Đọc truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi – Chương 31: Mẫu thân Bạch Lê
“Tiểu Hoán, chúng ta đã đợi câu nói này mười lăm năm rồi.”
Tư Thiên Hoàng cười xong, trong mắt còn mang theo sương mù, lại không che giấu được vui mừng bên trong, đệ đệ của hắn, đệ đệ ruột của hắn, rốt cuộc. . . . . .
“Mười lăm năm, đã lâu như vậy sao?” Bạch Lê cười khổ, tròng mắt nhìn chăm chú một chỗ, suy nghĩ trở lại mười lăm năm trước.
Hắn là Tư Thiên Hoán, là con út hoàng tộc, người vừa thông minh lại đáng yêu, rất được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, hoàng huynh hoàng tỷ vô cùng yêu thương hắn, hắn cảm giác mình rất hạnh phúc, vẫn luôn cho rằng hạnh phúc có thể giữ mãi mãi không bao giờ thay đổi, nhưng mà, nữ nhân phụ hoàng thích nhất là mẫu phi Tam hoàng huynh, chết rồi.
Phụ hoàng cả đời có rất nhiều nữ nhân, nhưng yêu duy nhất chỉ có Đức phi, một năm kia, Đức phi bệnh qua đời, phụ hoàng giống như lập tức già hơn rất nhiều tuổi.
Mẫu hậu rất thích phụ hoàng, yêu đến trình độ si mê, chỉ cần là phụ hoàng thích, nàng sẽ thích, thậm chí thích hơn, Tam hoàng huynh là con trai của Đức phi, sau khi Đức phi chết, phụ hoàng thương yêu Tam Hoàng Huynh càng hơn lúc trước, cũng từ lúc đó trở đi, mẫu hậu trở nên lạnh lùng với đứa bé của mình, độc cưng chiều Tam hoàng huynh, hận không thể mang những thứ tốt nhất trên thế giới cho hắn.
Hắn rất thích mẫu hậu, rất thích, không thể không nói, hắn thừa kế phương diện cố chấp tình cảm của mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu nói, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ làm được.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn phát hiện, hắn và Tam hoàng huynh có yêu thích rất giống nhau, mẫu phi thích nghe tiếng sáo, có một lần, bọn họ đồng thời thích một cây sáo ngọc, Tam hoàng huynh nhìn hắn nhỏ, liền nhường cho hắn, lòng hắn tràn đầy vui vẻ chạy đến tẩm cung mẫu hậu.
Mẫu hậu thấy sáo ngọc này, chân mày liền nhíu lại, nàng hỏi, sáo ngọc này có phải Tam hoàng huynh thích không.
Hắn mặc dù không hiểu, nhưng cũng không chút do dự gật đầu một cái, nói là Tam hoàng huynh tặng cho hắn.
Mẫu hậu nghe, lẳng lặng nhìn hắn, hắn đọc được tức giận trong mắt nàng, tức giận này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, hắn không hiểu, tại sao trong đôi mắt ôn hòa lại xuất hiện loại tâm tình này.
Sau đó, mẫu hậu nói chuyện, lời kia, hắn cả đời không quên được.
“Hoán nhi, có biết vì sao mẫu hậu thích nghe tiếng sáo không? Bởi vì Hiểu nhi thích thổi sáo. . . . . . Hoán nhi, ngươi có thể đi giành tất cả đồ vật của mọi người, nhưng chỉ duy nhất không thể tranh cùng Tam hoàng huynh. . . . . . Mẫu hậu vẫn cho rằng ngươi là một đứa bé ngoan, nhưng mẫu hậu phát hiện mình sai lầm rồi, ngươi căn bản chính là một đứa bé hư, ngươi hư quá, ngươi lại có thể giành đồ với Tam hoàng huynh. . . . . .”
Lúc đấy hắn hoàn toàn bối rối, ngơ ngác hỏi mẫu hậu, nàng còn thương yêu hắn sao?
Mẫu hậu nói, chỉ cần hắn làm một bé ngoan, nàng liền thương yêu hắn.
Khi bé ngoan, chính là không giành gì đó với Tam hoàng huynh, không cùng Tam hoàng huynh tranh.
