Yêu Mị Hồ

Chương 6


Bạn đang đọc Yêu Mị Hồ – Chương 6

Tiểu Lục liên tục thầm thì bên tai của chủ tử hắn. “Công tử, vị Bạch cô nương kia thật ra là cố ý nha?
Sở ngọc tương cười hỏi: “Nói vậy là sao?”
“ Vừa rồi rõ ràng là trật chân, nhưng vừa nghe Nhạc đại hiệp bảo ta đưa nàng quay về, nàng liền nói có thể đi rồi. Là chính ngài đề nghị đi trà lâu nàng lại nói thành ý tốt của Nhạc đại hiệp, nguyên bản Nhạc đại hiệp muốn ta dìu nàng đi nàng lập tức té ngã, rõ ràng là cố ý muốn Nhạc đại hiệp dìu nàng.”
“Người ta không muốn ngươi giúp đỡ, không được sao?”
“Không phải không được, ta chỉ là cảm thấy thật kỳ quái.”
” Cái gì kỳ quái?”
“Chúng ta đều biết, nhạc đại hiệp là cái thô nhân, tuy rằng bộ dạng không khó xem, nhưng không thể nói là anh tuấn, một cô nương xinh đẹp giống như Bạch cô nương, như thế nào lại coi trọng hắn?”
“Ngươi chưa từng nghe qua, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao.”
“Nói là nói như vậy thôi, nhưng ngài cùng Nhạc đại hiệp đứng chung một chỗ, xem xét một cách khách quan mà nói người bình thường sẽ phải chú ý công tử nha ! Công tử diện mạo chính là tuấn mỹ thế gian hiếm thấy, lần đầu tiên nhìn thấy công tử có cô nương nào không bị vẻ ngoài phong độ của công tử hấp dẫn? Nhưng từ đầu đến cưới, vị Bạch Như Sương cô nương kia đem ngài giống như là không khí, ngay cả con mắt cũng chưa liếc qua.,”
“Một chút cũng không kỳ quái.”
“Vì cái gì nha?”
“Nếu là một cô nương bình thường có lẽ sẽ bị ta hấp dẫn, nhưng mà Bạch cô nương không phải là một cô gái bình thường.”
Tiểu Lục nghe xong thấy rất là nghi hoặc khó hiểu, đang muốn mở miệng hỏi nhưng ngẫm kỹ lại lời ám chỉ của công tử hắn lập tức giật mình. Hắn đi theo công tử nhiều năm, cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của công tử , nghe ra được vấn đề trong lời nói của công tử.
“Công tử, ngươi là nói vị Bạch cô nương kia nàng, nàng. . . . . .”
Sở Ngọc Tương phất cây quạt, giương môi mỉm cười.”Đúng vậy.”
Công tử là truyền nhân của Vô cực thiên sư, dù cho yêu ma quỷ quái có hóa thành người nào hay là biến thành mỹ nữ diễm lệ cỡ nào, chỉ cần công tử liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nghe công tử nói như vậy, Tiểu Lục quả thật không thể tin được.
“Một cô nương xinh đẹp đến như vậy, mà nàng lại không phải người?”
Sở ngọc tương cười nói: “Nàng là hồ tinh.”
Tiểu Lục hít một hơi thật sâu. “ Hồ ly biến thành? Vậy thì nguy rồi! Có nữ hồ yêu bám theo Nhạc đại hiệp, công tử người mau cứu hắn nha.”
Sở ngọc tương lắc đầu.”Gấp cái gì, nàng sẽ không hại người.”
“Công tử làm sao biết?”
“Nàng là kim hồ tộc, không giống với yêu hồ hại người. Nữ hồ của kim hồ tộc tiếp cận nam nhân chỉ vì một mục đích.”
” Mục đích gì?” Tiểu Lục tò mò hỏi.
Sở Ngọc Tương lấy quạt che miệng,ở bên tai Tiểu Lục nhỏ giọng cười nói : “Thủ tinh bổ khí.”(*) Nói xong liền bật cười tránh ra, để lại một mình tiểu Lục vẻ mặt ngốc ngạc.
Thấy công tử đi rồi, tiểu Lục vội hoàn hồn, vội vàng chạy đuổi theo.”Công tử, chờ ta a, công tử.”
Qua hai ngày để chọn mua lương khô cùng đồ dùng cần thiết. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi việc, bọn họ bốn người liền xuất phát lên đường.
Xe ngựa đi ra Dương Châu thành, chạy ở trên quan đạo một đường hướng bắc đi tới.
Bạch Như Sương nhấc lên màn xe, nhìn thấy hai con ngựa phía trước. Này Nhạc Thiết Kiếm không biết là đầu óc như thế nào, đem nàng một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người vứt bên trong xe ngựa, bản thân lại sánh vai Sở Ngọc Tương cùng cỡi ngựa, suốt dọc đường nói chuyện tán gẫu trên trời dưới đất , bỏ nàng ở một bên mặc kệ, hứng thú của hắn với Sở Ngọc Tương so với mỹ nhân như nàng còn nhiều hơn, làm nàng vô cùng buồn bực.
