Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 8: Sao lại không


Đọc truyện Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia – Chương 8: Sao lại không

Lúc Sách Thiệu từ phòng tắm đi ra cảm giác cả người kiệt sức, tháo ra giường dơ, vứt xuống đất, lại từ trong tủ quần áo lục lọi ra giường sạch, qua quýt trải xong, sau đó thì ngã xuống giường. Kéo mền, đắp ở trên người.

Khi An Đức tiến vào, thì nhìn thấy chính là một màn này, Sách Thiệu nằm ngửa ở trên giường, trên người đắp hờ cái chăn, cánh tay giơ lên che khuất mắt. Anh vội vàng đi đến bên giường, đưa tay sờ sờ đầu y, cảm thấy nhiệt độ vẫn bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra.

Sách Thiệu cảm giác được đụng chạm của đối phương, thả tay xuống, giương mắt nhìn An Đức, trong mắt mang theo khó hiểu. An Đức tiện tay đặt bia xuống đất, sau đó từ trong túi móc ra một đồ vật, “Tôi mua thuốc mỡ về, nếu không bôi có thể nhiễm trùng.” Do dự một chút, lại nói tiếp: “Em nếu không muốn động, tôi có thể giúp em bôi.”

Sách Thiệu ngửa đầu nhìn mặt An Đức, mặt mũi y mang theo một tia cảm xúc khiến An Đức không thể hiểu. Sau đó y khẽ cười một tiếng, cầm thuốc mỡ trong tay An Đức, lật người lại, nhàn nhạt mở miệng, “Anh cũng đi tắm rửa đi, trên người dính ướt không thể nào thoải mái. Hơn nữa, nếu để lại dấu vết gì, đại thiếu gia anh trở về, cũng không tốt ăn nói.”

An Đức liếc gương mặt hơi nhợt nhạt của y một cái, cuối cùng không có nói gì, vào phòng tắm.

Chờ An Đức ra khỏi phòng tắm, Sách Thiệu đã mặc quần áo vào, áo ba lỗ màu đen bó sát người phối với một cái quần âu rộng, đang tựa vào đầu giường, uống bia An Đức lấy tới.

An Đức trần trụi từ phòng tắm đi ra, trên người còn nhỏ nước, Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn anh một cái, nhặt lên cái khăn vừa mới bị mình thuận tay quăng một bên, ném tới trên người An Đức, “Tuy rằng tôi biết An đại thiếu anh có rất nhiều tiền, nhưng, làm ướt thảm của tôi cũng không phải chỉ tiền là có thể giải quyết.”

An Đức cười nhẹ một cái, nhận lấy khăn tùy ý lau lau nước trên người, tầm mắt luôn không tự giác dừng ở □ xuất hiện trên vai trái Sách Thiệu, “Vết sẹo đó của em là sao thế?”

“Đốt cháy.” Sách Thiệu nâng chai bia, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, hầu kết rung động lên lên xuống xuống, rất nhanh đã uống hết một chai, quăng cái chai xuống đất, lại cầm lấy chai khác, giương mắt nhìn thoáng qua An Đức, “Là Donald lấy bia cho anh đi? Cậu ta biết ông đây uống bia sẽ không say.” Dừng một chút, xoay người lại cầm một chai bia, nhướn mi nhìn An Đức, “Bia cấp thấp như vậy, An đại thiếu cũng uống sao?”

An Đức không nói gì, lấy chai bia trong tay Sách Thiệu, ngẩng đầu lên, đổ xuống. Sách Thiệu hơi ngửa đầu nhìn anh, còn có bọt bia tràn ra bên môi anh, không khỏi cười khẽ, sau đó cầm một điếu thuốc, châm.


Khói thuốc quanh quẩn trong hơi thở, An Đức nhíu nhíu mày, anh chưa bao giờ hút thuốc, trên dưới công ty cũng bởi vì anh ghét mà cấm thuốc, nhưng giờ phút này, anh ngửi mùi thuốc, đột nhiên nhớ lại bờ môi nhàn nhạt mùi thuốc lá của chàng trai trước mắt.

An Đức trút xuống nửa chai bia, tùy tay lau bọt bia bên môi một cái, tựa vào bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Sách Thiệu.

Sách Thiệu ngẩng đầu đối tầm mắt An Đức, đột nhiên cong khóe môi, “Anh hôm nay giúp tôi diễn một vở kịch, có phải rất muốn hỏi tôi, người đàn ông bên quầy bar kia là ai không?” Sách Thiệu phun ra một ngụm khói, sau đó cười cười, “Anh ta là bạn trai cũ của tôi, người bạn trai cũ vì cùng một phụ nữ kết hôn, xem nhẹ tình cảm mười năm giữa chúng tôi, vứt bỏ tôi.”