Một năm kia, hắn năm tuổi, những thứ hắn tin tưởng đều biến mất, mẫu hậu sau khi đi, vẻ mặt đại hoàng huynh kinh ngạc đi vào, hắn nói không muốn nghe lời của mẫu hậu, hắn cười rồi té xỉu.
Lăng thành liên tục mưa năm ngày năm đêm, hắn cũng hôn mê năm ngày năm đêm, một nhóm thái y lại một nhóm nữa tới, đều vô pháp làm cho hắn tỉnh lại, cho đến một ngày một lão nhân mang theo Bạch Thuật xuống núi, mới cứu hắn tỉnh, sau hắn ước định với lão nhân, hàng năm phải dùng nửa năm đi theo lão nhân đến địa phương kia luyện võ.
Sau lại hắn nghe nói, phụ hoàng bọn họ sắp điên, hắn rất đau lòng, cũng không quên hỏi, mẫu hậu như thế nào.
Đại hoàng huynh trầm mặc thật lâu, vẫn không đành lòng lừa hắn, hắn nói, mẫu hậu mang Tam hoàng huynh đi Tĩnh Minh tự cầu phúc chưa về.
Từ nay về sau, hắn vẫn là con út được mọi người thương yêu, có quan hệ hòa hợp cùng huynh tỷ như cũ, chỉ là, thi thoảng hắn vụng trộm tranh cãi với Tam hoàng huynh, cho dù bọn họ đồng thời thích, hắn không đành lòng dứt bỏ.
Lăng quốc xâm phạm, đại quân cần một thành viên hoàng thất làm soái, khích lệ tinh thần, Tam hoàng huynh chủ động xin đi giết giặc, hi vọng đi trong quân đội rèn luyện một phen.
Hắn nhìn ra mẫu hậu lo lắng, lần đầu tiên trong đời rút kiếm đánh huynh đệ ruột, hắn đánh bại Tam hoàng huynh, giành được vị trí chủ soái, một năm kia, hắn mười lăm tuổi.
Sa trường ba năm, đẫm máu ba năm, hắn công trạng hiển hách, trở thành người được quân lính Phong quốc kính nể, địch quốc người người sợ hãi Sát Thần, ba năm sau, Phong quốc đại toàn thắng, ngày thu quân hồi triều, hắn gặp được mẫu hậu, hắn cho là, mẫu hậu sẽ khen ngợi hắn, nhưng mẫu hậu lại nói, hắn quả thật là đứa trẻ hư, đoạt vinh dự vốn nên là của Tam hoàng huynh.
Đối mặt mẫu hậu lạnh lùng, hắn chỉ cười.
Sau khi ngự điện lãnh thưởng, hắn muốn Bạch Thuật làm một phòng kế đấu giá số mười ba, tự tay kiến tạo gian phòng này có thể cải thiện giấc ngủ, bởi vì giấc ngủ mẫu hậu không tốt.
Nhưng mà mẫu hậu không đợi được ngày kia, một năm sau, phụ hoàng bệnh qua đời, mẫu hậu bi thương quá độ, cũng đi theo.
Mẫu hậu rất ích kỷ, yêu cũng ích kỷ, nhưng nàng cho hắn năm năm yêu thương ấm áp, cho nên hắn dùng thời gian mười bốn năm trả lại.
Tư Thiên Hoàng đau lòng bất tri bất giác ngồi sụp xuống trên mặt đất, dúi đầu vào giữa đầu gối đệ đệ, muốn nói cái gì, hắn lại phát hiện cái gì cũng không nói được, hắn tận mắt nhìn một màn kia xảy ra, nhưng không có lực ngăn cản.
Hắn và Chanh nhi mặc dù cũng là con của nàng, nhưng bọn hắn và Hoán bất đồng, nữ nhân kia chưa bao giờ cho bọn họ ấm áp, bọn họ tự nhiên không để ý sau đó là lạnh lùng.
Nhưng Hoán lại khác, lúc hắn mới sinh ra trên trời hiện ra dị tượng, khi phụ hoàng đang lâm triều liền bị hấp dẫn tới đây, nữ nhân kia bởi vì nhờ Hoán trong mắt phụ hoàng có điểm khác biệt, mới có năm năm thương yêu cưng chiều này.
