Đọc truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi – Chương 37: Hồ ly bạch thuật
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Dạ yến lần này tổ chức tại ngự hoa viên, là chỗ trưởng công chúa ưa thích nhất vì thế ngự hoa viên này tự nhiên sẽ không phải chỗ tầm thường, cả vườn đầy đủ các loại hoa cỏ quý hiếm, khiến một đám thiên kim phải hoa cả mắt.
Chỗ ngồi ở yến hội đã được an bài, nam tử ngồi một bên, nữ tử ngồi một bên, Tô Tiểu Vũ thật bất hạnh, ngồi chung một chỗ với trưởng tôn Thanh Thanh.
Dạ yến bắt đầu, thân thể vũ giả xinh đẹp, ai cũng có chút công phu, như thế càng làm cho điệu múa được sinh động, xa hoa.
Tô Tiểu Vũ an tĩnh ngồi tại chỗ của mình, thỉnh thoảng giương mắt liếc về sân khấu một chút, lại liền cúi đầu ăn thức ăn ngon trên bàn.
Ngày đó ở Bạch phủ, người nam nhân trước mặt Tư Thiên Hoán là đương kim thánh thượng, giờ phút này bộ mặt hắn uy nghiêm ngồi ngay ngắn phía trên, không nhìn ra nụ cười “hiền lành như người cha” lúc ấy, thì ra là, nàng may mắn đã nắm được cánh tay hoàng đế.
Ngày đó ở trên đường, tiểu ăn xin bị một đám quản gia truy đuổi là nữ nhi tôn quý nhất Phong quốc, trưởng công chúa Tư Thiên Chanh, lúc này nàng ung dung quý phái, không nhìn ra được vẻ dí dỏm lúc đó, thì ra là, nàng may mắn nhìn qua công chúa tắm.
Ngày đó ở quán cơm, người “Cứu” nàng chính là khiêm vương ngồi bên cạnh Hoàng đế, vẫn ôn nhu như ngọc, ấm áp như gió xuân gió xuân.
Nếu bên cạnh Tư Thiên Chanh đều là nam tử tà mị thì nàng đã đều chạm mặt qua, Tô Tiểu Vũ nàng có thể nói là may mắn, quen tất cả những người tôn quý nhất.
Cái này thật đúng là duyên phận, hoặc nói là duyên liên kết, biết một Bạch Lê, ra mắt cả nhà.
Nàng bị những thứ này làm kinh sợ, cố giả vờ bình tĩnh đến chết lặng, rồi đến thật bình tĩnh, vì vậy trên đài biểu diễn kinh diễm đến đâu cũng mất hấp dẫn, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
“Hôm nay Nhị tiểu thư không dùng cơm trưa sao?” Dù chưa thấy bóng dáng của Minh vương, trưởng tôn Thanh Thanh vẫn như cũ nở nụ cười, sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Vũ ăn không ngừng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ cực độ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người trong trường hợp này chỉ lo ăn.
“Buổi trưa ăn rồi.” Tô Tiểu Vũ để đũa xuống, từ từ lau miệng, cười nhạt.
Trưởng tôn Thanh Thanh trực tiếp không giấu khinh bỉ, “Ăn rồi mà sao vào đây lại ăn nhiều như vậy?”
“Ăn ngon nha.” Mắt to khẽ cong, Tô Tiểu Vũ cười vui vẻ, tựa như một đứa bé đơn thuần.
Trưởng tôn Thanh Thanh chê cười ra tiếng, khinh thường nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, dần dần không nhìn Tô Tiểu Vũ trong mắt, dáng dấp khá hơn nữa thì như thế nào, loại này không có phong thái người tôn quý, coi như gả cho một Vương Gia cũng chỉ có thể là tiểu thiếp.
“Quận chúa chê cười, muội muội Tiểu Vũ hàng năm ở trong nhà, rất ít tham gia loại bữa tiệc này, thất lễ.” Tô Nghệ Tuyền cười duyên nói, trách cứ nhìn Tô Tiểu Vũ một cái.
“Cũng đúng, ngươi làm tỷ tỷ nên quản giáo dạy dỗ nàng nhiều một chút.” Trưởng tôn Thanh Thanh làm sao nghe không ra ý châm chọc trong lời Tô Nghệ Tuyền, nhưng vẫn mừng rỡ phối hợp.
Tô Nghệ Tuyền gật đầu một cái, dịu dàng nhìn Tô Tiểu Vũ, thuận tay cầm lên một khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng, người không biết còn tưởng rằng nàng vì muội muội suy nghĩ khắp nơi.
“Trong yến tiệc ăn cái gì đều rất thất lễ sao?” Tô Tiểu Vũ không hiểu cau mày, một tay khoác lên trên thành ghế, chống đỡ đầu của mình, “Nhưng tỷ tỷ cũng ăn.”
Tô Nghệ Tuyền vừa nghe, bị chiếc bánh ngọt kia làm sặc, nhỏ giọng ho khan, rước lấy một loạt tầm mắt khinh bỉ, thậm chí có nữ tử đã cúi đầu nở nụ cười. Cúi đầu không dám ngẩng lên, cặp mắt nàng giận đến đỏ bừng, trong lòng càng hận Tô Tiểu Vũ, nếu không phải nàng, làm sao nàng sẽ trở thành đối tượng bị người khác chê cười?
