Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ

Chương 6: Phỉ đại nhân thất thố


Đọc truyện Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ – Chương 6: Phỉ đại nhân thất thố

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Hôn kỳ của Thẩm Phạn và Phỉ Huyễn Minh được định vào ba tháng sau. Theo luật lệ, đã là Phò mã thì không được giữ những chức vụ quan trọng khác, nhưng hiện tại ngoài Phỉ Huyễn Minh ra thì không có ai khác đủ năng lực để đảm nhận chức vụ Chỉ Huy Sứ.

Mấy ngày không gặp Phỉ Huyễn Minh thật là khó chịu, nên Thẩm Phạn đã quyết định sẽ cải trang thành một gã sai vặt rồi lẻn vào Phỉ phủ.

Ở thư phòng, nhân vật chính đang ngồi lật xem một sự vụ, trong đó có đề cập đến một số vấn đề xảy ra gần đây trong hoàng cung, yêu cầu Cẩm Y Vệ giúp đỡ.

Bỗng nhiên có một hòn đá bị ném tới trên bàn của hắn, nhìn ra thì thấy một gã sai vặt nhỏ nhắn đang nở nụ cười ngọt ngào với mình, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, chính cặp mắt này, trong sáng thuần khiết, tựa như ánh trăng, đã hớp hồn hắn. Phong thái mỹ mạo, cao quý kia, làm người ta không thể nào dời mắt.

Phỉ Huyễn Minh bước nhanh về phía cửa, đưa tay ôm lấy nàng: “Sao lại đến đây?”

Thẩm Phạn chu chu cái miệng nhỏ: “Phỉ đại nhân bận trăm công nghìn việc, làm sao còn thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến ta, thế nên ta chỉ có thể mặt dày mặt dạn mà tìm đến ngài thôi.”

Phỉ Huyễn Minh tựa trán hắn lên trán nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng đặt lên bên ngực trái: “Nơi này của ta không có lúc nào là không nhớ đến nàng.” Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên trên mặt nàng, thật ngứa.

Hắn kéo nàng đến bên ghế thái sư, để nàng ngồi trên đùi của hắn, vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở quanh quẩn triền miên. Giờ phút này, hắn thật hạnh phúc.


Ngón trỏ mân mê lấy đôi môi mật ngọt mê người của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn bật ra khỏi miệng: “Phan Phạn hôm nay dùng son môi vị gì thế? Ta nếm thử được không?”

“Không, không mà.” Nghĩ đến việc sẽ bước ra ngoài với đôi môi sưng đỏ, điều này làm nàng xấu hổ muốn chết thôi.

Phỉ Huyễn Minh nắm lấy cằm nàng, không cho nàng cựa quậy, đầu lưỡi đảo qua hai phiến môi đỏ thắm của nàng, đem toàn bộ son môi nhấp nháp vào trong miệng bản thân, hơi hơi mỉm cười: “Là vị mật đào, ăn thật ngon!” Môi nàng oánh nhuận thơm ngọt, mềm mềm, thơm thơm. Đầu lưỡi lạnh lẽo của hắn nhẹ thâm nhập vào, tham lam mà cướp lấy hơi thở thuộc về nàng.

Nàng bị hắn hôn đến toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, theo bản năng mà đáp lại hắn.

Ngay lúc hai người đang tình chàng ý thiếp, hạ nhân bên ngoài lại không thức thời mà gõ cửa: “Thưa thiếu gia, Mạnh đại nhân muốn gặp ngài.”

Thẩm Phạn đột nhiên nhảy dựng lên, đi vòng vòng trong phòng, “Không thể để hắn thấy ta, ta phải trốn, nhanh, nhanh nào. Chàng mau đem ta đi trốn đi.”

Ngược lại, Phỉ Huyễn Minh rất bình tĩnh, ung dung. Hai tay khoanh trước ngực, nhìn nàng khẩn trương: “Cầu xin ta đi!”

Thẩm Phạn nhìn vẻ mặt thong dong của hắn, mắt trừng to, nhưng không thể không chịu thua hắn, “Hảo ca ca, cầu ngươi a!” Đồng thời, nàng cũng hôn lên má hắn một cái.