An Đức ngơ ngác một chút, anh thấy bộ dạng vân đạm phong khinh (tâm tình yên tĩnh, tĩnh mịch, thanh thản, điềm tĩnh, nhạt nhẽo) của Sách Thiệu, không biết vì sao, cảm thấy có chút khó chịu.

Sách Thiệu nhìn anh, cười khẽ một tiếng, “Cho nên tôi bây giờ, chỉ tin tưởng phản ứng thân thể. Đây vốn là một thế giới ham muốn hưởng thụ vật chất, không có gì quan trọng hơn cảm nhận của mình.” Ngừng một chút, Sách Thiệu nói tiếp: “Tôi rất ít cùng một người lên giường hai lần, nhưng, tôi lăn qua lăn lại đủ rồi, muốn tìm một bạn giường ổn định, hai người thỏa mãn lại không làm phiền lẫn nhau, không biết ý của An đại thiếu thế nào?”

An Đức từ từ cong khóe môi, “Sao lại không.”

Sách Thiệu gật gật đầu, “Như vậy rất tốt. Nhưng, tôi không hi vọng có phiền phức, cho nên không muốn có bất kỳ dính dáng gì với nam nữ bên cạnh anh, bên cạnh anh có bao nhiêu người, tôi cũng sẽ không để ý. Nếu sau này muốn làm, anh cứ việc tới đây. Lúc xuống giường, chúng ta ai mạnh ai, không muốn có bất kỳ liên quan hay quấy rầy. Hơn nữa, tôi sẽ không giữ anh qua đêm.”

An Đức giơ giơ chai bia, “Đương nhiên.”

Sách Thiệu giương khóe môi, một bộ rất hài lòng.


Thời gian sau đó, hai người hoàn toàn không nói gì nữa, sau khi uống sạch bia An Đức mang tới, Sách Thiệu cứ thế ngã xuống giường, khép mắt lại. An Đức đứng ở bên giường ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn y một hồi, lắc lắc đầu, ra cửa.

Sách Thiệu một đêm này ngủ được rất sâu, vô luận là trên thân thể hay trên tâm lý, y đều cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.

Lúc Sách Thiệu tưởng rằng giấc này có thể ngủ đến trời đất mù mịt, y bị một cuộc điện thoại ồn ào đánh thức, y dụi đôi mắt buồn ngủ lim dim, nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, gãi gãi đầu tóc rối bời, bấm nhận nghe.

Điện thoại bên kia đầu tiên là lặng im một hồi, dường như là đang do dự cái gì, sau đó mới mở miệng: “Là Sách Thiệu phải không?”

Sách Thiệu ngáp một cái thật to, đáp: “Đúng a, ngài là ai thế?”

Giọng nữ mềm mại hơi hơi ngập ngừng một chút, sau đó mới mở miệng: “Tôi là Phong Nhã.”

Đại não Sách Thiệu giật giật một chút, mới nhớ tới Phong Nhã là ai, ngay sau đó ý nghĩ trong đầu chính là muốn ném điện thoại ra cửa sổ, nhưng rốt cuộc, y vẫn dùng lý trí còn sót lại khá chịu đựng nghe thanh âm kia, khách khí hướng về phía điện thoại nói: “Nga, xin chào.”

“Cậu, cậu tối qua có nhìn thấy Cù Triết không? Y cả đêm qua không về nhà?” thanh âm Phong Nhã rất thấp, giống như rất không muốn mở miệng hỏi.


Sách Thiệu lặng đi một chút, lập tức cười khẽ, “Vị tiểu thư này, cô có phải gọi lộn số không, nếu người đã lạc mất, hẳn là gọi 110, cô gọi cho tôi, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Tôi tưởng y đi tìm cậu, dù sao các người là… Các người là…”

“Chúng tôi trước kia là người yêu? Cho nên cô cho rằng anh ta tới tìm tôi gương vỡ lại lành sao?” Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, “Cô không khỏi xem tôi quá thấp kém rồi. Cô nghĩ rằng tôi là người đánh mất đồ vật, bị người khác lấy đi, tìm ra còn muốn nhặt về dùng tiếp sao? Tôi cho cô biết, ông đây không hiếm lạ, ông đây chê bẩn.”

Phong Nhã ở đầu kia trầm mặc chút, sau đó mới mở miệng, “Tôi không phải ý đó, tôi chỉ là muốn hỏi y bây giờ ở đâu, bởi vì mẹ chồng tôi vừa mới gọi điện thoại tìm y.”

“Mẹ chồng cô gọi điện thoại tìm chồng cô, cô hỏi tôi có ích lợi gì?” Sách Thiệu liếc mắt nhìn trần nhà, “Anh ta tối qua đã tới, nhưng một lát thì đi rồi, nếu cô lo lắng, dứt khoát báo cảnh sát là được.”