“Bạch cô nương, có việc gì sao?”
Tiểu Lục phụ trách việc đánh xe ngựa, quay đầu lại cười hì hì hỏi.
“Tiểu sáu, công tử nhà ngươi cùng Nhạc đại ca, bọn họ quen biết đã bao lâu?”
“Bạch cô nương, công tử nhà ta cùng với nhạc đại hiệp một năm trước ở kinh thành quen biết, hai người nhất kiến như cố, nâng cốc ngôn hoan, về sau ước hẹn năm nay lúc này ở Dương Châu cùng nhau gặp mặt.”
“A, ta còn nghĩ bọn họ quen biết đã hơn mười năm đâu.”
Bạch Như Sương trong lòng cảm thấy tư vị không đúng , nếu là lão bằng hữu lâu ngày gặp lại, khó tránh khỏi phải ôn chuyện cũ. Nhưng vừa nghe bọn họ chỉ mới nhân thức được một năm, nàng cảm thấy không phục. Nhạc Thiết Kiếm kia đối với họ Sở so với nàng còn tốt hơn, khiến nàng trong lòng buồn gần chết.
“Nhạc đại hiệp thưởng thức học thức của công tử nhà ta, mà công tử nhà ta lại thưởng thức tính cách chính trực hào sảng của hắn.”
“Chính là có ta ở đây nha, nam nhân không phải đều thích mỹ nhân sao?” Nàng bực mình nói thầm .
“A? Bạch cô nương ngươi nói cái gì?”
“Không có việc gì, lo đánh xe ngựa của ngươi đi.” Nàng buông màn xe, không để ý tới Tiểu Lục, một người ở bên trong xe ngựa vắt óc suy nghĩ phương pháp nào câu dẫn nam nhân này, không đạo lý nào nàng không làm được.
Nàng xèo lòng bàn tay ra, niệm vài câu chú ngữ. Trên tay liền hiện ra một quyển sách nhỏ, nàng mở sách ra, phía trên viết rất nhiều phương pháp nữ nhân câu dẫn nam nhân.
Quyển sách nhỏ này là chính tay hồ tiên trưởng lão giao cho nàng trước khi nàng xuống núi, vì muốn cho nàng học hỏi được giống như nữ tử nhân loại xinh đẹp quyến rũ thủ đoạn cùng cách hầu hạ nam nhân, cho nên bên trong ghi chép rất nhiều phương pháp hấp dẫn nam nhân, để cho nàng có thể lấy ra tham khảo khi cần thiết.
Đoàn người ngựa bọn họ đang chạy đi, lúc này vừa vặn chạy ngang qua một dòng suối.
Tiếng nước chảy róc rách truyền đến, cây cỏ xanh mướt rừng cây um tùm. Con ngựa rống lên một tiếng vốn đang chạy bỗng nhiên dừng lại không chịu đi tiếp.
Nhạc Thiết Kiếm thấy con ngựa dùng lại, lôi kéo dây cương thúc giục, nhưng con ngựa vẫn ngoan cố không chịu đi, thậm chí rống lại hắn vài tiếng.
“Chết tiệt, ngựa như thế nào không chịu đi ?”
Sở ngọc tương cưỡi ngựa chạy lại đây,liếc mắt nhìn con ngựa của Nhạc Thiết Kiếm một cái, lại nhìn một bên cỏ xanh dòng suối khóe miệng hiện ra một nụ cười.
“Nó muốn ăn cỏ.”
“Không phải mới ăn no rồi mới đi sao? Lại muốn ăn? Không có khả năng .”
Sở ngọc tương nhún nhún vai.”Nó nói nếu không để cho nó ăn cỏ, nó không đi.” Nói cũng thần kỳ, hắn vừa nói xong, con ngựa cũng tê tê kêu lên, giống như đang đồng ý lại lời nói của hắn.
“Da? Ngươi nghe hiểu được lời nói của nó?”
“Hiểu sơ được một chút.”
Nhạc thiết kiếm cười ha ha, vẫn nghĩ là Sở ngọc Tương đang nói đùa, hắn không tin Sở Ngọc Tương thật sự hiểu được lời con ngựa nói, giật một bên dây cương đối với con ngựa hét to.
“Chúng ta mau chạy đi, đừng nhàn hạ, đi mau!”
Con ngựa vẫn như cũ không đi, thậm chí quay đầu về phía sau, dùng ánh mắt “Nén giận” nhìn hắn.
“Một canh giờ trước mới cho ngươi ăn no, chỉ vừa đi không đến ba dặm, lại muốn đòi ăn?”
Con ngựa mà hắn cỡi, là mấy ngày trước đặc biệt đến Mã Gia thôn để lựa chọn, người của mã gia thôn nói cho hắn rằng đây là một con ngựa tốt. Bị bọn họ ba tấc lưỡi thuyết phục, Nhạc Thiết Kiếm mới mua con ngựa này, ai biết rằng hắn bị lừa, con ngựa này chẳng những tính tình cổ quái, lại hết ăn rồi lại nằm, nếu có thể đi nhất định không chịu chạy, mà nếu như nằm thì nhất định không đi.
Con ngựa nhìn lên trời, sau đó có quay đầu lại trừng mắt hắn, ánh mắt càng thêm ai oán , giống như đang nói ——thời tiết lúc này nóng bức, không chịu nghỉ ngơi ngủ gà ngủ gật, vì cái gì phải chạy ra bên ngoài cả ngày đón gió phơi nắng?

