Bạn đang đọc Yêu Một Người Nợ Một Đời – Chương 57
Chương 57:
“Làm gì?”
Tuy hỏi vậy, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng dậy đi qua.
Giữa hai người chỉ cách nhau chiếc ghế sofa nhỏ, chỉ có hai bước mà thôi.
Cô đến gần anh, vừa nhìn vào đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của anh thì đột nhiên anh đưa tay ôm cô vào lòng, rồi cúi xuống hôn.
Ánh đèn sáng rực trong phòng ngủ khiến cô không thể mở mắt, cả người kề sát vào lồng ngực anh.
Bị anh hôn hồi lâu, nhớ lại những chuyện vừa làm trên giường khi nãy, giờ khắc này cô cũng không biết phải để tay ở đâu.
Hôn xong, Lục Cẩn Phàm nhìn cô bằng đôi mắt tối đen như mực: “Anh đi tắm, tắm chung nhé, hửm?”
“Phòng tắm trong phòng em nhỏ như vậy, không lớn như phòng tắm ở Ngự Viên, hai người không thể tắm chung.
Hơn nữa em cũng vừa mới tắm xong…”
Lục Cẩn Phàm hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, mở cửa phòng tắm kéo cô vào.
“Lục Cẩn Phàm, phòng tắm của em cách âm không được tốt lắm… Anh đừng…”
Một giây sau, cô bỗng bị bế lên.
Hạ Mộc Ngôn khẽ kêu một tiếng, nhưng lại vội vàng nén lại.
Cô bị anh bế lên bệ đá hoa cương trong phòng tắm, mái tóc dài rối bời làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Cô vịn hai tay vào vai anh, sợ mình sẽ ngã xuống, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn: “Anh làm gì vậy…”
“Thử hiệu quả cách âm.” Anh đẩy cô vào bức tường phía sau bệ đá, lưng cô dựa sát vào tường.
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh.
Cô hít sâu một hơi: “Anh thả em xuống đi…”
Cô chưa dứt lời thì anh đã chụp lấy gáy cô, buộc cô phải cúi đầu xuống, rồi hôn lên môi cô.
Anh ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi phác họa viền môi ấy, hôn đến nỗi cả người cô mềm nhũn mới cạy mở hàm răng cô, bá đạo tiến vào thăm dò, đánh chiếm thành trì.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, thấp giọng tuyên bố từng chữ: “Đêm nay em đừng hòng ngủ.”
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Hạ Mộc Ngôn đã bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô cau mày trở người, lại không cựa được.
Cả người cô bị Lục Cẩn Phàm ôm vào ngực.
Nhớ đến đêm hôm qua… mặt cô không còn chút xấu hổ nào, ngược lại hằm hè hậm hực ngắt véo mấy cái lên người anh.
Anh nói đêm nay đừng nghĩ đến chuyện ngủ, cô thật sự gần như không ngủ được!
Lục Cẩn Phàm! Người đàn ông này thù quá dai.
Chỉ vì tối hôm qua, khi nghe những lời của Hạ Mộng Nhiên, cô đã đẩy anh ra lúc anh đang đè trên người cô, mà anh liền ghi thù.
Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, hôn cô đến khi người cô nhũn như dưa, rồi lại đè cô ra sờ soạng đến không kiềm chế được.
Cô bị anh trêu chọc đến mức phải van nài anh mau giúp cô kết thúc…
Cuối cùng anh đàng hoàng làm như không có chuyện gì xảy ra, rửa sạch sẽ cho cô rồi bế cô lên giường ôm ngủ, không làm gì thêm nữa!
Báo hại cả người cô nóng ran thật lâu, hơn nữa bị anh ôm nên cô lại càng khô nóng khó chịu.
Dù cô có giãy giụa trong ngực anh như thế nào anh cũng không thèm để ý, cứ ôm lấy không cho cô lộn xộn.
Bị trêu chọc đến cả người bốc hỏa mà không có chỗ xả, so với bị chuốc thuốc thì còn khó chịu hơn…
Mặt Hạ Mộc Ngôn ấm ức, lại vì tiếng gõ cửa dồn dập mà cựa quậy trong ngực anh, cố ngồi lên.
Nhưng cô vừa nhỏm người lên đã bị anh ấn xuống lại.
Mắt anh không hề mở ra, khuôn mặt tuấn tú có vẻ biếng nhác của buổi sáng sớm.
Trong lúc cô tức giận đùng đùng muốn ngồi dậy thì anh ôm cô lại, khàn giọng nói: “Mới năm rưỡi sáng, người bình thường có ai chạy đến gõ cửa giờ này chứ?”
Đây cũng là lời Hạ Mộc Ngôn muốn nói.
Rốt cuộc là ai vô tâm đến nỗi sáng sớm đã chạy đến quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.
Cô vừa nghĩ đến đã đoán được là ai.
Thật là âm hồn bất tán.
Chắc hẳn cả đêm qua Hạ Mộng Nhiên không hề ngủ.
Đầu óc Hạ Mộc Ngôn dần tỉnh táo, cô rúc vào lòng anh.
Nhưng vì tối qua bị lửa dục trên người bốc cháy, hành hạ đến mức phải cầu xin nên cô há miệng ra cắn ngực anh.
Lục Cẩn Phàm buồn bực hừ một tiếng, nhíu mày, càng ghì chặt cô vào ngực hơn.
“Ngoan ngoãn chút đi, đừng có lộn xộn.” Giọng anh khàn hơn rồi.
Cô không tin tối qua cô bị trêu chọc đến mức khó chịu như quỷ mà anh lại không hề hấn gì.
Nếu đây không phải là nhà họ Hạ thì chắc chắn đêm qua cô đã thẳng tay ‘làm thịt’ anh luôn rồi!