Đọc truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi – Chương 139: Ôm nhi tử một cái
Edit: susublue
Tô Tiểu Vũ tỉnh lại đã là chạng vạng ngày thứ ba, vừa mở mắt ra đã liền nhìn thấy Tư Thiên Hoán nằm úp sấp ngủ ở bên giường, mày nhíu thật chặt, tầm mắt có chút thâm đen, cằm cũng nhiều râu, bộ dạng suy sút hơn rất nhiều.
“Hoán.” Tô Tiểu Vũ hắng giọng, dịu dàng nói, phát hiện không hề khó chịu, khóe miệng hơi nhếch lên, chắc Hoán mới ngủ không bao lâu, trước khi ngủ còn đút nước cho mình.
Tư Thiên Hoán mở mạnh mắt ra, ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nở nụ cười, đỡ nàng ngồi lên một chút, dịu dàng nói, “Uống nước, chắc là đói bụng rồi, đồ ăn ta vẫn kêu Tây Vân hâm nóng, để ta kêu nàng đưa tới.” Nói xong liền bưng nước lên đưa đến bên miệng nàng.
“Đứa nhỏ đâu?” Tô Tiểu Vũ nhấp một ngụm nước, nhếch khóe miệng, cầm lấy tay hắn đang cầm tay mình, nhẹ giọng hỏi.
“Đã ném đi rồi.” Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, ôm thật chặt, sợ buông lỏng tay thì nàng sẽ biến mất.
Ý cười trong mắt Tô Tiểu Vũ càng đậm, tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu lên vươn tay xoa mặt của hắn, nhíu mi, “Sao lại thảm hại như vậy, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Nàng ngủ hai ngày rồi.” Tư Thiên Hoán ôm nàng càng chặt, giọng nói có chút run run, sắc mặt rầu rĩ, “Vũ Nhi, ta chỉ sinh một đứa nhỏ thôi được không.”
“Được, chàng nói cái gì cũng được.” Tô Tiểu Vũ cười nhợt nhạt, sờ khuôn mặt nhăn nhó của hắn, hừ nhẹ, “Đi rửa mặt một chút, đổi xiêm y, sau đó mới đưa đồ ăn đến cho ta có được không, đói quá, chàng lại quá thối nữa.”
Trong mắt Tư Thiên Hoán có chút lúng túng, lưu luyến hôn nàng rồi đứng ở bên cạnh sửa sang lại chính mình.
Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu dựa vào gối, cười nhìn hắn, mắt đột nhiên hơi ngứa, vươn tay chạm vào thì mới biết đó là nước mắt, tiện tay lau đi giống như chưa bao giờ tồn tại.
Thật không nghĩ ra nàng sinh đứa nhỏ lại dọa Hoán thành bộ dạng như vậy, hai ngày nay chắc là hắn chợp mắt rất ít, dienxdafnllequysdoon sắc mặt kém như vậy, không sợ nàng nhìn thấy đau lòng sao, còn đứa bé nữa, nếu nàng đoán không sai thì chắc là cái tên ngu ngốc này không thèm liếc mắt nhìn một cái đã quăng cho Bạch Thuật, đúng là phụ thân tệ hại.
“Nhìn ta như vậy, không sợ ta ăn nàng sao.” Tư Thiên Hoán nhận ra có ai nhìn mình nên quay đầu lại, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít, thấy nàng si ngốc nhìn chính mình thì trong mắt có chút dịu dàng, nhếch môi, không đứng đắn hỏi.
“Nếu chàng muốn nhẫn tâm ép buộc ta lúc này thì ta cũng không có cách nào cả.” Tô Tiểu Vũ đáng thương nhìn hắn, chu miệng nói.
“Vì sao không cho ta tiến vào với nàng.” Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn nàng, lại kéo nàng vào trong lòng ôm thật chặt, khổ sở hỏi.
Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, đột nhiên cười bỡn cợt, trêu ghẹo, “Chàng ở bên ngoài đã bị dọa thành như vậy, nếu như vào được thì không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.”
Tư Thiên Hoán rầu rĩ “Ừ” một tiếng, trong lòng lại bắt đầu thấy sợ, thau máu loãng cùng với tiếng kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tô Tiểu Vũ, hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng giống như muốn xác định nàng thật sự tồn tại, dùng sức mạnh đến mức rất thô lỗ, hơi thở hỗn loạn thể hiện sự bất an trong lòng hắn.
Tô Tiểu Vũ nắm chặt quần áo của hắn, bị động thừa nhận nụ hôn này, biết hắn lo lắng sợ hãi nên nàng ngoan ngoãn không giãy dụa, nhưng đã hai ngày chưa ăn cơm nên toàn thân đều không có chút sức lực nên trước mắt liền bắt đầu biến thành màu đen.
“Thật xin lỗi, bây giờ nàng còn suy yếu như vậy, ta…” Tư Thiên Hoán phát hiện nàng khác thường thì lập tức buông nàng ra, nhìn nàng bộ dáng nàng suy yếu, lại nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng bị mình tàn sát bừa bãi, áy náy nói, sao hắn có thể không khống chế được như vậy, vật nhỏ vừa vừa mới tỉnh lại.
“Ta đói quá.” Tô Tiểu Vũ vô lực nói, mềm mại tựa vào trong lòng hắn.
Cũng may Tây Vân bưng đồ ăn vào, nếu không Tư Thiên Hoán thật sự sẽ xông ra ngoài bắt người.
“Tiểu Vũ chủ tử, hiện tại người thấy thế nào rồi, còn đau không?” Đồ ăn trên tay Tây Vân bị Tư Thiên Hoán cướp đi, bĩu môi, trợn to mắt hỏi.
Tô Tiểu Vũ uống xong cháo hắn đưa đến bên miệng, độ ấm thích hợp làm cho nàng thoải mái đến thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, nghe vậy thì híp mắt cười, lắc đầu, sinh đứa nhỏ thật sự rất đau, nhưng cũng may lúc lão tổ tông Lê Nguyệt Hoa sáng lập Tình thề đã lo nghĩ rất chu toàn, nếu không lỡ Hoán bị đau ở nơi nào đó thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.
“Tiểu Vũ chủ tử, ta đi ôm tiểu chủ tử đến đây được không, là một nam hài, rất đáng yêu.” Tây Vân cẩn thận nhìn Tư Thiên Hoán một cái, rồi nhanh miệng nói, hai ngày nay Vương gia không cho đứa nhỏ tiến vào, lại còn thật sự động sát tâm với tiểu thiếu gia, nàng nhìn còn thấy sợ hãi, nhưng hiện tại Tiểu Vũ chủ tử đã tỉnh, chắc là tốt hơn một chút rồi.
“Được.” Tô Tiểu Vũ nhếch môi nở nụ cười, năn nỉ nhìn Tư Thiên Hoán, đó là nhi tử của bọn họ, nhẫn nhịn đến bây giờ mới gặp được đã rất khó chịu rồi.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục động tác của mình, không lên tiếng phản đối.
Tây Vân vui mừng, nhanh chân xông ra ngoài, Bạch Thuật nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi vào trong lều, phía sau là Tô Niệm Vũ đang ôm tã vui vẻ đi theo.
“A, không phải đứa nhỏ vừa được đưa vào thì ngươi đã muốn giết nó sao, sao bây giờ lại gật đầu.” Bạch Thuật lạnh lùng nói, cười tủm tỉm nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đến khó nói trong ngực, liếc nhìn ánh mắt trông mong của Tô Tiểu Vũ, mới lưu luyến đặ đứa bé vào trong lòng Tô Tiểu Vũ.