Tiếng nói của nàng nũng nịu, dễ nghe. Trong lòng Phỉ Huyễn Minh cảm thấy như đang nở rộ.

Hắn kéo Thẩm Phạn xuống phía dưới gầm thư án, cho nàng trốn ở đó. Còn chính hắn thì ra mở cửa cho Mạnh đại nhân tiến vào. Tùy ý phất tay để hắn ta ngồi ở ghế đỏ cạnh cửa, còn bản thân thì ngồi ở án thư án trước ghế thái sư.

Phỉ Huyễn Minh và vị khách ngồi phía trên thảo luận về những vụ án trong triều, Thẩm Phạn phía dưới cảm thấy thật nhàm chán, không thú vị. Đôi mắt nhìn ngắm xung quanh, bỗng nhiên thấy hai chân tình lang của mình đang tách ra, chỗ bụng nhỏ có hơi hơi nhô lên. Thẩm Phạn cười giảo hoạt như một tiểu yêu tinh, nghĩ thầm vừa rồi chính ngươi đã trêu đùa ta, bây giờ hãy xem ta phản công đây. Nàng ngồi quỳ xuống, hai tay duỗi ra, nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn qua một lớp quần áo, vuốt ve lên xuống. (Kua Kua)

Phỉ Huyễn Minh nhăn mày, lại nhịn không được mà nhẹ rên ra tiếng, liếc mắt nhìn xuống tên tiểu chiến hữu đang hưng phấn, phấn chấn mà dựng đứng lên, gân xanh trên trán bỗng nổi lên.

“Phỉ đại nhân, ngài bị gì vậy?” Mạnh đại nhân rất quan tâm mà hỏi.

Phỉ Huyễn Minh vẫy vẫy tay: “Không sao, ta chỉ đau bụng thôi. Mời Mạnh đại nhân tiếp tục.”

Thẩm Phạn cảm thấy còn chưa thỏa mãn, tay nhỏ cởi bỏ quần áo bên ngoài của hắn, trong phút chốc, đôi mắt nàng đã phải đối diện với một cự vật gân xanh hùng tráng, cao cao tại thượng mà nhô đầu lên giữa lớp lông rậm rạp.


Quy đầu thô to, từng vòng gân xanh như muốn bạo khởi, bàn tay mảnh khảnh của nàng chỉ có thể cầm được một nửa cự vật nóng bỏng này, từ gốc rễ bên dưới từ từ di chuyển, vuốt ve lên trên. Mà Phỉ Huyễn Minh lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể để nàng tùy ý làm bậy.

Mã mắt côn th*t tiết ra một ít chất nhầy trong suốt, đầu lưỡi ôn nhu của Thẩm Phạn liếm láp lấy phần đỉnh mẫn cảm, làm tên yêu nghiệt nào đó nhịn không được mà gầm nhẹ thành tiếng. Bàn tay đang dặt trên bàn của hắn không ngừng nắm chặt lại, một tay chống trán, che dấu đi biểu tình dục cầu bất mãn và vẻ mặt sung sướng hưởng thụ của bản thân.

Mạnh đại nhân lại nhìn ra là hắn đang quá đau đớn: “Phỉ đại nhân, ngài còn khỏe chứ? Có muốn gọi đại phu lại xem xét một chút không?”

Phỉ Huyễn Minh điều chỉnh lại hô hấp: “Không có gì to tát cả, nghỉ ngơi một chút thì khỏe ngay thôi. Chi bằng, việc này chúng ta để sau hẵng nói tiếp, mong Mạnh đại nhân rộng lượng thứ lỗi cho ta.”

Hắn gọi hạ nhân tiễn Mạnh đại nhân ra ngoài.

Phỉ Huyễn Minh ngồi trên ghế đặt chân xuống đất, kéo nhẹ ghế về phía sau. Lôi cái tên đầu xỏ đang trốn trốn núp núp phía dưới ra, làm nàng ngồi trên người mình.

“Nàng là muốn nhìn ta sướng chết phải không?” Phỉ Huyễn Minh trừng phạt bằng cách đánh nhẹ mấy cái vào mông nhỏ của nàng.