“Nó nhìn ta làm chi?” Nhạc thiết kiếm khó hiểu hỏi.
“Nó là đang trừng ngươi.”
“Trừng ta? Ta là chủ nhân, nó dám trừng ta?”
Sở Ngọc Tương lắc đầu.”Ngươi tốt nhất là nên theo ý nó.”
“Không thể nào, làm gì có chủ nhân nào lại nghe con ngựa chỉ huy? Trăm triệu lần không thể, ta phải tỏ ra thái độ tôn nghiêm của chủ nhân, không thể dung túng để cho nó lười biếng làm càng,” Vừa nói Nhạc Thiết Kiếm vừa kéo kéo dây cương ngựa, đem đầu ngựa hướng quay về phía trước, ý định muốn làm cho nó hiểu được, ai mới là chủ nhân.
“Đường đi ở đàng kia, đi!” Hắn hướng bàn đạp về phía trong mình ngựa một đá, cho ngựa chạy tới.
Con ngựa hí lên một tiếng, phóng về phía trước chạy đi, nhạc thiết kiếm vừa lòng nói: “Tốt lắm, lúc này mới nghe lời.”
Hắn mới nói dứt câu, con ngựa đang chạy nhanh về phía trước bỗng nhiên thắng gấp lại, đầu cúi xuống .Nhạc Thiết Kiếm đang ngồi trên lưng ngựa cứ như vậy bay về phía trước, bị ngựa hất văng trên mặt đất còn thuận đường lăn thêm vài vòng, cuối cùng nằm giang ra hình chữ đại, hai tay chân quỳ rạp trên mặt đất.
Sở Ngọc Tương giục ngựa chạy lại,vội nhảy xuống lưng ngựa ngồi xổm bên cạnh Nhạc Thiết Kiếm lắc đầu thở dài.
“Ta đã sớm nói với ngươi, tốt nhất chiều theo ý nó,giờ ngươi xem đi.”
Nhạc Thiết Kiếm đứng lên một cách chật vật, không thể tin trừng mắt nhìn con ngựa kia.
“Thật sự là tạo phản rồi ! Thế nhưng lại có loại sự tình này?” Con ngựa thế nhưng gian trá đem chủ nhân đá quăng ra ngoài. Sau đó còn vẫy vẫy đuôi , đích đáp đích đáp hướng dòng suối đi đến.
“Chúng ta ở nơi này nghỉ tạm một lát đi.” Sở Ngọc Tương cười nói, phân phó Tiểu Lục mang xe ngựa dừng dưới một bóng cây râm mát.
Nhạc thiết kiếm đứng lên, phủi phủi đi bùn đất cùng cây cỏ trên người, miệng lầu bầu: “Ta nên suy nghĩ xem nên đem con ngựa này bán di hay là trực tiếp làm thịt nướng ăn, tính tình con ngựa kia so với trâu còn muốn cứng đầu hơn.” Nói xong liền hướng dòng suối đi tới, hướng về phía con ngựa đang uống nước ra lệnh nói : “ Uy , trước tiên ày nghỉ tốt, ăn uống no đủ trước đi sau đó phải lập tức lên đường không được chậm trễ.”
Con ngựa liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cỏ của mình, không chút nào đem vị chủ nhân này để vào mắt.
Bạch Như Sương ở trong xe ngựa tò mò hỏi Tiểu Lục: “Như thế nào lại không đi tiếp ?”
“Bạch cô nương, Nhạc gia nói, chúng ta trước tiên ở nơi đây nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi cho thời tiết bớt nóng.”
Chính ngọ (12h trưa)thời thiết quả thật rất là nóng , nàng ngồi ở trong xe ngựa có chút buồn ngủ, hơn nữa không có việc gì để làm, nhìn thấy suối nước róc rách, bản tính hồ ly trong nàng cũng nhịn không được mà dao động, cũng giống với con ngựa kia, khó kềm lại ý nghĩ muốn ngâm mình hưởng thụ trong dòng nước suối.
Nàng trộm nhìn lén những người khác, bọn họ đều đang ngồi dưới bóng cây mát mẻ nghỉ tạm, mặt nàng hiện lên nét tinh nghịch, thừa dịp đoàn người không chú ý, lặng lẽ chui ra khỏi xe.
Spoil trước một chút:
Cảnh đẹp trước mắt đủ để làm ột nam nhân bình thường khí huyết sôi sục.
Kéo hắn nửa ngày, con ngựa dẫn hắn lại đây thì ra là vì muốn hắn xem cảnh nữ nhân tắm rửa.!