“Hắn muốn giết đứa bé mà ngươi không ngăn sao?” Tô Tiểu Vũ cũng lạnh nhạt nhìn Bạch Thuật một cái, vui vẻ rạo rực tiếp nhận đứa nhỏ, thấy đôi mắt nó có màu hổ phách giống Tư Thiên Hoán như đúc thì ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn, tiểu tử kia nhìn chằm chằm mẫu thân nhà mình, mắt to cong lên, nở nụ cười “Khanh khách”, khóe miệng phun đầy nước miếng, bộ dáng trông giống Tư Thiên Hoán bảy phần, lúc cười rộ lên lên giống Tô Tiểu Vũ, khiến Tô Tiểu Vũ cũng cười theo, cúi đầu hôn một cái trên mặt hắn.
Tiểu tử kia thật sự thích mẫu thân nhà mình nên lúc mẫu thân cúi đầu cũng chu cái miệng nhỏ nhắn lên ịn vào mặt nàng một bãi nước miếng thật to, sau đó lại vui vẻ cười “Khanh khách”.
“Hoán, nhóc con này cười rộ lên rất giống ta.” Tô Tiểu Vũ ôm tiểu tử kia, vô cùng vui mừng nói.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn đứa nhỏ, thật đáng yêu, rất giống hắn và vật nhỏ, trong lòng liền yêu thương ngay lập tức, nhưng cũng lại hận rất nhanh, rồi lại rối rắm, sắc mặt càng khó xem.
Rốt cục tiểu tử kia cũng mở to mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, mắt to xoay tròn cười ngây ngốc, nhưng phụ thân vẫn rất ghét bỏ bé nên ảo não chu miệng, mở rộng hai tay ra, mắt to ngập nước, cố chấp trừng mắt nhìn phụ thân của mình, cái miệng nhỏ nhắn y y nha nha không biết đang nói cái gì.
Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn bé, cũng không vươn tay ra ôm.
“Hoán!” Tô Tiểu Vũ oán trách trừng mắt nhìn hắn, cục cưng thông minh như vậy, đã xin hắn yêu thương, sao hắn lại còn như vậy.
Tư Thiên Hoán vẫn không hề dao động như trước, thậm chí còn liếc mắt qua một bên.
Tiểu tử kia thấy vậy thì hơi nheo mắt to lại, thần thái lúc này giống Tô Tiểu Vũ như đúc, miệng tiếp tục rầm rì, cánh tay nhỏ lại giơ cao lên, giống như có ý nếu phụ thân không ôm thì liền làm cánh tay đứt đoạn.
“Bạch Lê, ngươi ôm thằng bé một chút đi.” Bạch Thuật nhìn không được, hận không thể tự mình đi lên ôm lấy.
Tư Thiên Hoán ngẩng đầu, lạnh lùng liếc bé một cái.
Bạch Thuật bực mình, tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Niệm Niệm đi ra ngoài, thuận tiện quảng hết đống tã trên tay Niệm Niệm vào mặt Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán tùy tiện tiếp được tã rồi sau đó ném lên giường.
“Cục cưng ngoan, phụ thân không cần con, nương muốn con.” Tô Tiểu Vũ dùng sức đẩy bàn tay to Tư Thiên Hoán đang ôm mình ra, đau lòng nhìn tiểu tử kia, muốn nắm lấy đôi tay đang giơ cao của tiểu tử kia, nhưng thằng bé này lại quật cường né tránh, mắt to vẫn tội nghiệp nhìn phụ thân nhà mình.
Tô Tiểu Vũ bực mình nở nụ cười, lại trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán một cái, hốc mắt hơi đỏ lên, tiểu tử kia cực kỳ giống cha bé ở cái tính cực kỳ vô lại, nói bọn họ không phải phụ tử thì cũng không ai tin.
