tới hỏi tôi bất cứ lúc nào, không sao đâu.”
Đúng vậy, cô tiên đẹp người thiện tâm trước mặt này là nhà sản xuất của tất cả thực tập sinh.
Hốc mắt của các cô gái nóng lên, cảm động đến rơi nước mắt đứng dậy, bắt đầu thể hiện thành quả luyện tập của mình cho Lâm Lạc Tang.
Chờ sau khi Lâm Lạc Tang chỉ điểm xong cho từng lớp một thì sắc trời đã đen.
Xem ra hôm nay là không có thời gian đến phòng thu âm.

Cô đi đến cuối hành lang, trong phòng luyện tập không có camera, tự cô mở nhạc luyện tập.
Vừa luyện đã luyện đến rạng sáng.
Trên hành lang như cũ tràn ngập các loại âm thanh, đùa giỡn nói chuyện phiếm, nhạc nền, giao lưu kinh nghiệm.
Đây là rạng sáng của thực tập sinh không giống với thời gian giấc ngủ của người thường, sinh hoạt của họ bị ép thành từng lát mỏng, chỉ có sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể ngủ mấy tiếng ngắn ngủi rước khi phải tập luyện với cường độ cao.
Nhưng đa số thực tập sinh thông minh đều sẽ luyện tập ở trong phòng có camera, để khán giả xem phát sóng trực tiếp có thể chuẩn xác get đến nỗ lực cố gắng của mình, thậm chí có một số muốn chạy lối tắt, đi ngủ khi xế chiều có quá nhiều người và tập khi buổi sáng sớm có ít người.
Mở ra mấy phòng luyện tập không có camera, gần như đều không có người.
Lâm Lạc Tang đi qua một lượt, khi cô đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ truyền đến từ một căn phòng nào đó.
Đi tới cửa, cô phát hiện đèn còn chưa được bật.
Lâm Lạc Tang do dự đẩy cửa ra, thấy một bóng người nhỏ nhắn dưới ánh đèn..
Cô gái mượn nửa ánh trăng để luyện tập, bóng người trong gương bị mờ thành một bóng đen trắng, chỉ có thể nhìn rõ đường nét đại khái.
Cô  ấy xoay tròn hết lần này đến lần khác, đứng yên, luyện tập tư thế khó nhất, run rẩy ngã xuống lại đứng lên.
Lâm Lạc Tang đột nhiên mở miệng: “Sao một mình em luyện ở đây?”
Cô gái khiếp sợ, kinh ngạc hoảng sợ quay đầu lại, cúi mình chào cô: “Chào cô, cô giáo ạ.”
Lâm Lạc Tang lại nói: “Sao không tập với các em ấy? Nơi này không mở camera.”
“Em biết ạ.” Cô nhỏ giọng nói, “Em không muốn bị quay.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Tang nghe thấy thực tập sinh không muốn bị quay: “Vì sao? Em không muốn tham gia chương trình này ư?”
“Em, em không phải, em muốn tham gia, đây là cơ hội rất quan trọng,” cô gái nói, “Nhưng em nhảy không tốt, cũng không ai nhìn kỹ em em.

Thay vì xấu hổ dưới ống kính, còn không bằng em tự mình lén luyện tập, chờ luyện xong rồi qua đó.”
Lâm Lạc Tang để túi xách trong tay xuống, cũng không bật đèn, tôn trọng nguyện vọng của cô gái nên đứng ở cửa nói: “Nêu không ngại, em nhảy một lần cho tôi xem?”
“Đương…… Đương nhiên không ngại.”
Cô gái truyền tải âm nhạc một lần nữa, lần này vặn lớn âm thanh hơn một chút, tuy rằng chỉnh thể có hơi chưa được phóng thích nhưng có thể nhìn ra kiến thức cơ bản cũng không kém.
Lâm Lạc Tang híp mắt nhớ lại: “Em là…… Thời Sơ Nhiên? Dưới trướng tôi, lớp D đúng hay không?”
Thời Sơ Nhiên không ngờ cố vấn sẽ nhớ rõ mình nên cúi người chào lần nữa, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy ạ.”
“Vì sao không tự tin như vậy?” Lâm Lạc Tang nói, “Đánh giá cấp bậc lần đầu tôi nhớ rõ em, kỹ năng cá nhân múa dân gian cũng không tệ lắm, diện mạo cũng thanh tú, nếu em cũng chưa tự tin dưới màn ảnh thì em bảo những người nhảy không tốt bằng em làm sao bây giờ?”
“Không, không phải, ít nhất điều kiện của mấy bạn ấy tốt hơn em,” Thời Sơ Nhiên nhỏ giọng nói, “Em, trước đó em không ngờ sẽ có nhiều bạn giỏi như vậy, các bạn ấy đều nói chiều cao của nhóm nhạc nữ ít nhất là 1m65, nhảy mới đẹp, em chỉ có 1m59, các bạn đều nói em là chú lùn, chú lùn sao có thể debut ạ……”
“Em biết ngoại trừ những người cuối cùng thì  mọi người đều không còn cách nào ra mắt, đã sớm biết vận mệnh của bản thân nhưng vẫn rất khổ sở……”
Trong lúc nói chuyện, giọng cô kèm theo nghẹn ngào khóc nức nở: “Ba mẹ em đã rất vất vả mới đưa em đi múa nhưng em biết rõ mình chạy đến còn phải kiên trì, như vậy em tự trách lắm, thậm chí muốn bỏ thi đấu về nhà giúp đỡ là được rồi……”
Lâm Lạc Tang đến gần, ngắt ngang: “Ai nói 1m59 thì không thể ra mắt?”
Thời Sơ Nhiên sửng sốt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: “Đó là, đại đa số đều là 1m65 trở lên và xinh đẹp mới có thể…”
“Trước đây tôi tham gia một chương trình tạp kỹ, không ai cảm thấy người xuất thân từ nhóm nhạc nữ như tôi có thể giành được quán quân trong chương trình tạp kỹ xu hướng.”
Thời Sơ Nhiên ngừng rơi lệ.
Cô vươn tay lau nước mắt trên mặt Thời Sơ Nhiên, “Trên thế giới này không có chuyện tuyệt đối, sợ nhất là không chiến mà bại.

Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, em không chiến, sao biết được em không phải là một phần vạn kia?”

“Tỉ lệ dáng người của em không kém, nếu có thể đứng ở vị trí C, luyện tập nhảy mang giày cao gót sẽ nhìn không ra chênh lệch dưới màn ảnh.

Chiều cao không phải là thứ mình có thể thay đổi, đừng dùng loại điều kiện trời cho để trách móc mình nặng nề, nếu nơi này của em thua một ít, vậy em dựa vào mặt khác mà bổ sung.”
“Đổi một góc độ ngẫm lại.”
“Nếu em cũng không phải là mẫu người tiêu chuẩn của nhóm nữ nhưng vẫn có thể debut, chẳng phải vừa khéo chứng minh năng lực và sức hút khán giả của em đứng đầu sao?”
Thời Sơ Nhiên tuyệt đối không nghĩ đến ý nghĩ này, hơi trố mắt kinh ngạc nhìn Lâm Lạc Tang, lập tức cảm thấy những cảm xúc nhỏ biểu hiện dường như chẳng phóng khoáng so với khuôn mẫu của cố vấn……
“Đừng tự trách, điều kiện của em không tệ đâu,” những lời này là Lâm Lạc Tang nói ra từ tận đáy lòng, “Chương trình này ghi hình trong ba tháng, có lẽ không có cách nào thay đổi toàn bộ nhưng cũng đủ thay đổi rất nhiều.”
“Lấy kiến thức cơ bản của em, nỗ lực càng nhiều hơn người khác một ít, em có thể được nhìn thấy.”
Thời Sơ Nhiên lại cúi người chào cô, Lâm Lạc Tang hoài nghi nếu không phải mình giơ tay đón thì cô gái này còn phải dập đầu với mình.
“Em…… Em biết rồi ạ, em sẽ nỗ lực, em sẽ không từ bỏ bản thân! Vất vả cho cô đã lãng phí thời gian, cô mau trở về nghỉ ngơi đi ạ!”
“Ừm, hai ngày nữa tôi lại đến nghiệm thu thành quả của em.”
Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Lạc Tang quay đầu, nói, “Chuyện thành do người.”
Dưới ánh trăng, Thời Sơ Nhiên cười dịu dàng không chịu khuất phục: “Em nhất định sẽ nỗ lực không để ba mẹ uổng phí vô ích!!”
Cô gật đầu.
*
Hai ngày sau, cô vẫn mỗi ngày đều đặn đến phòng luyện tập đi dạo một vòng.
Trạng thái của Thời Sơ Nhiên đã khá lên, không nom yếu ớt bất lực như buổi tối hôm đó, có lẽ là lời nói của Lâm Lạc Tang thật sự cổ vũ đến cô ấy.
Mặc kệ thế nào, đây là bắt đầu tốt.
Chiều hôm đó cô sáng tác nhạc xong thì lại đến bệnh viện thăm bà cố.
Mới vừa vào phòng, bà cụ đã cười nhìn cô: “Con hẹn với Hàn Chu hả? Nó mới vừa đi chưa đến một giờ thì con đến rồi.”
Lâm Lạc Tang nhướng mày: “Sớm biết vậy để ảnh đi chung với con”
Cụ nhà cười híp mắt: “Sao không phải con với nó mà là nó với con vậy?”
Lại nắm lấy tay cô vỗ về, “Giỏi lắm, con là người đầu tiên bà cố thấy có thể khiến Hàn Chu nghe lời.”
Lâm Lạc Tang cười cười: “Không có, con nói giỡn mà.”
Bà cụ thu đi dấu vết vui đùa: “Bà nghiêm túc.”
Chạng vạng ánh sáng vừa lúc xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng xa xăm lọt vào, cụ nhà nắm tay cô, bỗng nhiên nói: “Con có biết vừa rồi nó nói với bà cái gì không?”
Lâm Lạc Tang: “Cái gì ạ?”
“Nó hỏi bà, phải thế nào mới có thể làm một cô gái tin tưởng, nó rất yêu cô ấy.”
Lâm Lạc Tang ngơ ngẩn.
Bà lại hỏi: “Con biết vì sao công ty nó tên là Tại Chu không?”
Cô lắc đầu, chuyện này chưa từng nghe Bùi Hàn Chu nói.
“Bởi vì có câu ngạn ngữ, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.”
“Lấy cái tên này, nó luôn nhắc nhở bản thân rằng thân ở vị trí tuy rằng phong cảnh vô hạn nhưng vẫn có tình huống vô ý sẽ thua hết cả bàn cờ.”
“Nó là đứa trẻ bà thấy lý trí tỉnh táo nhất, thậm chí có đôi khi lý trí đến mức khiến bà đau lòng.”
Kế tiếp hơn nửa tiếng, cô nghe bà cụ câu được câu không nói về chuyện cũ của Bùi Hàn Chu khi còn nhỏ.
“ Nhìn nó như trôi qua một cuộc sống tốt, kỳ thật trải qua cũng không tốt.

