Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 127: Tính kế Hoàng Thượng


Đọc truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi – Chương 127: Tính kế Hoàng Thượng

Edit: susublue

Phượng nghi cung.

Khúc Ngâm đỡ Tô Tiểu Vũ đi vào tẩm cung, nữ nhân vừa rồi còn ôm bụng kêu đau đớn liền đứng thẳng thắt lưng, ngược lại lạnh lùng nhìn nàng.

“Không thấy khó chịu sao?” Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, nâng tay chọc vào bên hông nàng thì thấy nữ nhân vốn đang bình tĩnh lập tức tái nhợt mặt, mềm mỏng ngã xuống đất nhưng may là nàng đỡ được.

“Ta không sao.” Khúc Ngâm bĩu đôi môi tái nhợt, quật cường nói, nhưng đầu lại toát mồ hôi lạnh, hai tay còn dùng sức đè bụng, tất cả đã tố cáo lời nói dối của nàng.

Tô Tiểu Vũ liếc mắt xem thường, lạnh lùng nhìn nàng, đỡ nàng lên giường, sau đó lại mò tìm thuốc trong người, tức giận nói, “Không sao? Ta nhớ là trái ớt đầu tiên ngươi ăn chính là do ta đưa cho ngươi, hôm nay ăn lẩu ngươi ngửi thôi đã không chịu nổi chứ đừng nói là ăn nhiều như vậy, Khúc Ngâm ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng, ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái.”

Hôm nay không phải đến chỉnh Phong Như Yên sao, sao lại biến thành tự hành hạ mình?

“Ưm, không uống, gọi Tư Thiên Hoàng tới đây.” Khúc Ngâm nghiêng mặt qua một bên, không uống viên thuốc Tô Tiểu Vũ đưa, dienxxdafnlleequysdoon mặc cho bụng mình quặn đau, đổ mồ hôi lạnh, nhưng nàng dù có đau chết thì trong mắt vẫn có ý cười.

“Cho nên ngươi cố ý biến mình thành bộ dạng này là muốn để cho Tư Thiên Hoàng đau lòng?” Tô Tiểu Vũ tức giận nở nụ cười, cắn răng, điểm huyệt đạo của nàng, tạm thời giúp nàng giảm đau, sau đó ra tẩm cung tìm cung nữ, kêu nàng truyền lời giùm Hoàng Hậu, lúc này mới trở về tiếp tục trừng mắt nhìn Khúc Ngâm.

Khúc Ngâm tạm thời ngừng đau đớn, xoa xoa mồ hôi trên mặt, thấy vẻ mặt Tô Tiểu Vũ lạnh như băng, nhợt nhạt nở nụ cười, “Ta không muốn mình luôn bị Tư Thiên Hoàng ăn hiếp, đau lần này, làm một mẻ sẽ khoẻ suốt đời.”

Nói xong, còn có chút đắc ý.

“Mặc kệ ngươi, người khác tổn thương ngươi ta sẽ báo thù cho ngươi, còn chính ngươi làm mình bị thương thì ta sẽ không quản.” Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, tuy rằng tức giận nhưng vẫn nói thật, giống như hôm nay, cho dù nàng có đập bàn thì nữ nhân ngu ngốc này vẫn sẽ tìm cách ép buộc chính mình, chẳng thà làm ngay trước mặt mình thì sẽ có thể cứu trị kịp thời.

Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, Tô Tiểu Vũ nhịn không được mắng Tư Thiên Hoàng, xem ra cái tên này làm Hoàng Thượng lâu quá rồi nên càng lúc càng bá đạo, chẳng lẽ hắn không biết Tiểu Khúc Nhi là cái xương cứng, vốn không thể cứng rắn được!


Khúc Ngâm cười tươi hơn, vươn tay tự giải huyệt cho mình, sau đó bụng lập tức đau quặn lên khiến nàng lăn qua lăn lại trên giường.

“Tiểu Vũ, đau quá…” Khúc Ngâm rên rỉ, cuộn người lại thành một cục, nắm chặt cái gối đầu, khuôn mặt xinh đẹp còn nhăn nhó khó coi hơn cả cái gối.

