Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 124: Ngoại truyện: Sự ràng buộc hèn mòn và xa xỉ!


Đọc truyện Yêu Nghiệt Trở Về – Chương 124: Ngoại truyện: Sự ràng buộc hèn mòn và xa xỉ!

Ban đêm,

Đỗ Thuần nằm lăn lộn trên giường, thật lâu rồi cũng không ngủ được, lại
nhớ tới người phụ nữ tên là Thù Man kia. Cô ta có một chuyện tình cảm
đầy kì tích và giữa hai đầu lông mày lại lộ ra vẻ yêu khí nhàn nhạt.

Nói thật lòng thì người này cũng không phải xinh đẹp quá mức, chỉ tạm gọi
là thanh tú, thuộc vào loại bậc trung. Nhưng mà thứ khiến cho người khác khó quên lại chính là ánh mắt. Đen bóng, thâm thúy không thấy đáy, lại
bình thản lạnh lùng, mông lung như sương khói khiến người khác hãm sâu
vào, quên cả bản thân chỉ muốn được chui vào trong cặp mắt đó, muốn tiến vào trong tim của cô ấy!

Trong đầu cậu liền vang lên một giọng
nói: “Vậy mà lại rơi vào tay giặc! Vì người ở trong thân thể này là một
yêu tinh!” Coi đó như là một thành tựu để thỏa mãn, than thở, không uổng công!

Chuyện này tuyệt đối không phải là nói quá đâu!

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô, khi đó cô đang mỉm cười, một nụ cười dịu
dàng ôn nhu, giữa hai đầu lông mày là vẻ ma mị hấp dẫn, khiến tim của
cậu bị rung động. Khi đó, cậu đã biết rõ về cô gái này, đây chính là
“kiếp số” mà ông trời đã đặt xuống giữa muôn vàn hồng trần!

Cho nên có thể vây khốn trái tim và linh hồn của những người đàn ông cao ngạo và cuồng vọng!

Vài năm nay, nhờ vào tin truyền miệng từ hai người anh tốt là Lý Lạc và Nam Thi, cậu càng biết thêm được nhiều tin tức về cô gái kia, trong lòng
không nhịn được mà than thở: Cô ta không chỉ là yêu tinh, mà còn là một
người khó hiểu, càng khó mà dò xét được!

Một người phụ nữ như
vậy, phong tình mênh mông, khí chất phong hoa tuyết nguyệt, chỉ cần được nhìn thấy cô, chưa nói đến việc nói chuyện với nhau, cho dù là đứng
nhìn từ phía xa xa thì trong lòng đã tràn ngập bình yên, giống như cô ở
đâu thì nơi đó sẽ tràn đầy sức sống.

Khí chất độc đáo và sức
quyến rũ của cô ấy giống như một tú nữ nhà nho, lại giống với thiên kim
tiểu thư của một gia tộc rơi vào suy đồi của Thượng Hải ngày trước. Vừa
sắc bén lại vừa ôn nhu, tựa như sương mù lúc hoàng hôn buông xuống, ba
phủ dày đặc khắp cả đất trời, không ngừng trói buộc, xiềng xích, xâm
nhập vào xương tủy.

Cô xinh đẹp phong tình, lúc lơ đãng ngoái đầu lại nhìn một cái, lại lẳng lặng đoạt lấy hồn phách của người khác; sẽ
quay đầu lại nhìn phố phường một chút: Người con gái yêu kiều ấy giống 1 cây dù đẹp đẽ, chống đỡ cơn mưa rơi, đèn đường lúc nào cũng lẳng lặng
mà kéo dài giấc mộng xuân ngắn ngủi…..Gương mặt trắng nõn mềm mại, gân
xanh dưới da nửa ẩn nửa hiện…..Khiến cho lòng người ta phải nghẽn lại!

Cậu có một dự cảm dienndnle,qu.y don là cho dù đến mười năm, hai mươi hay
ba mươi năm, thậm chí là cả trăm năm sau đi nữa thì cô ấy vẫn sẽ luôn
như vậy, tao nhã mà phong tình lẳng lơ, đến nỗi nhu hồn nhập cốt!


Sự kinh diễm khắc vào mắt, vào lòng của mỗi người đàn ông!

Huống chi là người đàn ông yêu và có mối quan hệ dây dưa vướng mắc với cô ấy!

