Bạn đang đọc Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi: Chương Q.2 – Chương 4: Động Thủ Đánh Người
Trong hậu cung, ngoài Hinh Trữ Cung ra thì Liễu Ngưng Cung chính là nơi nghỉ ngơi của Hoàng hậu, đó là một cung điện rất lộng lẫy. Bên trong có một chủ điện, hai cái sườn điện, sương phòng thì vô số. Chủ điện được chia làm tiền điện cùng hậu điện, mà Xuân Lộ yến lần này được tổ chức tại tiền điện.
Mộ Dung Hoan vừa mới tiến vào tiền điện, đã bị một nhóm phu nhân ăn mặc lộng lẫy quấn lấy vì đã lâu không gặp, thật là có chút tưởng niệm những chuyện trước đây, bất đắc dĩ đành phải để Duẫn Tích một mình chơi đùa ở tiền điện.
Thời gian ở kiếp trước, Duẫn Tích đã từng đi cố cung dạo chơi. Kiếp này, lần đầu tiên được đến hoàng cung, tự nhiên muốn đi thu thập thêm một chút kiến thức. Khi Xuân Lộ yến vừa mới bắt đầu được một lát, Duẫn Tích liền rời khỏi tiền điện, đi đến Ngự hoa viên.
Không hổ là nơi ở của Sở quý phi được sủng ái nhất, hoa viên ở Liễu Ngưng Cung tuy rằng không lớn bằng Ngự hoa viên, nhưng có rất nhiều loại hoa, những loại hoa kỳ lạ đó đều là những cống phẩm mà các nước láng giềng tiến cống, nếu chỉ có một cây, thường thì sẽ được trồng ở Liễu Ngưng Cung. Vì thế, hiển nhiên có thể thấy được mức độ sủng ái của Liễu quý phi này.
“Mạc Duẫn Tích, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Mới vừa đi tới hồ nước bên trong hoa viên, đột nhiên từ phía sau Duẫn Tích truyền tới một giọng nói chói tai của nữ nhân, cùng với những tiếng bước chân hỗn độn.
Duẫn tích nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, gợi lên một nụ cười châm biếm, bên trong ý cười cất dấu một tia khát máu.
Liễu Tiêm Tiêm, ngươi đã muốn chọc tới ta, thì chớ trách ta vô tình! Tuy rằng người tới không ít, nhưng Duẫn Tích vẫn có thể nghe ra được người đang đi tới – ở giữa là Liễu Tiêm Tiêm. Hễ đã gặp qua một người, Duẫn Tích trên cơ bản đều có thể nghe ra tiếng bước chân của đối phương.
Xoay người nhìn lại, trước mắt là một đám nữ tử ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp đang đi về phía mình, ước chừng có hơn mười người, mà Liễu Tiêm Tiêm là một người trong số đó.
Nữ tử dẫn đầu xem chừng chỉ có mười hai, mười ba tuổi, chân mang đôi giày bó màu đỏ, trên người mặc một chiếc áo da màu đỏ đi kèm váy ngắn, lộ ra một nửa cánh tay, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng có hai quả chuông nhỏ, những âm thanh leng keng trong trẻo phát ra theo từng bước chân của nàng ta.
Hiển nhiên nàng cũng không phải là nữ nhi của đại quan nào đó trong triều, xem ra, hẳn là quận chúa của một nước nào đó rồi .
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước mặt Duẫn Tích, nữ tử dẫn đầu nhìn Duẫn Tích rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn đến nàng một thân y phục đều là phấn sắc*, khinh thường nói.
(*: hồng nhạt)
“Ngươi chính là Mạc Duẫn Tích? Chẳng qua cũng chỉ có vậy! Cũng không chịu đi soi gương, ngươi như thế này mà còn dám đi quyến rũ Tam Hoàng tử, còn muốn trở thành Tam Hoàng phi, nằm mơ đi!”
Quyến rũ Tam Hoàng tử? Trở thành Tam Hoàng phi? Đây là chuyện xảy ra khi nào?
“Nếu biết ta là Mạc Duẫn Tích, ngươi còn dám tới khiêu khích, ngươi là ai?”
“Hừ, ngươi coi bổn tiểu thư là ai! Ta cảnh cáo ngươi, lập tức cách xa Tam Hoàng tử, bôn tiểu thư sẽ không tính toán chuyện ngươi thất lễ ngày hôm nay. Bằng không… Hừ!
