Yêu Một Đời, Thương Một Kiếp

Chương 7: Hành Trình Đi Đến Sự Nghiệp Vinh Quang và Tình Yêu Đích Thực


Đọc truyện Yêu Một Đời, Thương Một Kiếp – Chương 7: Hành Trình Đi Đến Sự Nghiệp Vinh Quang và Tình Yêu Đích Thực

Tôi năm nay lên lớp 12 chuẩn bị cho mùa ôn thi đại học gay gắt nên quên bản thân mình. Kiệt sức nhiều lắm! Thế là xin ba mẹ qua ở nhà thầy cho dễ học bài thì ba mẹ cũng đồng ý chớ bà nội thì chưa. Trong thời gian ôn thi đó cứ như là đang trong ngục mà được nhà tù cho đồ ăn ngon lành ( ý nói thầy Tôn kèm tôi thi đại học á). Có hôm luyện thi đến tận 12h đêm, tôi ngủ gục trên bàn,thầy Tôn thấy thế bế tôi vào phòng ngủ trên giường thầy. Sáng sớm đi ra phát hiện thầy ngủ trên ghế sofa với chăn mỏng. Tôi thì lo quá nên chạy dô phòng lấy chăn ra đắp cho thầy “ Tối giờ chắc thầy lạnh lắm “ Thầy tỉnh dậy nắm lấy tay tôi, tôi hết hồn, thầy kéo tôi lại làm tôi ngã vào lòng thầy “ Một chút thôi! … Ấm rồi”

lúc đó tim tôi loạn xạ lên, chỉ biết im lặng. Cuối cùng tôi tự giác đứng dậy vào bếp chuẩn bị bữa sáng rồi thầy lấy xe chở tôi đi học.

Đến ngày thi, thầy chở tôi đến trường thi, cả trường ai cũng chao đảo lên mà cứ bảo tôi là con phó hiệu trưởng. Tôi bỏ mặc lời nói đến thẳng phòng thi.

QUA NGÀY THI ĐẾN THỜI GIAN CHỜ KẾT QUẢ

Trong quá trình chờ kết quả tôi không có ngày nào bước ra khỏi nhà. Tôi nhắm mắt viết số báo danh … “ AAAAA…” Tôi chạy lên nhà thầy Tôn, vừa mới ở cửa tôi ôm chầm lấy thầy


“ Thầy ơi em đậu rồi, em đậu rồi”

Thầy cũng mừng rỡ ôm tôi.

2 THÁNG HÈ TRÔI QUA

Tôi phải cấp tốc đi đến thành phố X để học đại học quốc gia tài chính. Vì quá nhớ thầy nên học đại học được 1 tháng tôi để dành tiền về lại nhà thầy rồi ở qua đêm. Hihi hạnh phúc lắm đó.

Hết năm nhất rồi đến năm hai, do gia đình không lo lắng tiền học phí cho tôi nên tôi phải đi làm thêm, tôi quyết định nộp hồ sơ đăng ký học bổng.


Đến cuối năm 2 mới biết tin tôi được nhà nước cấp đi du học Nhật 2 năm. Biết là xa thầy … nên lúc đi về nhà thầy tôi buồn lắm. Ôm thầy khóc sước mướt rồi còn bảo hối hận khi đăng ký học bổng. Thầy khuyên tôi nên đi để có lợi cho cuộc sống. Tối hôm đó là buổi tối cuối cùng tôi ở bên thầy, nằm trong lòng thầy mà ngủ hết đêm. Khoảng cách xa quá, không nắm tay nhau được, không ôm nhau được. Yêu xa cứ như thử thách cho nhau có yêu bản thân được không.

Sáng mai tôi lên đường đi đến Tokyo Nhật Bản.

Trong khoảng thời gian học tại Nhật tôi vô cùng nhớ thầy, nhiều đêm khóc ròng rã muốn về với thầy.

Đối mới tôi, đàn ông tốt là người né tránh các cuộc tiếp chuyện của phụ nữ và nói với người con gái mình yêu “ Anh đã từng và muốn tìm kiếm em trong biển người mênh mông này nhưng trớ trêu thật,đâu đâu cũng là hình bóng của em mà không có em ở đây! “. Anh ấy đã làm thế.

Tôi từng nghi ngờ trong 2 năm đó anh sẽ kết hôn với ai đó, yêu ai đó nhưng ngược lại. Anh ấy tàn nhẫn với học sinh và không bao giờ nhìn thẳng khi tiếp xúc với phụ huynh, giáo viên nữ. Bạn tôi còn bảo “ Từ khi câu đi đại học, ông ta như kiểu nếu như phụ nữ có đứng trước mặt ông ta thì ông ta sẽ bóp cổ người phụ nữ đó đến chết bằng đôi mắt lạnh băng, hành động cử chỉ vô tâm, luôn khoác lên mình nỗi u ám. “

Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì đã khiến thầy gặp tôi, đã khiến tôi gặp đúng người.

Thầy ấy thay đổi đến kì lạ, không mang kính nữa mà chuyển sang mang kính áp tròng cận nhìn bảnh trai tí ra, còn mang theo sổ tay bên mình trong đó có kẹp bảng tên của tôi thời đi học. Anh ấy khiến tôi tin tưởng tuyệt đối!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.