“Vũ Nhi, ta không biết phải đối mặt với nó thế nào, ta hận nó mang đến sự đau khổ lớn cho nàng như vậy, nhưng nó lại là con của ta và nàng, ta làm sao có thể không yêu…” Sắc mặt Tư Thiên Hoán phức tạp nhìn tiểu tử kia, trong mắt đầy vẻ mê mang.
“Vậy chàng ôm thằng bé một cái, ôm một cái thì sẽ biết chàng phải đối mặt với con thế nào.” Trong lòng Tô Tiểu Vũ cũng rung động, bất đắc dĩ nhăn mũi lại, sau đó ngửa đầu cười ngọt ngào với hắn, nói.
Tư Thiên Hoán nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của nàng, khóe miệng nhếch lên rất dịu dàng, lại nhìn tiểu tử kia, thấy hắn tội nghiệp thì ít nhiều cũng có chút áy náy, cuối cùng vươn tay ra ôm nhóc con này vào trong ngực, thân thể mềm mại giống như chỉ cần chạm vào liền vỡ, điều này khiến hắn hơi lo lắng mình sẽ ôm hỏng đứa nhỏ, nhưng rồi cũng nhanh giữ vững lực đạo.
Tiểu tử kia đạt được mục đích nên liền thu tay về, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng phụ thân, mắt to chớp chớp, lỗ mũi còn phun khí, như đang hừ hừ, cười nhạo lão cha nhà mình không được tự nhiên.
Dù tâm địa Tư Thiên Hoán cứng rắn, nhưng sau khi ôm nhi tử mềm mại xong thì cũng mềm nhũn ra, gương mặt căng cứng rốt cục cũng có ý cười, tuy rằng chỉ nhàn nhạt nhưng cũng làm cho tiểu tử kia cảm thấy mỹ mãn.
“Ta cảm thấy hình như nó thích chàng hơn một chút.” Tô Tiểu Vũ ăn giấm chua, nhéo khuôn mặt mềm mại như nước của đứa nhỏ.
“Nó là con ta.” Đuôi mắt Tư Thiên Hoán cũng nhếch cao lên, thưởng cho nhi tử thêm một nụ cười dịu dàng hơn.
“Sao, là vậy ư, nhưng vừa rồi có người ngay cả ôm cũng không ôm cục cưng một cái.” Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, gãi cằm đứa nhỏ làm thằng bé ngứa cười khanh khách không ngừng, vặn vẹo thân thể nhỏ nhắn.
Tư Thiên Hoán sợ hắn ngã xuống, nên vừa ôm vừa ngồi xích qua Tô Tiểu Vũ một chút, bĩu môi, hừ nhẹ, “Ta muốn ôm thì sẽ ôm, không muốn ôm thì sẽ không ôm.”
“Một đại nam nhân sao lại mất tự nhiên như vậy…” Tô Tiểu Vũ cắn môi, nhỏ giọng hừ nhẹ, phát hiện khi nhi tử ở trong lòng phụ thân thì cười vui vẻ hơn khi ở trong lòng mình thì có chút buồn bực, ánh mắt đều lên oán, “Rõ ràng là ta khổ sở sinh hạ nó, sao nó lại thân thiết với chàng như vậy.”
Tư Thiên Hoán bật cười, đặt đứa nhỏ vào trong lòng nàng, hai cánh tay ôm lấy nàng, sủng nịch nói, “Nha đầu ngốc, người thân với ta nhất là nàng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ đỏ hồng, tức giận trừng hắn một cái, sau đó hung tợn nhìn nhi tử nhà mình, diễn dafnlê quysdôn tiểu tử kia vừa động đã nở nụ cười đáng yêu, không hề để biểu cảm ghen tỵ của mẫu thân vào mắt.
“Nhi tử, nương con sinh con rất vất vả, sau này không cho phép ức hiếp nàng.” Tư Thiên Hoán nắm khuôn mặt trắng trắng của tiểu tử kia, hừ nhẹ, trong mắt cũng đầy sự dịu dàng.