….
Bạch Như Sương giả vờ sợ hãi, thừa cơ ôm hắn thật nhanh đồng thời cũng mang thân hình mềm mại của nàng dán sát vào người hắn….
Sở Ngọc Tương ban đầu vốn là ngồi ở trên cỏ, dựa lưng vào tảng đá lớn hơi nghiêng đầu để nghỉ ngơi, lại cảm thấy có người kéo ống tay áo của hắn.
Hắn mở mắt ra, đối diện trước mặt hắn là một gương mặt ngựa. Thì ra kéo hắn không phải là Nhạc Thiết Kiếm cũng không phải Tiểu Lục mà là con ngựa kia hết ăn lại nằm.
Con ngựa thấy hắn mở to mắt, liền xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu về phía sau nhìn hắn , như là có ý bảo hắn cùng đi lại đây.
Nhạc Thiết Kiếm cùng với Tiểu Lục hai người đều đang ở dưới suối bơi lội, thấy vậy hắn mới xoay người hướng con ngựa kia đi tới.
“Ngươi nghĩ muốn cho ta nhìn cái gì?”
Con ngựa khàn khàn hí một tiếng, liền đi trước dẫn đường, dọc theo suối đi về rừng cây phía trước, Sở Ngọc Tương cảm thấy kỳ lạ, vì tò mò muốn biết nguyên nhân nên hắn tiếp tục theo sau con ngựa. Muốn tìm hiểu xem vì sao con ngựa này rốt cuộc muốn dẫn hắn đi nơi nào.
Đi được vài bước, không bao lâu sau thì con ngựa dùng lại, hơn nữa đứng ở tại chỗ không chịu đi lên. Hắn đang muốn xem tại sao con ngựa lại như vậy thì một vật đập vào mắt khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Một dãi tơ lụa mềm nhẹ bay tới rơi vào trên bờ vai của hắn, hắn cầm lên mảnh lụa trên lòng bàn tay của hắn , mảnh lụa mềm mại nhẹ nhàng như lông chim , trên đó còn có mùi hương thản nhiên mê người.
Ngẩng đầu lên thì thấy, trên nhánh cây có một bộ khinh sam la quần, phấp phới lơ đãng bay theo gió, thoạt nhìn giống như là xiêm y của nữ nhân.
Sở Ngọc Tương không khỏi ngẩn ra, vì ở dưới dòng suối là Bạch Như Sương đang đùa nghịch ngoạn thủy, nàng toàn thân không mặc gì cả, một mái tóc đen dài buông xỏa, làm trước ngực căng tròn như ẩn như hiện (^^!), đường cong mềm mại eo thon nhỏ nhắn lộ ra ngoài mặt nước. Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây khiến cho những vệt nước đọng trên người nàng long lanh tỏa sáng, làm cho nàng đẹp tựa như là tiên tử nhưng đồng thời cũng vô cùng quyến rũ như rừng rậm yêu tinh.
Cảnh đẹp trước mắt, đủ để ột nam nhân bình thường huyết mạch sôi sục.
Làm nửa ngày, con ngựa dẫn hắn đến đây, thì ra là vì muốn hắn xem cảnh nữ nhân tắm rửa!
Sở Ngọc Tương tức giận trừng mắt nhìn con ngựa, nhỏ giọng nói : “Ta nghĩ ngươi chỉ là một con ngựa có linh tính(thông minh), không thể tưởng được ngươi chẳng những hết ăn lại nằm tính tình cổ quái, không nghe lời chủ nhân, lại còn là một con ngựa biết nhìn lén nữ nhân tắm rửa , sắc mã.”
Hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đi chính ngồi đoan(*), làm sao có thể lại lại rình coi nữ nhân tắm rửa? Thừa lúc đối phương còn chưa phát hiện ra, hắn nghĩ muốn xoay người nhanh chóng rời đi, đương nhiên cũng lôi theo con ngựa này , không chuẩn nó có cơ hội nhìn lén này xinh đẹp phong cảnh.
Hắn dùng lực dắt lấy dây cương ngựa, muốn đem nó lôi đi. Nhưng con ngựa này chết cũng không chịu đi, thật là hảo dạng chứ, bất đắc dĩ hắn nheo lại hai mắt bén nhọn , uy hiếp con ngựa.