“Vậy xin lỗi, đã làm phiền.” Phong Nhã nói xong, thì cúp điện thoại. Sách Thiệu cầm điện thoại, nửa ngày chưa phục hồi tinh thần. Chờ y ném điện thoại lên giường, chuẩn bị xuống giường rửa mặt, điện thoại lại đột nhiên vang lên, Sách Thiệu nhìn dãy số, không kiên nhẫn bấm nghe, “Phong tiểu thư, cô còn có việc sao, là muốn tôi cho cô biết số điện thoại 110 là bao nhiêu sao?”

Phong Nhã thấp giọng mở miệng, “Nếu cậu thuận tiện, chúng ta gặp mặt được không?”

“Cái gì? Cô nói cái gì?” Sách Thiệu đối với điện thoại lớn tiếng hỏi: “Tôi vì sao phải gặp mặt cô? Cả nhà các người cũng thật biết điều, đừng nói với tôi, lý do của cô cũng là bạn học cũ ôn chuyện, tôi với cô, lại không có chuyện cũ có thể ôn!”

“Tôi có lời muốn nói với cậu, cậu nghe xong, tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Sách Thiệu nhịn không được muốn chửi má nó, y hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng, “Được, tôi sẽ nghe thử cô rốt cuộc muốn nói gì, nhưng, tôi hi vọng sau lần gặp mặt này của chúng ta, bất kể là cô, hay Cù Triết, cũng đừng tiếp tục xuất hiện ở trước mặt tôi, đừng quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa, bằng không, tôi tuyệt đối có bản lĩnh cho các người hoàn toàn biến mất khỏi H thị!”

Sách Thiệu sau khi cúp điện thoại chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, y nhìn thoáng qua căn phòng lộn xộn, cuộn cuộn quần áo, ra giường bẩn trên mặt đất, nhét toàn bộ vào máy giặt, dẹp chai bia rỗng sang một bên, quét dọn phòng từ trên xuống dưới một phen, nhìn thấy căn phòng gọn gàng, cuối cùng cảm thấy dễ chịu một chút.


Sách Thiệu sống một mình đã lâu, thói quen sinh hoạt hết sức tùy ý, khi tâm tình buồn bực y sẽ giống ban nãy đột nhiên dọn dẹp phòng, nhưng, thành quả như vậy bình thường sẽ không duy trì quá lâu.

Sách Thiệu thu dọn phòng xong, lại chỉnh lý bản thân một chút, áo sơmi trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, hàng nút cài hoàn chỉnh, lộ ra hai xương quai xanh tinh xảo, quần jean ôm người tôn lên đôi chân thon dài, nhưng □ theo thường lệ kéo lê đôi dép lào, sau đó lung la lung lay ra cửa.

Phong Nhã hẹn chính là một quán ăn ngay gần đó, lúc Sách Thiệu lắc lư đến chỗ hẹn, Phong Nhã đã đợi ở bên trong, chờ sau khi Sách Thiệu đi tới, mới phát hiện một đứa bé trai ngồi trên ghế bên trong cô, Sách Thiệu chỉ nhìn thoáng qua, đã thay đổi sắc mặt, đứa bé này, và Cù Triết như từ một khuôn khắc ra.

Sách Thiệu cười khổ, này tính là cái gì, ra oai sao? Nói cho y biết, bọn họ hiện tại có một gia đình hạnh phúc đầm ấm, mắng y là Tiểu Tam, hay xin y đừng quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa? Y cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tiếp tục lôi kéo bất cứ quan hệ gì với bọn họ, rốt cuộc là ai, quấy rầy cuộc sống của ai?

Đợi Sách Thiệu ngồi xuống, Phong Nhã mới khẽ cười cười, “Thật sự là có lỗi, bảo mẫu hôm nay có việc không thể đến, tôi không yên tâm để đứa nhỏ một mình ở nhà, cậu không ngại chứ?”

Sách Thiệu kéo khóe miệng, “Tôi có gì phải để bụng với một đứa nhỏ đây?”

Phong Nhã cười cười, “Vậy là được rồi.”

Sách Thiệu ngẩng đầu, đánh giá Phong Nhã, đối mặt cô, nửa ngày cũng không thể liên hệ cái người mặt trang điểm mái tóc uốn cong trước mắt này với cô gái bao giờ cũng tránh ở xa xa sân bóng rổ trong trí nhớ kia.

Thật ra năm đó không phải không có nữ sinh khác thích Cù Triết, gia thế tốt hơn Phong Nhã, xinh đẹp hơn Phong Nhã, nơi nơi đều có. Sách Thiệu đến nay cũng không rõ Cù Triết cuối cùng sao lại chọn một người bình thường như vậy.

Sau đó, y cũng không muốn nghĩ nữa, cái đó cũng không liên quan tới y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.