Làm sao anh ta có thể buông tay hay buông tha cô ấy được chứ?

Nếu muốn buông tay, thì đã sớm buông từ lâu rồi mới phải?

Người đàn ông đó ngày đêm nhớ cô ấy trong vô vọng, tự hành hạ mình, tim đã
sớm đau đến nỗi mất cảm giác, giờ đây khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ đã trở nên tiều tụy, không còn được như xưa, ánh mắt tịch mịch như một vũng
nước đọng, thâm sâu không thấy đáy.

Đêm nay, Đỗ Thuần nhận được
cuộc điện thoại từ anh trai mình là Đỗ Lê, hẹn cậu đến gặp tại quán trà
trên đường Nam Kinh, còn anh ấy đã đi đến đó trước.

Vào quán trà, Đỗ Thuần liền đi thẳng lên lầu hai, ngước lên đã thấy Đỗ Lê đứng ngay
đầu cầu thang đợi mình. Anh ấy không nói gì, chỉ cười cười ôm bả vai cậu đi vào phía trong hành lang, đến phòng bao nằm ở vị trí cuối cùng.

Nhưng,

Đỗ Thuần mới vừa ngồi xuống thì anh trai Đỗ Lê của cậu đã vừa cười vừa rót trà cho cả hai người, rồi đưa điếu thuốc qua: “Tiểu Thuần à, hôm nay
anh cũng không khách khí với cậu làm gì nữa, anh có một việc muốn nhờ
cậu, nếu việc thành điều kiện tùy cậu chọn!”

Cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại nhìn khuôn mặt đang tươi cười của anh mình, nó thật là
nhức mắt. Anh trai Đỗ Lê của cậu chính là một con hổ giấu mình, có thể
ngấm ngầm ăn tươi nuốt sống người khác, vô cùng lợi hại. Tình huống
trước mặt này, rõ ràng là: “Không có việc gì thì không ân cần, tuyệt đối là chuyện phi pháp!”. Hoặc là não của anh cậu bị lừa đá rồi.

Bị lừa đá ư, căn bản chuyện này làm sao là thật được chứ, Đỗ Thuần tin được mới là lạ đó, có quỷ mới tin anh ấy!

Đỗ Thuần ngậm điếu thuốc, giọng điệu vô cùng không tốt: “Anh à, anh đang
tính chơi em phải không? Nhìn đi, dáng vẻ cười của anh rất chọc người,
năng lực của em anh còn không biết hay sao chứ?” Chuyện lần này quá mức
hiếm lạ, muốn cậu hỗ trợ, mà còn thêm điều kiện tùy cậu chọn nữa chứ?

Đỗ Lê tức giận liền trừng mắt với em trai mình một cái: “Chắc anh ăn no
rửng mỡ lắm nhỉ? Nói đùa với cậu ư? Anh nói thật đấy!” Nụ cười trên mặt
anh đã thu lại, nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Đây là chuyện
gấp, do một người bạn tốt nhất của anh nhờ giúp, chuyện của cậu ấy cũng
chính là chuyện của anh!”

“Vậy đó chắc không phải là
chuyện tốt rồi.” Đỗ Thuần liền bĩu môi than thở, nhìn Đỗ Lê bằng ánh mắt không cam lòng: “Bất quá nếu anh đã mở miệng thì em sẽ phải giúp bằng
bất cứ giá nào, nếu không thì anh có thể tha cho em ư?”


Đỗ Lê liền cười: “Tất nhiên rồi, dám nói không thử đi rồi chờ xem anh thu thập thế nào!”

“Anh nói em nghe một chút xem, chuyện gì mà lại gấp như vậy?”

“Chờ thêm lát nữa đi.”, Rồi Đỗ Lê liền nâng tay lên xem đồng hồ: “Cậu ấy sẽ
đến liền thôi.” Vừa mới nói xong chưa được bao lâu thì cửa phòng bao đã
mở ra, có một người đàn ông đang bước vào.

Đó là một người đàn
ông khiến cho Đỗ Thuần phải kinh diễm. Vô cùng tuấn mỹ, khí chất quý
phái, tao nhã lại mang theo một chút lạnh lùng, u buồn và phiền muộn.