“Ngươi nếu như không chịu đi , ta sẽ nói chủ nhân ngươi đem bán ngươi cho tiệm thịt ngựa.”
Vốn đang liều chết không chịu đi sắc mã, vừa nghe đến bị bán vào tiệm thịt ngựa rồi khiếp sợ nhìn đến sự uy nghiêm trong mắt hắn lập tức ngoan ngoãn theo sau hắn dắt đi.
Sở ngọc tương nhẹ nhàng thở ra.Xem như nó thức thời biết kẻ thức thời trang tuấn kiệt.
“A —— cứu mạng nha ——”
Cơ hồ là khi âm thanh kêu cứu truyền đến đồng thời cả người của hắn cũng đã nhảy xuống dưới dòng suối , đem thân thể non mềm bóng loáng mềm mại kia ôm vào trong lòng.( cứu người mà còn để ý chi tiết vậy…..sắc lang)
“Có xà, cứu mạng a!”
“Xà?”
Sở Ngọc Tương lập tức đem nàng ôm chặt bảo vệ, ánh mắt nhanh chóng quan sát kỹ dòng nước.Rắn nước tại dòng suối trong rừng thế này có thể có độc tính, người bị cắn phải cũng không tốt. Hắn lúc này quyết định ôm nàng từ duới suối nhảy lên , rời xa suối nước có thể bị rắn tấn công.
Bạch Như Sương làm bộ sợ hãi, thừa cơ ôm hắn thật chặt, đồng thời cũng đem thân hình mềm nhũn của nàng dáng sát vào người hắn.
Đang kề sát trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng đầu lên , vốn là tuyệt mỹ dung nhan sở sở động người sau khi nhìn thấy hắn rõ ràng, không khỏi ngẩn ra.
“A? Như thế nào lại là ngươi?” Vẻ mặt kinh hoàng mảnh mai đã biến mất không thấy, thay vào đó chính là sự kinh ngạc.
Nàng biến hóa quá nhanh, Sở Ngọc Tương chăm chú nhìn nàng, nét mặt khẩn trương bởi vì nàng kêu cứu cũng hồi phục lại sự bình tĩnh, con ngươi đen híp lại.

