Bạn đang đọc Yêu Một Người Nợ Một Đời – Chương 592
Chương 592:
Lục Cẩn Phàm rút điện thoại từ trong tay cô ra, ném lên bàn ở đầu giường, cúi mắt nhìn cô gái nửa tỉnh nửa mê cứ cho rằng mình vẫn còn trong mơ.
Ánh mắt anh như sâu như cạn, quan sát gương mặt trắng nõn của cô.
Đột nhiên Hạ Mộc Ngôn cũng bị bản thân làm cho giật mình, ý thức được vừa rồi mình đã nói gì, cô lại rúc vào lòng anh.
Tránh né ánh mắt dò xét của anh, cô mở miệng nói bằng giọng điệu mơ hồ không rõ: “Lúc trước đi học ở thành phố T, mỗi khi buổi tối không ngủ được, em thường tìm một ít tiểu thuyết để đọc, trong đó có khá nhiều mấy quyển linh tinh về mấy đời mấy kiếp.
Sau này, em hay nằm mơ lung tung này nọ, mơ thấy trước kia anh và em đều là thần tiên, còn mơ thấy anh và em là Hoàng đế và phi tử, sau đó mỗi ngày bị anh ức hiếp… Đây là lần đầu tiên em mơ thấy bị bỏ tù đấy… Chắc em bị mấy quyển tiểu thuyết kỳ quái đầu độc không nhẹ rồi…”
Sau khi giải thích bừa vài câu, cô tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, giả vờ ngủ tiếp.
Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh sẽ không nghĩ là thật đâu.
Hơi thở của Lục Cẩn Phàm phả lên mái tóc và cổ Hạ Mộc Ngôn, ấm áp như có như không, ngứa ngáy tới tận trái tim, khiến Hạ Mộc Ngôn nhất thời không ngủ được.
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Trong giấc mơ, anh thế nào?”
Cô bị anh phát hiện đang giả vờ ngủ rồi sao?
Rốt cuộc là do mấy lời giải thích vừa rồi của cô giấu đầu hở đuôi, hay là lúc giả vờ ngủ, cơ thể cô quá cứng nhắc? Cô đã nằm im không nhúc nhích mà vẫn bị phát hiện à?
Nhưng sao Lục Cẩn Phàm lại hỏi anh thế nào?
Tay Hạ Mộc Ngôn dán trước ngực Lục Cẩn Phàm, trái tim bất giác nảy lên, thoáng chốc đắm chìm vào giấc mộng ban nãy.
Trong mơ, lúc miệng Hạ Mộc Ngôn chảy máu, cô ngã xuống đất, không đứng lên nổi thì bỗng nhiên có một người đàn ông xông tới.
Trông anh không khác bây giờ là mấy, chỉ có mái tóc là ngắn và gọn gàng hơn.
Quãng thời gian mười năm chẳng hề lưu lại bất kỳ vết tích nào trên người anh.
Trong mơ, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của Lục Cẩn Phàm.
Anh rất xa xôi, không thể chạm đến, giống như mười năm ấy vậy.
Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng anh, rầu rĩ đáp: “Dù thế nào thì anh vẫn đẹp trai.”
Ngón tay thon dài của anh bất chợt lướt qua mặt Hạ Mộc Ngôn, trán anh kề trán cô, khàn giọng hỏi: “Thật không?”
Đột nhiên Hạ Mộc Ngôn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ liếc anh một cái rồi vội gật đầu: “Thật!”
Lục Cẩn Phàm nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống, cọ xát qua lại, cuối cùng còn cố ý cắn môi cô một cái không nặng không nhẹ, liếm khóe miệng cô: “Trong giấc mơ, anh cũng hôn em thế này sao?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Đương nhiên là không.
Anh chính là người mà cho dù muốn, cô cũng không thể gặp.
Đang nằm ngửa trên giường, Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt trở người, đưa lưng về phía anh, đáp mập mờ: “Dù sao cũng không lưu manh như anh bây giờ.
Em muốn ngủ, anh không mệt à?”
“Ừ, anh ôm em ngủ.” Anh nằm sau lưng Hạ Mộc Ngôn, vòng tay ôm cô vào lòng.
*** Bốn ngày sau tại buổi tiệc hợp tác của Tập đoàn Shine, tính theo Tết Âm lịch ở trong nước thì hôm nay tương đương với Mùng Năm Tết.
Dù sao đây cũng là công ty người Hoa, lại có rất nhiều liên hệ với không ít công ty người gốc Hoa và người Hoa*, cho nên buổi dạ tiệc được tổ chức hôm nay là rất hợp lý.
(*) Người Trung Quốc phân biệt ba loại “người Hoa ở nước ngoài”: (1) Người Hoa: là người Hoa sinh ở Trung, sau đó đổi quốc tịch; (2) Hoa kiều: là người Hoa sinh ở Trung, tạm trú ở nước ngoài nhưng vẫn giữ quốc tịch Trung; (3) Người gốc Hoa là thế hệ sau của người Hoa.
Ngoài vì sự hợp tác của các công ty ra, còn vì bầu không khí đón mừng năm mới ở đây, cho nên buổi dạ tiệc này không quá nghiêm túc, đồ ăn thức uống rất phong phú.
Hạ Mộc Ngôn đang mang thai nên không thể mặc lễ phục ôm sát, cô mua một bộ váy babydoll dài, màu trắng, bằng tơ lụa, rộng thùng thình, phù hợp để đi dự tiệc.
Cô còn định đi giày cao gót, nhưng kết quả lại bị Lục Cẩn Phàm bác bỏ.
Người mang thai không được đi giày cao gót, cho nên bất đắc dĩ cô đành phải đổi sang đôi giày đế bằng.
Nam Hành cũng có mặt trong buổi dạ tiệc tối nay.
Phong Lăng cũng đến, nhưng cô không Lục lễ phục mà là bộ trang phục vừa đen vừa ngầu như cũ.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Phong Lăng liền bảo Lục Cẩn Phàm đến chào hỏi đám người điều hành của các công ty khác trước, tránh để anh mãi lo lắng cô không ngửi được mùi rượu mà từ chối lời mời rượu của người ta.
“Bà Lục, sao cô không đi cùng với ông Lục?” Phong Lăng thấy Hạ Mộc Ngôn đột nhiên bước qua thì nghi hoặc hỏi.