Đỗ Thuần cảm thấy anh ta có lẽ là một vị thần tiên đã đi lạc vào thế giới
này. Vốn là người trên trời, nhưng bởi vì anh ta đã hạ phàm xuống khói
lửa nhân gian này cho nên trên người lại mang vẻ u buồn và phiền muộn.

Đôi mắt tối đen thâm thúy mà lạnh lùng của anh ta liền liếc nhìn qua bên
này, sau đó gật gật đầu với Đỗ Lê, nói: “Trên đường đi bị kẹt xe nên tới trễ.” Nói xong, anh đi tới chỗ ghế sô pha đặt đối diện với Đỗ Thuần và
Đỗ Lê rồi ngồi xuống với dáng vẻ lười biếng, chân trái gác lên đùi phải, cả người đều dựa vào trong lòng ghế.

Đỗ Lê đưa cho anh hộp thuốc lá, anh liền vươn những ngón tay phải thon dài xinh đẹp của mình ra
nhận lấy, lấy ra một điếu rồi châm lửa đốt rồi đưa cho Đỗ Lê, nói bằng
giọng điệu bình thản, nhưng cực kỳ chân thành: “Người anh em, tình cảm
của của cậu đối với tôi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ!”

“Huyền Tử à, cậu nói cái gì vậy, đây là chuyện mà anh em nên làm mà!” Đỗ Lê cười
lắc đầu, tay vỗ vỗ vào vai của người bên cạnh, cằm chỉa chỉa vào Đỗ
Thuần: “Đây là em trai của tôi, Đỗ Thuần.”

Anh liền đứng lên, mỉm cười và bắt tay đầy phong độ: “Xin chào, tôi là Lưu Huyền!” Anh rất
phong độ, vô cùng tuyệt vời, khí chất trầm ổn bình thản, tiêu sái.

Đỗ Thuần cũng đứng lên, mỉm cười và bắt tay lại: “Xin chào!”

“Huyền Tử à, cậu mau ngồi xuống đi, khách khí làm cái gì chứ, cũng đâu phải là người ngoài.” Đỗ Lê liền kêu lên, rồi cả ba người cùng nahu ngồi xuống.

Giữa hai đầu ngón tay của Lưu Huyền là điếu thuốc, khói trắng bay lập lờ,
anh để nó sát vào đôi môi mỏng có phần tái nhợt của mình và nhẹ nhàng
hút một ngụm, làn khói mờ đục liền bay ra từ giữa đôi môi, lan tràn
trong không khí, che phủ khuôn mặt khiến người khác không thấy rõ biểu
cảm trên mặt anh lúc này.

Sau một hồi hút thuốc, anh mới mở miệng nói bằng giọng xa xôi, nhẹ hẫng: “Đỗ Thuần à, có lẽ là cậu đã gặp được
Thù Man không dưới một lần rồi, cũng biết được cô ấy có bao nhiêu chói

mắt.”

Khi Đỗ Thuần vừa nghe đến tên “Thù Man” thì trong lòng đã
cảm thấy hồi hộp một phen, cậu nghĩ thầm: “Không xong rồi!”. Anh thật
không ngờ là người đàn ông trước mặt này lại có quan hệ với người phụ nữ đó đấy?

Hôm nay, bất luận là có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu có
dính dáng đến “Thù Man” đó thì chắc chắn không phải là việc “tốt” rồi.
Ai!

Đỗ Thuần liền đốt thêm một điếu thuốc nữa, im lặng không nói gì, chờ đợi câu nói tiếp theo của Lưu Huyền.

Lưu Huyền dập tắt điếu thuốc đã gần cháy hết trên tay, rồi lại đốt thêm một điếu thuốc nữa, hút một ngụm khói, mắt anh khép hờ, che đi vẻ đau
thương và hối hận nơi đáy mắt: “Tôi yêu cô ấy, rất yêu! Nhưng tôi lại
làm tổn thương cô ấy như vậy, ngược đãi, khiến cho cô ấy phải hấp hối,
suýt nữa là mất mạng rồi! Toàn bộ những chuyện mà tôi đã làm không đáng
được tha thứ, mặc kệ là với cô ấy hoặc là những gã đàn ông kia, hay là
chính bản thân tôi đi nữa, sẽ không thể tha thứ vì đã làm tổn thương đến cô ấy. Sự tổn thương đó là sự thật, không thể thay đổi hoặc cứu vãn.”
Giọng nói của anh vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh, có thể nghe ra vẻ bi thương đó.