“Bằng không cô nương nghĩ là ai?”
“Ta ——” nàng lúc này mới phát hiện chính mình do quá vội vàng mà lỡ lời, nhất thời lời nói bị nghẹn lại, không biết nên nói cái gì, trong lòng thầm mắng con ngựa chết tiệt kia, rõ ràng bảo nó dẫn Nhạc Thiết Kiếm đến, như thế nào lại tìm mang Sở Ngọc Tương đến đây? (=)) ngựa cũng thích trai đẹp mà )
Ánh mắt người này dường như có thể nhìn thấu được con người nàng, Bạch Như Sương không khỏi hất cao cằm hỏi tại : “ Ngươi quản ta muốn đến ai.”
“Chẳng lẽ người cô nương đang mong là Nhạc Đại Hiệp?”
Ai nha, bị nói trúng nỗi lòng. Nàng muốn tìm một lý do để nói cho qua chuyện, nhưng ngẫm lại cũng không có gì cần phải dấu diếm, liền thẳng thắn mà thừa nhận.

“Đúng như vậy thì thế nào? “
Sở Ngọc Tương đem hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhăn mà quật cường này tiến sâu vào trong đáy mắt , vẻ đẹp của nàng có năng lực câu hồn phách mị hoặc lòng người, hơn nữa nàng có một đôi mắt đẹp trong suốt như nắng, còn lóe lên lệ quang điềm đạm đáng yêu, khẽ nhếch đôi môi như cánh hoa mê người như vậy, hơn nữa nàng toàn thân trần trụi ( nguyên bản là trần như nhộng…), bộ ngực căng tròn trịa đè ép vào trên ngực hắn, trong mắt hắn lóe lên chút gì đó, nhưng người khác không thể nào nhận thấy được.
“Này, ngươi còn ôm ta làm gì? Mau buông ra!”
“Ngươi không phải sợ xà sao?”
Chỉ là một con rắn, có cái gì phải sợ chứ? Huống chi, con rắn đó là do nàng biến ra mà.
“Cũng đã lên trên đây, sợ gì chứ?”
Sở Ngọc Tương buông nàng ra, lập tức xoay người lại đưa lưng về phía nàng, tránh đi tầm mắt.
Thừa dịp này, nàng đem cái yếm, áo, ti váy cùng giày vải, từng món từng món mặc vào,đến khi tất cả đều chỉnh tề, nàng chọt vào thắt lưng hắn chất vấn.

“Này, tên họ Sở kia.” Nàng đi lên phía trước, lấy ánh mắt dụ dỗ đánh giá hắn.”Nhìn ngươi bề ngoài nhã nhặn văn tư, không ngờ lại dám nhìn lén ta.”
Hắn thần nét mặt vẫn tự nhiên, không nhanh không chậm nói “Cô nương hiểu lầm , Sở mỗ vẫn chưa nhìn lén cô nương.”
“Hừ, ta cảnh cáo ngươi, ít gây cho ta chú ý, nếu không ta đối với ngươi không khách khí, có biết hay không?”
Nàng nhìn hắn, không để cho hắn sắc mặt tốt xem , từ khi nhìn thấy tên họ Sở này, nàng đối với hắn không ưa thích lắm, bởi vì sự quan tâm chú ý của Nhạc đại ca đối với hắn còn nhiều hơn với nàng, hơn nữa đối với một tên văn nhược thư sinh nàng không hề có hứng thú.
Đối với hồ tinh mà nói, chỉ có người dáng vẻ cường tráng, lại có võ công mạnh mẽ hữu lực nam nhân mới là cực phẩm.
Vốn tưởng rằng tự mình gây sự có thể dọa hắn sợ một chút, nhưng không ngờ được Sở Ngọc Tương này chẳng những không kiêng dè với sự uy hiếp của nàng, còn đem mặt tiến tới sát mặt nàng, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng còn giơ lên mỉm cười.

“Ta biết, cô nương chú ý là Nhạc đại hiệp.”

“Ngươi biết thì tốt rồi.”

Hắn lắc đầu.”Chỉ tiếc a ——” hắn nói nửa chừng tiếp theo là một tiếng thở dài, làm cho Bạch Như Sương giật mình, nhịn không được tiếp tục truy hỏi.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc tâm ý của ngươi chỉ hội uổng phí mà thôi, Nhạc Thiết Kiếm sẽ không thích ngươi.” Nói xong Sở Ngọc Tương mỉm cười rồi quay lưng rời đi, bỏ lại nàng với một bụng nghi vấn.

Nàng nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng không phục liền lập tức đuổi theo.