Khi đang nói chuyện, chỉ thấy nữ tử từ bên hông rút ra một sợi roi da, hung hăng quất xuống mặt đất. Ý tứ này, không cần nói cũng biết.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà cảnh cáo ta?! Ta cho ngươi biết, cha ta… cha chính là Thừa tướng đương triều, ai sợ ai?! Nhìn ngươi như vậy, chỉ cần một đầu ngón tay ta cũng có thể đem ngươi đánh ngã!”
Duẫn Tích hai tay chống hông, hoàn toàn ra dáng một Thiên lão đại, bộ dạng kiêu ngạo thì giống lão nhị với lão tam.
“Ngươi nói cái gì?!”
Triệu Hồng Anh lúc này vô cùng phẫn nộ, nghĩ đến thân phận nàng là thiên kim của Triệu Vương, ở phiên quốc thân phận của nàng ta có xem là ngang hàng với công chúa! Khi nào thì lại bị khi dễ như vậy? Đây hoàn toàn là miệt thị cùng khiêu khích!
Hai người đồng dạng đều là nữ tử kiêu ngạo và ngang ngược, khi chạm trán với nhau sẽ phát sinh ra chuyện gì? Hai người đều là nữ tử cường hãn như nhau, khi gặp nhau sẽ phát sinh ra vấn đề gì?
Những chuyện phát sinh trước mắt này sẽ lập tức cho ta biết mọi đáp án.
Chỉ thấy Duẫn Tích liền bắt lấy sợi roi da đang bay về phía mình, hung hăng mà nắm lấy, Triệu Hồng Anh không kịp phòng bị liền ngã về phía trước. Nhưng rất nhanh, nàng liền phản ứng lại, một lần nữa đứng lên, cố chấp giữ lấy một đầu khác của sợi roi, hung hăng nắm chặt, sợi roi da bị các nàng giữ chặt như vậy liền trở thành một đường thẳng.
Thấy vậy, hai tay Duẫn Tích luân chuyển dọc theo sợi roi da liên tục đi về phía trước, Triệu Hồng Anh ở phía đồi diện cơ hồ là trong lúc nhất thời cũng lựa chọn phương pháp của Duẫn Tích. Rất nhanh, hai người cùng đánh vào một chỗ.
Ngay sau đó, cả hai đều buông sợi roi ra, dùng tay không chiến đấu với nhau.
Quyền qua cước lại, thành thật mà nói hai người đều không có… chút nào gọi là võ thuật nào đẹp mắt. Rất nhanh sau đó, hai người cũng không thể khôi phục lại hình tượng ban đầu của mình.
Liễu Tiêm Tiêm thấy đám người chờ đợi ở phía sau đã rời đi rất nhiều, các nàng đều là khuê môn tiểu thư không có chút sức mạnh nào, mặc kệ là hai người …ai có quyền cước, cũng không phải bọn họ có khả năng chịu được.
“Tiêm Tiêm, chuyện này…. phải làm sao bây giờ?”
Bên cạnh Liễu Tiêm Tiêm là một dáng người nhỏ nhắn, nữ tử hướng gương mặt thanh tú lại gần, sợ hãi hỏi han.
“Ta cũng không biết làm thế nào mới tốt, vừa nãy ta chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ đến Hồng Anh quận chúa lại thiếu kiên nhẫn như vậy. . . Như vậy đi, Chi nhi, ngươi hãy đi nhìn một chút xem Quý phi nương nương có ở đây hay không, có một người chưởng sự ở chỗ này giải quyết cũng tốt. Nếu là không có ở đây, hãy gọi những vị phu nhân khác tới, mặc kệ nói như thế nào, các nàng đều là trưởng bối, lời nói cũng sẽ có một chút trọng lượng.”
Liễu Tiêm Tiêm lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhìn về Trần Chi bên cạnh nói.
“Được, Tiêm Tiêm tỷ, ta sẽ đến hậu điện xem thử.”
Thấy Trần Chi rời đi, Liễm Tiêm Tiêm lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Duẫn Tích – chiến trường của hai người, nhìn thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, trên mặt càng lộ ra vẻ lo lắng, nhưng đáy lòng nàng ta rốt cuộc muốn như thế nào, thì không thể biết được.