“Tôi và cô ấy đã gặp gỡ thoáng qua, bây giờ trở thành người lạ cả đời, đây chính là kết quả tất yếu.” Giọng nói của Lưu Huyền nhỏ xíu và run rẩy, mày anh cau chặt lại, mắt nhìn thẳng vào Đỗ
Thuần, giọng càng trở nên run rẩy hơn: “Tôi thật sự hối hận lắm
rồi…..Nhưng trên đời này, hối hận cũng không thể thay đổi được gì cả.”
Trên khóe môi anh liền xuất hiện nụ cười tự giễu.

Nói đến đây,
anh liền cúi đầu xuống, trầm mặc. Những sợi tóc đen nhánh rơi tán loạn,
bao phủ lấy đôi mắt, chỉ chừa lại chiếc cằm, dưới ngọn đèn u ám nhìn có
vẻ rất cô đơn, tiều tụy.

Điếu thuốc kẹp ở ngón tay đã cháy tới tay, nhưng anh lại giống như chưa tỉnh, ngón tay vẫn kẹp cứng lấy điếu thuốc.

Đỗ[dienndnle,qu.y don]Lê hiểu, có lẽ lúc này lòng của cậu ấy đã tan nát, khóe mắt đã có nước trào dâng.

Đỗ Thuần chỉ hút thuốc trong im lặng, ánh mắt cậu vẫn nhìn Lưu Huyền chăm
chú và cảm nhận được sự bi thương trong không khí là do toát ra từ người đàn ông này, trong lòng cậu không khỏi cảm khái.

Một chút duyên
phận có thể duy trì lâu như vậy, một khi nó kết thúc, tất cả các vướng
mắc dây dưa đều biến mất. Trong cuộc sống mênh mông này, chuyện tình yêu có liên quan đến chuyện xưa ngày càng ít dần, có nhiêu người đó, hoặc
là cô ấy có thể bình thản tìm được lối ra đây.

Thật lâu sau, Lưu
Huyền mới ngẩng đầu lên, khi đó hai mắt của anh đã đỏ bửng, bên trong là thứ tình cảm mãnh liệt: “Tôi rất yêu Thù Man, không thể khiến cho bản
thân mình ngừng yêu cô ấy được, yêu đến nỗi tình nguyện mất đi cả tôn
nghiêm và cả sinh mệnh! Tôi đã từng thử buông tay, nhưng lại không
thành. Tôi biết rõ yêu cầu ngày hôm nay của mình sẽ khiến cậu khó xử,
nhưng tôi cũng biết chỉ có mình cậu mới làm được mà thôi.Nếu như tôi
không làm thế này thì sợ rẳng cả đời này sẽ không còn có được mối liên
hệ nào với cô ấy nữa. Tôi không có khả năng ở cùng một chỗ với cô ấy,
nên tôi hy vọng mình và Thù Man sẽ có một tia ràng buộc xa vời này, cho
dù đây không phải là thứ có được một cách quang minh chính đại, hay thậm chí là đê tiện, nhưng tôi không quan tâm tới điều đó. “ Anh nhìn vào
mắt của Đỗ Thuần, trong mắt anh toàn là tịch mịch, đau đớn, quyết tuyệt. Coi như cả người đã tan nát, không thể hồi phục lại như xưa nữa.

Bỗng nhiên Đỗ Thuần có chút đồng cảm với người đàn ông trước mặt này. Một

người ưu tú như vậy, tuy đây chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cậu
vẫn có thể cảm nhận được anh là một người ngạo nghễ mà lạnh bạc, vậy mà
lại bị tình cảm hành hạ thành ra thế này, nguyện ý vứt bỏ tất cả tôn
nghiêm của mình, chỉ vì muốn được “ràng buộc” với cô ấy!

Đem bộ dạng hèn mọn như vậy lộ ra với người lần đầu tiên gặp mặt là cậu đây!

Dường như Đỗ Thuần đã hiểu được “ràng buộc” đó là cái gì, không thể không nói là có chút động lòng, nhưng ngoài động lòng ra thì còn có trào phúng và nhiều cảm xúc phức tạp khác nữa.