Ăn ớt thôi mà, không ngờ lại đau đến như vậy, sớm biết vậy thì ăn ít một chút, dù sao đạt được hiệu quả là được rồi.

Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc nàng, cuối cùng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn được, vươn tay đặt trên vai nàng, truyền cho nàng chút chân khí để nàng giảm bớt đau đớn.

Khúc Ngâm cười cảm kích, tiếp tục vùi đầu vào chăn đau đớn rên rỉ.

Tư Thiên Hoàng còn đang ngồi ở ngự thư phòng xem sổ con, hồi tưởng lại cảnh triền miên đêm qua, biểu cảm rất sung sướng, Tư Thiên Bắc ngồi bên cạnh thấy kỳ quái nhìn đại ca nhà mình, bị nụ cười của hắn làm sợ nổi da gà.

“Hoàng Thượng, không tốt, Hoàng Hậu gặp chuyện không may!” Lý công công cầm y phục, run rẩy chạy vào, lớn tiếng hô.

Nụ cười trên mặt Tư Thiên Hoàng cứng lại, hung hăng ném tấu chương trong tay vào người Tư Thiên Bắc rồi sau đó thi triển khinh công bay về phía Phượng Nghi cung.

Tư Thiên Bắc lại than một tiếng quân tâm khó dò, nhìn đám tấu chương xếp thành núi trước mắt, mắt liền lóe sáng, cũng muốn rời đi nhưng lại bị Lý công công ngăn lại.

“Ngươi chặn bản vương làm gì?” Tư Thiên Bắc trầm giọng quát.

“Minh vương phi có lệnh, nếu ngự thư phòng còn có Vương gia khác thì sổ con đó liền giao lại cho hắn, không cho phép hắn rời đi.” Lý công công nói, có chút sợ hãi lui ra phía sau hai bước.

Sắc mặt Tư Thiên Bắc vặn vẹo, hung hăng trừng mắt nhìn Lý công công một cái rồi vẫn ngồi trở lại chỗ của mình, bắt đầu giúp hoàng huynh phê duyệt tấu chương, cảm thấy Khúc Ngâm cố ý thông đồng với Tô Tiểu Vũ, cố ý muốn ép buộc hoàng huynh, nhưng vì sao hắn cũng phải chịu tội theo?


Tư Thiên Hoàng gần đến tẩm cung Khúc Ngâm thì đã nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đứng bên giường, mà tiểu nữ nhân trên giường lại đang đau khổ cuộn mình lại, cúi đầu rên rỉ, thấy vậy hắn liền biến sắc, tim như ngừng đập.

“Sao lại thế này?” Tư Thiên Hoàng ngồi xổm trước giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ của Khúc Ngâm thì đau lòng không thôi, sốt ruột hỏi Tô Tiểu Vũ.

“Hôm nay nàng mở tiệc chiêu đãi đám tần phi của ngươi, chúng ta ăn lẩu cay, nàng không ăn được cay nhưng lại ăn hơn nửa nồi thịt cho nên bây giờ mới đau bụng” Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nói, không đành lòng nhìn Khúc Ngâm đau khổ.

“Ngươi biết còn để cho nàng ăn!” Tư Thiên Hoàng thấp giọng trấn an Khúc Ngâm, hai bàn tay lớn dán sát vào bụng nàng, vận công giúp nàng giảm bớt đau đớn, nghe vậy thì khó thở.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc hắn một cái, hừ nhẹ, “Chính nàng muốn ăn, ta ngăn được sao?”

“Vậy ngươi còn không giúp nàng, đứng ở bên cạnh làm cái gì?” Tư Thiên Hoàng mặc kệ là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại Ngâm nhi đau muốn chết, Tô Tiểu Vũ lại chỉ đứng nhìn là có ý gì?

“Hoàng Hậu nương nương miệng vàng lời ngọc, không cho phép tiểu nhân trị liệu, tất nhiên tiểu nhân không dám động tay.” Tô Tiểu Vũ âm lãnh cười, nói xong, xoay người ra khỏi phòng, ra đại sảnh bên ngoài nghỉ ngơi một lát.

“Ngâm nhi?” Tư Thiên Hoàng cũng nghe ra điều không đúng, kinh ngạc nhìn Khúc Ngâm, người muốn ăn là nàng, không cho người khác tụi cũng là nàng, nói trắng ra là nàng cố ý sao?