“Họ Sở kia, ngươi nói là có ý gì? Vì cái gì nhạc đại ca sẽ không thích ta?” Nàng đứng chắn đường trước mặt hắn, yêu cầu hắn nói rõ.
“Ngươi tự mình ngẫm lại xem, nếu như hắn không phải đến tìm ta, thì là tìm Tiểu Lục, cũng không hề có phản ứng gì với ngươi,là vì sao?” Hắn tiếp tục bước về phía trước, cũng không có ý định ngừng lại.
Lời nói của Sở Ngọc Tương khiến cho Bạch Như Sương rơi vào trầm tư, nàng vốn tiếp tục chạy theo, kêu họ Sở nói cho rõ ràng, nhưng tên họ Sở kia chỉ nói như thế , cho dù nàng hỏi thế nào , hắn cũng không nói gì nữa, khiến nàng ảo não không thôi.
Nàng trái lo phải nghĩ, cuối cùng chợt tỉnh ngộ—— không thể nào, chả lẽ ý của hắn là …Nhạc Thiết Kiếm thích chính là nam nhân ? mà ta cũng không biết,anh Sở mạnh mẽ vậy không biết chịu làm thụ ko ?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy điều này là hoàn toàn có khả năng, bởi vì ngay từ đầu đến bây giờ, Nhạc đại ca luôn bảo trì khoảng cách với nàng, nhưng lại cùng Sở Ngọc Tương kề vai sát cánh. Có đồ ăn ngon , trước cấp cho Sở ngọc Tương, có rượu , cũng đem cho Sở Ngọc Tương dùng trước.
Úc, trời ạ ! Muốn làm nữa ngày, thì ra Nhạc Thiết Kiếm thích lại là nam nhân a.
Nàng rốt cục hiểu rõ, uổng công nàng thiết kế một cái vòng lớn, cố gắng lấy lòng Nhạc đại ca, cũng không biết hắn có đoạn tay áo chi phích (*đồng tính), khó trách hắn đối với nàng đại mỹ nhân này không có hứng thú.
Nàng rốt cục cũng hiểu rõ, cảm thấy dào dạt đắc ý.
Vậy đơn giản, nếu hắn thích nam nhân, nàng sẽ chiều ý hắn!
Hãy chờ xem, nàng tin tưởng chỉ cần thêm thời gian, nàng nhất định có thể đem Nhạc Thiết kiếm mê hoặc hắn đến thất điên bát đảo, có được tinh khí của hắn qua được mị thuật này một cửa.


☆☆☆
Đêm hôm sau, bọn họ vào một nhà khách điếm nghỉ trọ.
Bởi vì sáng sớm ngày mai còn phải chạy đi, ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi, bốn người sau khi dùng bữa tối, liền tự động đi ngủ.
Bên trong ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Bạch Như Sương cẩn thận đem cửa sổ đóng lại, xác định không có ai nhìn lén, nàng đi đến trước gương đồng, nhắm mắt thì thào một chuỗi chú ngữ.
Dáng người của nàng bên ngoài từ từ biến hóa, bộ ngực no đủ dần dần trở nên bằng phẳng, chiếc eo thon nhỏ cũng chậm rãi biến thô, chỉ một chốc lát sau, nàng từ thân nữ nhi biến thành một thân nam nhi.
Khuôn mặt nàng cũng có hơi chút biến hóa, tướng mạo trở nên cực kỳ anh tuấn , sau đó nàng thay đổi một thân trang phục nam nhân, đem mái tóc dài buộc thành búi tóc của nam nhân, nàng cẩn thận ngắm nghía trước sau, trước gương đồng đã xuất hiện một vị mỹ nam tử.
Biến hóa thuật của nàng không tồi chút nào, hóa thành nam nhân cũng không làm khó được nàng, , nàng ở trong phòng học tư thái của nam nhân khi đi dường, đột nhiên nhớ tới cây quạt Sở Ngọc Tương hay cầm ở trên tay, vì thế nàng nhổ xuống một sợi tóc, thổi một cái, trên tay cũng nhiều thêm một cây chiết phiến .
Nàng mở quạt ra, tiêu sái phe phẩy, cảm thấy chính mình không hề thua kém sự tuấn mỹ của Sở Ngọc Tương ,khẳng định Nhạc đại ca khi nhìn thấy nàng, nhất định sẽ bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng.
Vì thế nàng mở cửa phòng bước ra, quyết định đi tìm Nhạc Thiết Kiếm, tối nay nàng muốn dùng nam sắc đến mê chết hắn.
Vì thế nàng mở cửa phòng bước ra, quyết định đi tìm Nhạc Thiết Kiếm, tối nay nàng muốn dùng nam sắc đến mê chết hắn.
Đi đến trước cửa phòng Nhạc Thiết Kiếm , nàng gõ gõ vài cái, bên trong không có người trả lời, ngọn đèn cũng đã tắt , nàng không khỏi nghĩ ngợi.
Chẳng lẽ nhạc đại ca đã ngủ rồi sao?
Nàng nhìn xem bốn bề vắng lặng, vì thế lặng lẽ thấp giọng niệm vài câu chú ngữ với cánh cửa trước mặt, cửa liền tự động mở ra.
Thân ảnh gọn gàng rất nhanh liền lẻn vào trong phòng, sau khi đem then cửa đóng lại, nàng quay đầu, ở trong phòng tối nàng quả nhiên nghe đươc ngủ say tiếng ngáy.
Quả nhiên đang ngủ, cáp, vậy thì tốt rồi.
Nàng đi về phía giường ngủ, xốc lên màn, nhìn khuôn mặt đang mở to miệng ngáy kia, còn tỏa ra mùi rượu nồng đậm,.
“Lại uống rượu ? Thật sự là một cái tửu quỷ, khó trách sớm như vậy liền mộng chu công đi.” (* mộng chu công = ngủ)