“Đỗ Thuần, cậu giúp tôi được
không? Tôi biết hôm trước cậu và cả nhà của Thù Man đã từ Pháp trở về
đây, cậu đã từng nói chuyện vui vẻ và ở chung với cô ấy.” Trong mắt anh
là sự khẩn cầu chân thành và tha thiết, mặt dù giọng nói vẫn bình thản
nhưng run khe khẽ.

Đỗ Thuần liền mỉm cười nhìn anh, bình thản nói cực kỳ thẳng thắn: “Tôi không muốn giúp anh! Tôi sẽ không cho phép mình làm tổn thương đến một cô gái như vậy. Hiện giờ cô ấy sống rất tốt,
thanh thản, hạn phúc, mấy người đàn ông kia rất yêu thương và sủng ái cô ấy như mạng sống của mình. Còn ba đứa trẻ thì xinh đẹp đáng yêu. Người
một nhà người ta đang hạnh phúc như vậy, sao anh lại nhẫn tâm đi phá rối chứ?” Nói đến đây, cậu liền cao giọng khinh khỉnh: “Sao phải đợi đến
bây giờ anh đã hối hận vì lúc trước đã làm tổn thương đến cô ấy?

Khóe môi của Lưu Huyền vẫn còn lưu lại một nụ cười nhạt, nhưng sự chân thành nơi đáy mắt đã ngày càng mai một đi, giống như đó chỉ là ảo giác của Đỗ Thuần, nó vẫn chưa từng xuất hiện. Anh chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn
lại cậu, nói: “Chỉ cần cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ đồng ý trả giá bằng bất cứ thứ gì.”

Đỗ Thuần liền cảm thấy ánh mắt của người này giống
như một tấm lưới vô hình, có thể bắt trói cậu lại vào trong đó, không
thể thoát ra ngoài được. Dưới ánh mắt này, cậu hơi sững người.

Hai người ngồi đối diện nhau, đều im lặng không lên tiếng, sau một lúc lâu, Đỗ Thuần mới tỉnh mộng và phục hồi tinh thần lại như trước, cậu cười ảm đạm, nhìn Lưu Huyền bằng ánh mắt phức tạp: “Tôi rất hài lòng với bản
thân mình ở hiện tại, xin thứ lỗi vì không thể đáp ứng với anh!” Nói
xong, cậu liền quay sang nhìn Đỗ Lê vẫn đang giữ im lặng nãy giờ, nhẹ
giọng nói: “Anh à, chuyện này em không thể giúp được.” Sau đó cậu nhanh
chóng đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Đỗ Lê cũng không ngăn lại, lại quay qua nhìn Lưu Huyền: “Huyền Tử, đừng để ý nhé, vì Nam Thi và Lý Lạc là hai người bạn tốt nhất của nó, bọn chúng đã cùng nhau ở nước ngoài
ba năm nên tình cảm giống như cậu và tôi vậy, chuyện này đúng là khiến
cho nó thấy khó xử rồi.” Anh có chút áy náy, vì vài năm nay Lưu Huyền tự hành hạ mình như thế nào, anh đều biết rõ.

Lưu Huyền cười lắc
đầu: “Không sao, cậu ấy rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện, rồi sẽ
giúp tôi thôi.” Giọng điệu của anh vô cùng chắc chắn. Bởi vì từ ánh mắt
phức tạp của Đỗ Thuần nhìn mình, Lưu Huyền hiểu nhất định là cậu ta đã
biết “ràng buộc” là để chỉ cái gì rồi. Trong ánh mắt của cậu ta có chút
động lòng, mặc dù hơi kháng cự, nhưng anh biết, Đỗ Thuần nhất định sẽ
giúp mình.

Kiếp này anh không thể ở cùng một chỗ với cô được, và
sự ràng buộc xa xỉ và hèn mọn mà anh nhắc đến chính là “đứa con” ruột
thịt giữa hai người. Tuy nhiên đứa trẻ này lại có được nhờ vào thủ đoạn
ti tiện của anh.

Lưu Huyền tự nói thầm trong lòng mình: “Đây là
sự cố chấp cuối cùng của tôi đối với cô ấy, là một phần vĩnh viễn không
thể buông tay!” Ông trời hãy rủ lòng thương xót tôi đi, người đàn ông
muốn yêu mà lại không thể được, đang vùng vẫy trong tịch mịch đau đớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.