Bà biết nhưng lúc ấy quyền nuôi nấng nó không ở trên tay bà, tuổi tác bà đã cao, không can thiệp được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tuổi bọn nhỏ ham chơi nhất…… còn lưng nó càng ngày càng thẳng, nụ cười trên mặt nó càng ngày càng ít, tính trẻ con cũng đã sớm biến mất sạch sẽ.”
“Hoàn cảnh sống của nó như vậy, không biết bình thường yêu là cái gì, bản thân rất khó cảm nhận được, nhất định càng khó nói ra.

Nếu bởi vậy tạo thành hiểu lầm gì với con, con tuyệt đối đừng cảm thấy nó vô tình.”
“Nó không phải không có tình,” bà bảo, “Nó chỉ là không biết biểu đạt, thế cũng không thể trách nó.”
Trong ngực cô chua xót, hơi nước mờ ảo trước mắt.
“Có lẽ con rất khó cảm nhận được nó yêu con, bà không sống cùng bọn con, bà cũng không có biện pháp tỏ rõ nó đến cùng có yêu con không, yêu con cỡ nào nhưng Tiểu Tang à…”
Bà nắm tay cô run nhè nhẹ, “Không lâu trước đây máy bay xóc nảy, La Tấn nói với bà thời điểm mặt nạ dưỡng khí bung ra mọi người đều luống cuống, lấy ra điện thoại ghi âm, chỉ có nó viết đơn chuyển nhượng tài sản.

Nếu nó xảy ra chuyện thì tài sản của nó toàn bộ sẽ chuyển nhượng cho con.”
“Tuy rằng nó không nói nhưng bà muốn con hiểu.

Sống chết trước mắt như vậy, trong đầu nó nghĩ đến con trước tiên.”
Lâm Lạc Tang không biết bản thân về đến nhà bằng cách nào.
Cô thiếu chút nữa khóc thành tiếng, sau đó đứng ở cửa bình tĩnh lại một lúc lâu mới mở cửa ra, hai mắt đỏ hoe.
TV đang bật nhưng anh không ở phòng khách, cô theo bản năng muốn đi tìm anh, tuy rằng cũng không biết tìm được anh đến tột cùng có thể làm những gì
Nhưng đột nhiên muốn gặp anh.
Anh cuối cùng bị cô phát hiện ở trong phòng làm việc lầu 3.
Anh đang dùng tay phải – cái gọi là “không thể vận động” nâng tách trà lên, vô cùng khỏe mạnh vừa linh hoạt uống trà, vừa lật xem tư liệu.
Tối hôm qua không phải còn nói mình đau đến mức tay cũng không cử động được còn muốn cô giúp anh tắm rửa ư???
Thấy cô tiến vào, trán anh nhảy dựng nhưng vẫn cứ vô cùng bình tĩnh buông tách trà trong tay, đổi thành cánh tay trái.
Rồi sau đó điềm tĩnh, đặt bàn tay phải bị liệt vào trong đồ bảo hộ treo trên vai, biết nghe lời phải thản nhiên nói:
“Em nhìn lầm rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.