Bạn đang đọc Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng – Chương 143: Không Có Ai Tốt Hơn Cô Cả
Ninh Tịch thở dài: “Nhưng lúc đó tôi lại yêu một người, tôi cần có một thân phận để xứng với anh ấy.”
Ánh mắt Lục Đình Kiêu lóe lên: “Tô Diễn?”
Ninh Tịch gật đầu sau đó cười nói: “Có phải anh đang thấy kì lạ là với thân phận của tôi lúc đó làm sao lại có thể quen biết một Đại thiếu gia như Tô Diễn, đúng không?”
Để tránh cho Lục Đình Kiêu đoán trúng lần nữa, Ninh Tịch chẳng thèm thừa nước đục thả câu thêm lần nữa mà tự trả lời luôn: “Bởi vì hồi nhỏ phổi của Tô Diễn yếu, anh ta đến nơi chúng tôi sống để dưỡng bệnh, anh ta là hàng xóm cạnh nhà tôi bảy năm liền.”
“Lần đầu tiên tôi gặp anh ta đúng vào lúc anh ta đang phát bệnh, cho nên tôi giúp anh ta, đưa anh ta về nhà.
Sau đó chúng tôi dần dần quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, từ ngữ miêu tả đẹp biết bao! Ha, nhưng, cuối cùng thì hiện thực lại nói cho tôi biết, đây không phải là câu chuyện cổ tích của cô bé lọ lem, mà là chuyện về “Đông Quách tiên sinh và con sói*”!”
(*Đông Quách tiên sinh và con sói: câu chuyện về sự vong ơn bội nghĩa của con sói.
Thỉnh tìm Goole đại thúc để biết thêm chi tiết.)
“Đừng buồn, anh ta không xứng với cô.” Lục Đình Kiêu an ủi.
Không ngờ bất tri bất giác mình lại nói về bạn trai cũ với Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch gãi gãi đầu ngại ngần nói: “Lạc đề mất rồi, nói tiếp về nhà họ Ninh nhé.
Bởi vì Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đều không nỡ xa đứa con gái đã nuôi dưỡng mười tám năm, cho nên sau khi tôi trở lại đã không đưa Ninh Tuyết Lạc về nhà họ Đường nữa, Ninh Tuyết Lạc vẫn là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Ninh.”
“Những chuyện sau đó chắc anh cũng tưởng tượng ra được rồi nhỉ, khoảng cách mười tám năm đâu thể thu lại chỉ trong một sớm một chiều được, so với Ninh Tuyết Lạc được hưởng sự dạy dỗ tinh anh của nhà giàu thì tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa.”
“Năm đó, tôi thật quá ngu xuẩn.
Lúc mới đầu còn coi cô ta như bạn bè, còn cô ta lại lợi dụng lòng tin của tôi, lừa tôi rằng nước chanh dùng để rửa tay là đồ uống, tặng tôi cái váy rẻ tiền để mặc đi dự tiệc, dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt để cách ly tôi khỏi nhà họ Ninh, đẩy tôi ra khỏi gia đình đó.
Những kẻ trong vòng xã giao của nhà họ Ninh đều đã quen thuộc với Ninh Tuyết Lạc, là một đám cùng một giuộc với cô ta, bề ngoài thì coi tôi là bạn, nhưng trong lòng âm thầm chế giễu tôi là con nhà quê.
Thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng chán ghét sự tồn tại của tôi, cảm thấy tôi là vết nhơ của họ…!Sau đó là đến lượt Tô Diễn….”
Sau Tô Diễn, còn là thứ quan trọng nhất của một cô gái, danh dự và sự trong sạch, tất cả đều bị giẫm đạp huỷ hoại.
Ninh Tịch dần dần ôm lấy đầu gối: “Hôm nay trong lúc quay phim, đạo cụ xảy ra vấn đề, kiếm của tôi không cẩn thận khiến Ninh Tuyết Lạc bị thương.
Trong bệnh viện, mẹ ruột của tôi, một câu cũng không để tôi nói đã cho tôi ăn một cái tát, cha ruột của tôi, khi đối mặt với tôi cũng chỉ có sự chỉ trích và uy hiếp…”
Ninh Tịch ngơ ngác nhìn ra màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên nhỏ dần: “Lúc đó không biết tại sao dây thần kinh căng thẳng suốt 5 năm nay của tôi đột nhiên đứt phựt.
Tôi chợt cảm thấy tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì cả, cảm thấy tôi sống thật thất bại, có phải là tôi quá tệ cho nên tất cả mọi người đều ghét tôi? Sự cố gắng mấy năm nay của tôi rốt cuộc có ý nghĩ gì không.”
Cô vừa mới dứt lời, Lục Đình Kiêu đột ngột túm chặt lấy vai cô xoay người cô lại: “Ninh Tịch, nhìn tôi này.
Không phải là tất cả mọi người đều ghét cô! Người tồi tệ là bọn họ, không phải cô! Cô hiểu không?”
Đôi mắt của Ninh Tịch đỏ lên.
Dù bình thường cô luôn tỏ ra mình không để ý nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ mà một cô gái trẻ mới hai mấy tuổi mà thôi.
Lục Đình Kiêu ôm cô vào lòng, khe khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.
Ninh Tịch chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình hơi nằng nặng nhưng lại không biết đó là cái gì.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đình Kiêu nhìn cô cực kì nghiêm túc: “Ninh Tịch, nếu như cô hoài nghi bản thân mình, vậy cô hãy thử tin tôi xem, cô rất tốt.
Trên đời này không có ai tốt hơn cô cả.”
Ninh Tịch nín khóc mỉm cười: “Lời của Lục đại boss đương nhiên là tôi tin rồi!”
Lục Đình Kiêu nhẹ nhõm thở phảo, vừa nãy, sự thất vọng cùng cực thoáng hiện lên trong đáy mắt cô khiến anh hoảng hốt.
Sau một khoảng trầm lặng, Lục Đình Kiêu chủ động lên tiếng: “Ninh Tịch, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”