Đối với ánh mắt phẫn hận của Tô Nghệ Tuyền nàng làm như không thấy, Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn biểu diễn, khóe môi hiện ra nụ cười có như không.
Tư Thiên Chanh dựa vào ghế, lẳng lặng quan sát Tô Tiểu Vũ, càng xem càng thích, mặt mày cũng cười, “Hoàng huynh, Tiểu Vũ thật là đáng yêu.”
“Chanh nhi, ngươi nhìn nàng như vậy, không sợ Bạch Thuật diệt nàng sao?” Tư Thiên Hoàng bởi vì ngồi ở chủ vị, tất cả mọi người đều nhìn hắn, vì vậy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lời nói không thiếu hài hước.
“Ngươi đánh thắng được Tiểu Vũ sao?” Tư Thiên Chanh nhíu mày, mắt liếc thấy Bạch Thuật không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh.
Bạch Thuật ưu nhã ngồi xong, ôn hòa cười nói, “Khó mà nói.”
“Không phải chứ, nàng mới mấy tuổi?” Tư Thiên Bắc thiếu chút nữa phun một ngụm rượu ra, nghiêng đầu trợn to mắt, võ công của Bạch Thuật mặc dù không biến thái giống tiểu đệ, nhưng cũng mạnh hơn hắn không ít, này Tô Tiểu Vũ năm nay mới mấy tuổi?
“Không phải ngươi nói tiểu tử thúi rất dễ dàng đánh thắng được nàng sao.” Tư Thiên Hoàng cũng hứng thú nói, tiểu đệ hắn là một người biến thái, tìm cô nương cũng là thiên tài, sau này ai dám đối nghịch với bọn họ?
“Tô Tiểu Vũ giấu giếm thực lực.” Bạch Thuật uống trà, che lại tinh quang đáy mắt, thời điểm lần trước mang nàng đi Bạch phủ, trong lúc vô tình hắn dò xét nội lực của nàng, phát hiện có chút kỳ quái, đã hỏi Bạch Lê, hắn cũng không biết, chỉ biết là lực lượng kia rất mạnh.
“Hoán biết không?” Tư Thiên Bắc cau mày.
Đang lúc mọi người không thấy được góc độ Tư Thiên Hoàng khinh bỉ nhìn nhị đệ một cái, “Bạch Thuật biết, Hoán lại không biết sao?” Võ công của Hoán đến trình độ nào, hắn không dám đoán.
“Hắn không để ý sao?” Tư Thiên Bắc không hiểu, tiểu đệ quan tâm Tô Tiểu Vũ như vậy, nàng lại gạt hắn.
“Hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng.” Vẫn không lên tiếng Tư Thiên Hiểu nhàn nhạt mở miệng, ôn hòa nhìn Tư Thiên Bắc.
Tư Thiên Hiểu vừa mở miệng, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, không khỏi bật cười, “Lần này, ta và Hoán không thích cùng một cô nương.”
Chuyện của Hoán, hắn rất đau lòng, nhưng không cách nào đền bù, thời điểm mỗi một lần hai người thích cùng một đồ, đều là Hoán phát hiện trước, sau đó thối lui, hắn nhìn cũng đau lòng, dù sao đó là tiểu đệ hắn đau lòng nhất, nhưng hắn vẫn không có cách nào oán hận tiên hoàng hậu, dù sao nàng đối sử với hắn rất tốt.
“Vậy, vậy tại sao ngươi muốn cứu Tiểu Vũ, còn hỏi tên của nàng?” Tư Thiên Chanh mím môi, không nhịn được hỏi.
Tư Thiên Hiểu thấy buồn cười, muốn nói cái gì, nhìn Bạch Thuật một chút, cuối cùng vẫn chưa nói.
“Là ta khiến Hiểu đi quán cơm kia.” Nhìn tiểu nhân nhi trong ngực nhíu chặt chân mày, Bạch Thuật không có ý định lừa gạt nữa.
Trên đài cao lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Bạch Thuật ngươi còn chuyện gì gạt ta.” Tư Thiên Chanh hung hăng nhắm mắt lại, xoay mặt đi không nhìn Bạch Thuật, bọn họ cũng coi như là người thông minh, rất nhanh liền hiểu rõ ràng, chỉ sợ chuyện này là do Bạch Thuật muốn trị tâm bệnh cho Hoán, bày thế cục, hơn nữa chỉ có Bạch Thuật mới có thể hiểu rõ hành tung của Hoán, bày ra thế cục này.
“Hiểu có nữ tử mình yêu mến.” Bạch Thuật híp mắt, đối với việc Tư Thiên Chanh xa cách cảm thấy không vui, quyết định bán Tư Thiên Hiểu.
“Hiểu?” Bốn đôi mắt sâu kín nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.
Sắc mặt Tư Thiên Hiểu khẽ biến thành màu đen, trầm mặc, tròng mắt, che lại tức giận bên trong, Bạch Thuật ngươi nhớ cho ta!
“Chanh nhi, còn tức giận sao?” Bạch Thuật đối với oán khí trên người Tư Thiên Hiểu làm như không thấy, giọng nói dụ dỗ Tư Thiên Chanh.
Tư Thiên Chanh nhíu mày, hài lòng cười, không chỉ giải trừ khúc mắc của tiểu đệ, còn đào ra một Tam đệ bát quái.
Lần này mọi người rối rít lộ ra vẻ khinh thường, vì nữ nhân bán huynh đệ.