Yêu Một Đời, Thương Một Kiếp

Chương 5: Định Mệnh Sắp Xếp Rồi Nên Không Thể Thay Đổi Được


Đọc truyện Yêu Một Đời, Thương Một Kiếp – Chương 5: Định Mệnh Sắp Xếp Rồi Nên Không Thể Thay Đổi Được

Năm nay tôi là học sinh lớp 11E3, thầy Tôn vẫn ám tôi đấy thôi. Tôi được cô giáo cho lên làm chức lớp phó nhưng tôi không muốn làm tí nào cả. Tào Mẫn thì đứng dậy bảo cô là bạn đó không muốn làm thì thôi. Tôi quay lại cảm ơn Tào Mẫn, nó mới nói “ Đừng giả bộ nữa, nhìn chả hay gì đâu! “

Tôi mới bực tức đứng dậy đồng ý làm lớp phó. Lúc đó thầy Tôn cũng bước vào nhìn tôi, tôi không biết thế nào cả nên cũng im lặng ngồi xuống. Cô đi ra rồi thầy Tôn vào lớp mỉm cười

“ Lớp phó đâu!”

Cả lớp im lặng, tôi cũng quên mình làm lớp phó. “ Thầy bảo lớp phó đâu rồi!”

Quân Quân mới bảo “ Mịch Xuyên … “ Tôi mới tỉnh ra đứng dậy “ Dạ!”

“ Lên phòng thấy lấy sổ điểm lên đây! Để thầy làm 1 số việc “

Tôi chạy lên phòng thầy lấy sổ điểm, thấy trên bàn có tờ giấy chuyển trường. Lúc đó tôi đứng tim … không muốn rời xa thầy Tôn tí nào hết. Đi về lớp mặt bí xị, thầy hỏi

“ Chớ sao thế? “

Tôi chỉ gật đầu rồi về chỗ. Bữa hôm đó tinh thần rất trầm trọng. Không thể để thầy Tôn đi được. Tôi về nhà gặp ngay đứa em ở phòng khách “ Chị đi đâu về đó?”

Tôi vào ngay bếp không nói cái gì cả, bắt đầu nấu mấy món rồi bỏ vào hộp cơm. Tôi làm xong lên nhà thầy ở tầng 7 ( nhà tôi tầng 3 chung cư), đặt hộp cơm trước nhà cho thầy


“ Mịch Xuyên phải không?”

Tôi hết hồn đứng người. “ Em làm gì ở đây? “

“ Dạ…dạ em đến đưa cơm cho thầy ạ “

Thầy mở cửa “ Em vào đi!”

Tôi vào nhà cảm thấy lạ lẫm lắm. Nhà tông màu trắng, bước vào là có con cún lông xù nâu trước cửa. Nó dễ thương lắm, thấy tôi là liếm liếm vào chân tôi rồi hớn hở lên. Tôi đi vào trong là thấy phòng khách có ghế sofa đen, tivi màn hình phẳng đời mới ấy nhỉ, trên bàn toàn là giấy tờ tài liệu. Tôi cầm hộp cơm đến nhà bếp. Mở ra sẵn sàng cho thầy, thầy vào bàn cầm đũa mếm từng món “Ngon đấy chớ” Rồi ăn một cách ngon lành.

“ Thầy ơi, thầy có gì muốn nói với em không? “

“ nói gì hả em? “

“ Thầy cứ nói đi! Nói những gì thầy cần nói với em “

“ À bài kiểm tra của em tuần này rất tốt”

“ Không phải cái đó, cái khác á “

“ Ý em là sao? “

Tôi không thể moi được thông tin gì từ thầy nên mới “ Thầy Tôn, nếu ai thích thầy thì sao? “

“ Thì có tình cảm thì tiến, không thì từ chối “ thầy cười

“ Thầy thích kiểu con gái loại gì? “

“ Sao em hỏi nhiều vậy? “

“ Thầy đừng có thắc mắc nữa, em thích thầy đó nên thầy đừng có chuyển trường …. vừa nãy em nói cái gì vậy nhỉ? “ tôi đập bàn mà nói:


Thầy Tôn đang uống nước mà nghe tôi nói mà phun cả nước. Tôi ngại quá không biết làm gì nên đành chạy về ai ngờ bị thầy bắt lấy “ Chạy đi đâu đó!”

Tôi vùng vẫy để thoát khỏi tay thầy ra nhưng thầy bế tôi lên, quăng tôi lên giường đóng cửa phòng lại ( Phòng thầy Tôn). “ Thầy mở cửa ra đi”

“ Em lặp lại những gì nãy em nói lúc thầy ăn cơm đi”

“ Thầy đừng dỡn nữa, mở cửa ra cho em về “

“ EM nói lại đi “

Tôi hết cách mà ấp úng nói “ Em…em…em..haizz thật là.. Em thích thầy, được chưa mở cửa ra”

Thầy Tôn không mở cửa mà còn nói “ Con nhỏ này, mới lớp 11 đã biết yêu rồi”

“ THẦY CÓ BIẾT LÀ THẦY CHÍNH LÀ TÌNH ĐẦU EM HAY KHÔNG?”

Thầy sửng sốt mới chịu mở cửa cho tôi “ Thật sao? “

Tôi che mặt mà gật đầu. “ Thầy thì có gì đâu mà thích … Nhưng mà thầy cũng thương em. “

Lúc đó tim tôi ngừng đập, chạy đến ngồi xuống ghế sofa “ vậy thầy đừng có chuyển trường được chớ”

Thầy mới cười đến ngồi sofa “ Chuyển trường gì? “


“ Thầy phải chuyển trường mà sao hỏi lại em”

“ Có đâu,thầy vẫn là phó hiệu trưởng đàng hoàng mà”

“ CHỚ CÁI TỜ GIẤY CHUYỂN TRƯỜNG TRÊN BÀN THẦY LÀ CỦA AI?”

“ Của thầy Mã đấy! “

Lúc đó tôi tức điên lên, chạy đến bếp thu dọn đồ ăn lại “ Em rút lại lời nói em thích thầy nhé”

“ Này cái em kia sao nhỏ mọn vậy.”

Thầy ôm tôi vào lòng “ Đừng thế chớ, mang đồ ăn dư về nhà là không nên. Để thầy ăn hết đi mà!”

Tôi hạnh phúc lắm.. hihi không biết mình thích thầy từ lúc nào? Yêu đương phương thầy lúc nào? Nhớ thầy từ lúc nào? Quan tâm thầy từ lúc nào? Cuối cùng cũng hạnh phúc. Tôi vui sướng quá không biết nói gì nên cứ dúi đầu vào lòng thầy.

Đó là màn tỏ tình trớ trêu nhất của cuộc đời tôi, là mối tình đầu tiên và là lần đầu tiên tôi mở miệng tỏ tình người ta. Thầy Tôn ơi! Phước ba đời thầy đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.