Hắn đối mặt với nàng, thở hổn hển: “Xem ra cũng khá thoải mái, Phạn Phạn tiếp tục liếm nó đi!”

“Ai bảo chàng trêu chọc ta làm chi, bây giờ chàng cầu xin ta lại đi.” Nàng hất cằm, kiêu ngạo mà nhìn hắn.

“Được được được. Phạn Phạn, cầu xin nàng, cái gì ta cũng thuận theo nàng.”


Thẩm Phạn nhìn xem bộ dáng đáng thương của hắn, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Bản Công chúa hiện tại sẽ hảo hảo hầu hạ Phò mã đây một phen.” Nói xong, quỳ gối xuống giữa hai chân hắn.

Hắn thấy Thẩm Phạn mở rộng vạt áo của nàng, hai tay nâng lấy cặp vú nở nang kẹp côn th*t của hắn vào chính giữa, trên dưới vuốt ve, hai vú cũng theo tiết tấu của động tác mà phập phồng rung động. Khóe môi Thẩm Phạn phát ra những tiếng ngâm nga mị hoặc. Cảnh tượng hương diễm này làm người xem như hắn muốn chảy cả máu mũi, côn th*t cũng theo đó mà cảm nhận sự mềm mại đang bao bọc, nó càng thêm bành trướng, cứng rắn.

Đầu lưỡi phấn hồng liếm mút lấy đỉnh quy đầu, mã mắt phía trên không rỉ ra chất nhầy trong suốt, đầu lưỡi cũng theo đó mà đem cổ dịch trắng đục này hàm chứa trong miệng, rồi nuốt xuống.

Phỉ Huyễn Minh thoải mái mà thở dài một hơi: “Thẩm Phạn ngoan, ngậm nó vào đi.” Hắn nắm lấy đầu nàng, ấn sâu xuống phía dưới.

Thẩm Phạn mở miệng ra, gian nan mà ngậm lấy côn th*t cứng rắn, thô to này. Hai mắt đẫm lệ ngẩng lên nhìn hắn, Phỉ Huyễn Minh chỉ cảm thấy dục hỏa như muốn thiêu đốt hắn, hai mắt đỏ ngầu, thật muốn trừu động trong miệng nàng, khoái cảm ấm áp, hoạt nộn từ cái miệng nhỏ của nàng thật sảng khoái. Toàn thân hắn không ngừng cặng chặt, run rẩy.

Cái miệng nhỏ không nuốt hết được côn th*t, cố hết sức chỉ đến một nửa, nước bọt theo khóe môi nàng chảy xuống, côn th*t trong nháy mắt tràn đầy hương vị của nàng. Cái miệng nhỏ càng thêm dùng sức liếm láp, phần eo của hắn cũng theo nhịp điệu mà đong đưa đâm sâu vào miệng nàng, mỗi một lần hút của nàng làm hắn như muốn bắn ra.

Nàng liếm rồi lại liềm, từ dưới lên trên, rồi lại đánh vòng, rồi lại mút vào, hàm răng nhẹ nhàng tinh nghịch cắn mút lấy quy đầu của hắn. “Ân…” Một tiếng gầm nhẹ, Phỉ Huyễn Minh không thể chịu đựng được dòn tấn công bất ngờ như thế. Tinh quan buông lỏng, bắn ra, một cổ tinh dịch nóng ấm phun thẳng vào miệng nàng, còn có một chút theo kẽ môi nàng tràn ra chảy đến trên ngực. Một bộ xuân sắc, kiều mị, câu dẫn.

Phỉ Huyễn Minh đem nàng lau sạch sẽ, bế nàng vào phòng rửa sạch, lau luôn cả cái miệng nhỏ của nàng: “Cái tiểu yêu tinh này, dương khí của tướng công đây đều bị ngươi hút hết rồi.” Thẩm Phạn vô lực ngoan ngoãn, để hắn bế lên giường.

May mà buổi chiều cũng không có việc gì quan trọng. Việc hắn cần làm hiện giờ chỉ là ôm tiểu mỹ nhân vào trong ngực, vỗ về bờ mông căng tròn của nàng, bồi nàng ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.