Tư Thiên Hoàng vận khí, bụng Khúc Ngâm cũng bớt đau rất nhiều, mắt ươn ướt mở ra, nở nụ cười xấu xa, “Ta cố ý.”

“Nàng muốn làm cái gì, lấy thân thể của mình ra đùa giỡn sao.” Tư Thiên Hoàng choáng váng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, quát.

Khúc Ngâm buồn không mở miệng, sau một lúc lâu mới đẩy ra bàn tay to của hắn, tiếp tục đè nén tiếng rên nhẹ.

“Ngoan, ta không nên quát nàng, nàng để cho Tiểu Vũ coi thử trước được không?” Tư Thiên Hoàng hoảng loạn, ép mình dịu dàng lại, nhẹ giọng dụ dỗ.


Khúc Ngâm cắn môi, lạnh lùng nhìn hắn, run giọng nói, “Vậy chàng đồng ý với ta vài chuyện.”

Tư Thiên Hoàng nín thở, kinh ngạc nhìn nàng, nàng suy nghĩ cả nửa ngày chính là vì có chuyện muốn xin hắn? Nàng muốn cái gì hắn đều cho, sao lại muốn dùng thủ đoạn này để tra tấn chính mình chứ?

“Nàng nói đi, ta đồng ý tất cả.” Tư Thiên Hoàng trầm giọng nói, tiếp tục truyền chân khí cho nàng, sắc mặt có chút lo lắng, nàng muốn cái gì thì cứ nói ra, sao lại lén làm như vậy, đã bị thương thành như vậy rồi!

Khúc Ngâm hít mũi, mặt không thay đổi nói, “Sau này không cho phép giận ta, cho dù ta làm sai chàng cũng chỉ có thể chấp nhận, không được ức hiếp ta.”

“Nàng!” Tư Thiên Hoàng tức giận thiếu chút nữa máu dồn lên não, phun ra một ngụm máu, quay đầu la lớn ra bên ngoài, “Tiểu Vũ, cứu người.”

Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi vào, thấy khuôn mặt Tư Thiên Hoàng tức giận và bộ mặt tiểu nhân vừa đắc ý vừa đau của Khúc Ngâm thì giả bộ cười, trực tiếp nhấc chân đã văng Tư Thiên Hoàng, dienxx;dàn*lle#quyssdo0n lấy thuốc đã phối sẵn đưa đến miệng Khúc Ngâm, ăn ớt đến mức hỏng dạ dày, nàng và các đại phu khác đều có cùng một cách trị liệu, nhưng mà thuốc của nàng thì lại tốt hơn một chút.

“Trong vòng 3 ngày, dạ dày của nàng đã bị thương nên mỗi bữa chỉ có thể uống chút cháo và canh, những cái khác thì không được chạm vào, nhìn thấy nàng nôn mửa cũng đừng vui mừng nghĩ nàng mang thai, đó là vì dạ dày bị tổn thương mà thôi.” Tô Tiểu Vũ giao chín bình thuốc cho Tư Thiên Hoàng, “Một ngày ba lần, uống ba ngày.”

Tư Thiên Hoàng nghiêm túc ghi nhớ, cũng không nói cám ơn mà cầm lấy khăn lau mặt cho nàng.

Thấy vậy, Tô Tiểu Vũ xoay người lại chậm rãi đi ra ngoài.

Khúc Ngâm thực hiện được gian kế, lại mới được uống thuốc, tuy rằng dạ dày còn nóng nhưng vẫn tốt hơn vừa rồi rất nhiều, cũng không đau đến mức lăn lộn, im lặng nằm ở trên giường, nhưng sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt.

“Ngâm nhi, ngày hôm nay nàng suy nghĩ cái gì hả?” Tư Thiên Hoàng thấy nàng còn cười thì gầm nhẹ, thấy hắn lo lắng rất vui đúng không!

“Ta nghĩ ta đã bị chàng ăn sít sao, ta cảm thấy như vậy thật không tốt cho nên sau này đổi lại là chàng bị ta ăn chết.” Khúc Ngâm nói một câu, cho dù là chột dạ nhưng cũng không lấn át được hợp tình hợp lý bên trong.