“Nhẹ chút, thằng bé còn nhỏ.” Tô Tiểu Vũ đẩy tay hắn ra, đau lòng nhìn khuôn mặt nhi tử hơi ửng hồng.
Thật ra tiểu tử kia không thèm để ý, trong mắt chuyển động, đột nhiên kiếm đủ mọi cách khóc lớn lên.
“Đều tại chàng nắm đau nó!” Tô Tiểu Vũ đau lòng dỗ dành, nghiêng đầu cắn một ngụm trên cổ Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc khôi phục lại màu trắng noãn, chần chờ nói, “Hình như không phải nó khóc vì đau.”
“Tiểu Vũ chủ tử, tiểu chủ tử đang đói bụng.” Tây Vân hoang mang rối loạn chạy vào, còn tưởng rằng Tư Thiên Hoán thật sự dạy dỗ nhóc con này, nhưng nhìn thấy tiểu tử kia vừa khóc vừa chui vào lòng Tô Tiểu Vũ thì cũng hiểu rõ, cười nói.
“Chuẩn bị đồ ăn.” Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng thở ra, thản nhiên dặn dò.
Tây Vân dở khóc dở cười, khó xử nói, “Vương gia, đứa bé quá nhỏ, phải uống sữa, trong quân doanh không có bà vú, cũng không thể cho đứa nhỏ uống nước cơm được.”
“Khụ, Tây Vân, ngươi đi ra ngoài đi, ta cho thằng bé ăn.” Tô Tiểu Vũ thấy Tư Thiên Hoán nghi hoặc nhìn mình, trên mặt có chút xấu hổ lúng túng, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang thăm dò ngực mình, không được tự nhiên liếc mắt qua một bên.
“Vũ Nhi, nàng đút nó ăn bằng cách nào.” Tư Thiên Hoán nghi hoặc hỏi, “Nàng cũng không phải bà vú.”
“Ha ha ha, ta đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Tây Vân ôm bụng, xoay người chạy ra ngoài, sau đó bên ngoài vang lên tiếng cười không kiêng nể của Bạch Thuật.
Tư Thiên Hoán nhẹ nhíu mày, trong mắt càng nghi hoặc, thấy tiểu nữ nhân mặt đỏ lên thì có chút kinh ngạc.
“Mất thể diện.” Tô Tiểu Vũ cười một tiếng, tức giận trừng hắn, sau đó bắt đầu cởi áo của mình…
Chờ Tư Thiên Hoán hiểu được cách nương tử của mình đút cho đứa ăn thì khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn đen lại, một là vì vừa rồi mình thật mất thể diện, hai là vì nhi tử chiếm mất đặc quyền của mình.
“Sau này không cho phép nàng đút nó nữa.” Tư Thiên Hoán rầu rĩ nói, hung tợn trừng mắt nhìn nhi tử.
Tiểu tử kia vừa mở mắt to ra đã khinh thường liếc nhìn lão cha của mình một cái, thỏa thích uống sữa, bàn tay nhỏ bé nắm lại, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Tô Tiểu Vũ.
“Đứa bé của mình thì phải tự mình cho ăn.” Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, thấy ánh mắt hắn liếc nhìn ở chỗ nào đó thì tai bắt đầu đỏ lên, liếc mắt qua một bên, “Khụ, chàng đàng hoàng lại một chút đi.”
Trong mắt Tư Thiên Hoán đầy vẻ không đứng đắn, cúi đầu, chờ đứa nhỏ ăn uống no nê, trong mắt đầy vẻ buồn ngủ thì hắn mới động tay, ôm bé vào lòng mình, sau đó ngăn cản Tô Tiểu Vũ mặc quần áo, cúi người xuống…
“Mặn…” Thật lâu sau, người nào đó ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nữ nhân đỏ như máu thì suy ngẫm rồi nói.
“Cút!”
Rốt cục nương của đứa bé cũng đã chửi bậy rồi.