Nhưng hắn tình nguyện phụ hoàng chưa bao giờ xuất hiện tại điện nữ nhân kia, tiểu đệ của bọn hắn, có hắn tới yêu thương là đủ rồi.
Đưa tay, Tư Thiên Hoàng muốn kéo Tư Thiên Hoán lên, tay đang lúc đưa ra giữa không trung bị một đôi nhỏ bé yếu đuối kéo, ngẩng đầu, một gương mặt tuyệt mỹ khiến người ta hít thở không thông đập vào mi mắt.
Tô Tiểu Vũ cảm thấy mình thật điên rồi, vừa đi ra từ thư phòng Tô Thanh Viễn, liền thấy Bạch Thuật ở cửa vườn ra vào Khanh Ngọc các chờ nàng, muốn nàng đi cùng hắn tới Bạch phủ, nếu không đi, Bạch Lê sẽ chết.
Nàng đi theo hắn tới, lại thấy Bạch Lê không sao đang nói đùa cùng một người nam nhân khác, đang muốn nổi giận, lại thấy hắn đột nhiên mất hồn ngồi xổm xuống, vùi đầu không nói.
Sau đó, Bạch Thuật kể cho nàng nghe một câu chuyện cũ, chuyện xưa của một đôi mẹ con, không dài, nhưng lại làm cho nàng đau lòng.
“Tô Tiểu Vũ, ngươi là người duy nhất có thể cứu hắn.” Bạch Thuật nhàn nhạt nói xong lời này, liền quay người bỏ đi.
Sau đó, nàng liền đi lại gần, nhanh tay bắt được tay Bạch Lê.
“Tư Thiên Hoán.” Tô Tiểu Vũ đặt một tay khác lên đỉnh đầu Bạch Lê, nhỏ giọng kêu lên cái tên xa lạ này.
Thân thể Tư Thiên Hoán cứng đờ, chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi mờ mịt tĩnh mịch nháy mắt tỉnh táo, khó mà tin nổi nhìn Tô Tiểu Vũ, rồi sau đó trên mặt hiện lên toàn bộ vui sướng, dùng sức ôm nàng vào trong ngực.
Tư Thiên Hoàng nhìn mọi thứ đang diễn ra, vui mừng cười cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Chanh nhi đi theo ngươi, thật đúng không biết là phúc hay là họa.” Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt nhìn bầu trời đêm, nói với Bạch Thuật.
“Làm sao.” Bạch Thuật dựa vào cây cột, cười như không cười nhìn hắn.
Tư Thiên Hoàng liếc hắn một cái, đột nhiên bật cười, “Ngươi quá giảo hoạt.” Hắn không nghĩ tới, Bạch Thuật cũng đoán được Hoán chưa rời đi, không chỉ như thế, còn mang Tô Tiểu Vũ qua đây.
“Ngươi không giảo hoạt sao?” Bạch Thuật cười nhạt, quay người đi, nếu không phải không biết Tô Tiểu Vũ ở đâu, người rời đi trước tiên phải là Tư Thiên Hoàng rồi.
“Bạch Thuật, làm xong?” Tư Thiên Chanh từ trong bụi hoa nhảy ra ngoài, đánh về phía Bạch Thuật.
Bạch Thuật đưa tay tiếp được nàng, trong mắt nhàn nhạt cưng chiều, “Làm xong.”
“Ha ha, khẳng định tình cảm của bọn họ tối nay sẽ tiến thêm một bước dài!” Trong mắt Tư Thiên Chanh vui mừng, tiểu đệ là người bọn họ lo lắng nhất rốt cuộc có người tiếp quản rồi.
“Rất vui vẻ?” Bạch Thuật nhíu mày, tiểu tử thúi Bạch Lê kia có một đám người thân này, thật đúng là may mắn.
“Nói nhảm.” Tư Thiên Chanh liếc hắn một cái.
“Nếu vui vẻ, vậy vấn đề chúng ta cũng nên giải quyết một chút.” Bạch Thuật cười.
“Cái gì. . . . . . A, ngày trước ngươi là băng sơn mà, sao bây giờ ngươi lại thế này!”
“. . . . . .”