“Nếu ta không muốn thì sao?” Tư Thiên Hoàng chán nản, tức giận cười hỏi.

Khúc Ngâm sửng sốt, giống như là không ngờ hắn sẽ không chịu, suy nghĩ rồi nói, “Vậy sau này ngày nào ta cũng đều ăn lẩu cay.”

“ Nàng đã học được cách uy hiếp ta.” Tư Thiên Hoàng cắn răng.


“Ban ngày chàng không để ý tới ta, buổi tối còn ức hiếp ta, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, sao ta lại không thể uy hiếp chàng?” Khúc Ngâm lạnh nhạt nói, xoa xoa bụng, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Ai kêu nàng thu bốn nữ nhân kia vào hậu cung.” Tư Thiên Hoàng cất cao giọng, nói đến chuyện này hắn liền tức, thê tử nhà người ta đánh chết cũng không cho phép phu quân nạp thiếp, còn nàng thì ngược lại, lập tức giúp hắn nạp bốn người, cho dù không phải thật lòng cũng khiến người ta khó chịu.

Khúc Ngâm vỗ xuống giường bản, thét lớn một tiếng, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, “Chàng không phân rõ phải trái, rõ ràng đều đã nói rồi, đó là kế để bắt Trưởng Tôn Úc Phong.”

“Nàng nằm yên không nên cử động.” Tư Thiên Hoàng đau lòng nói, đè bàn tay nhỏ bé của nàng đang khua loạn.

“Ta có thể ăn bậy, vì sao không dám lộn xộn.” Khúc Ngâm hừ lạnh, làm bộ muốn đứng lên.

Trước mặt Tư Thiên Hoàng trước mặt, Khúc Ngâm ít khi chủ động muốn cái gì, đôi khi thấy Tô Tiểu Vũ hất hàm sai vặt tiểu đệ thì trong lòng rất hâm mộ, nhưng Khúc Ngâm ở thánh địa Y Cốc quá lâu nên đã trở thành không mong không cầu, cho dù là thứ nàng thích thì nàng cũng vẫn rất lý trí, nhưng hôm nay…

Hắn vẫn sốt ruột vì tính tình Khúc Ngâm lạnh nhạt, nhưng lại không ngờ khi náo loạn thì tuyệt đối không thua Đổng Trường Dạ, hơn nữa từ đầu đến cuối khuôn mặt đều lạnh lùng, giống như người cáu kỉnh không phải là nàng vậy, nhưng những điều này lọt vào mắt hắn lại trở nên rất đáng yêu.

Tư Thiên Hoàng làm hoàng đế đã lâu, ít nhiều cũng sẽ có chút ngang ngược, nhưng lúc này người ngang ngược chẳng những không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ cười một tiếng, yêu chiều nói, “Nàng ngoan ngoãn nằm yên đi, chuyện gì ta cũng đều nghe theo nàng.”

“Bắt đầu từ tối nay, mỗi đêm chàng đều phải thị tẩm một phi tần khác nhau, không nên độc sủng một người.” Rốt cục Khúc Ngâm cũng nở nụ cười, nằm yên tại chỗ, chậm rãi nói.

Tư Thiên Hoàng lại trầm mặt xuống, thấy nàng trừng mắt nhìn mình thì không tình nguyện gật đầu, “Ta sẽ sắp xếp.”

Khúc Ngâm vừa lòng nở nụ cười, sau đó lại cuộn người lại, chôn ở trong chăn rên nhẹ, cho dù uống thuốc rồi nhưng vẫn thấy khó chịu, cảm giác đau khó chịu hơn bất cứ cái gì.

Tư Thiên Hoàng ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn nàng, tiếp tục xoa bụng nàng, “Rốt cuộc hai người muốn làm gì?” Chỉ đơn giản muốn chỉnh Phong Như Yên thôi sao, Ngâm nhi và Tiểu Vũ không phải người nhàm chán như vậy.

Khúc Ngâm bĩu môi, vô lực nói, “Chàng đi hỏi Tiểu Vũ đi, ta không còn sức để giải thích nữa.”

Tư Thiên Hoàng cười khổ, nữ nhân qúa thông minh rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.