Nàng lắc đầu,ngồi ở bên mép giường, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ, tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt đại hồ tử đang say ngủ , nàng lắc lắc nam nhân đang ngủ như chết này.
”Nhạc đại ca, Nhạc đại ca.”
Đáp lại lời nàng, chỉ là tiếng ngáy khò khè.
Đôi mi thanh tú nhịn không được nhíu lại, nếu hắn ngủ say như chết thế này, vậy nàng làm sao mà câu dẫn hắn ?Không được , nàng phải nghĩ biện pháp sánh thức hắn. Vì thế nàng cởi giày, leo lên giường….
“Nhạc đại ca.” Nàng ý đồ muốn lay tỉnh hắn, hai tay vừa vặn để trên ngực hắn, cảm nhận được dưới lòng bàn tay mà một cơ ngực rắn chắn, làm cho nàng nhịn không được đem ánh mắt dừng ở trước ngực của hắn .
Ở thế giới của loài vật, cường tráng , năng lực cùng khí lực là điều kiện tuyệt đối để sinh hạ đời con cháu ưu tú, ở Hồ giới cũng không ngoại lệ.
Chỉ có động vật giống đực cường tráng mới có năng lực bảo vệ con cái bầu bạn của nó cùng với thú con, đánh đuổi địch nhân lạ xâm lấn, mà nam tử nhân loại cường tráng mới có thể có tinh khí tràn đầy cung cấp cho nữ hồ tinh, gia tăng công lực cho cách nàng, hồ tiên trưởng lão lựa chọn nam nhân cho nàng , khẳng định là tốt nhất.
Nàng tò mò vuốt ve trên ngực của con người, bàn tay mềm mại khẽ vuốt dọc theo cánh tay thô to của hắn, chậm rãi trượt đến bả vai rắn chắc, có thể cảm nhận được trong thân thể này ẩn chứa một nguồn tinh lực vô cùng cường đại.
“Ngô….” Người trên giường bởi vì vuốt ve của nàng mà có động tĩnh.
Nhạc thiết kiếm cảm thấy trước ngực nhồn nhột tê ngứa, giống như trên ngực có cái gì ở trên đó, hắn mở đôi mắt còn nhập nhèm do buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy có người ngồi ở trên giường hắn bao nhiêu buồn ngủ chợt biến mắt, phút chốc trợn to đôi mắt như cái chuông đồng trừng trừng nhìn đối phương.
“A, nhạc đại ca, ngươi rốt cục cũng tỉnh.”
Bạch Như Sương trong lòng vui mừng nhìn hắn, thậm chí còn lộ ra một nụ cười tươi rói mê người.
”Bạch cô nương? Ngươi ngươi ngươi —— ngươi như thế nào lại ở đây ?”
”Đương nhiên là bởi vì ngươi nha, Nhạc đại ca, người ta thích ngươi lâu rồi, ngươi có biết hay không?”
”Đừng, đừng có nói giỡn nha, Bạch cô nương.”
”Ta không phải Bạch cô nương, là Bạch công tử, ta cả người ăn mặc như thế này, ngươi có thích hay không?”
Nhạc thiết kiếm bị dọa đến cả người say rượu đều tỉnh, không ngờ Bạch Như Sương hội lớn mật đến như thế , nửa đêm lại mò lên giường hắn.
”Ngươi đừng lại đây nha.” Hắn muốn chạy trốn, nhưng Bạch Như Sương sớm đi trước một bước đè chặt người hắn, không buông cho tha cho hắn chạy trốn.
”Nhạc đại ca ~~”
”Bạch cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng như vậy nha!”
”Đừng lo lắng, ta không phải nữ nhân, ngươi sờ sờ ta, sẽ phát hiện ta không giống với lúc trước .”
Nhạc Thiết Kiếm nghĩ nàng là nữ nhân, không dám mạnh mẽ đẩy nàng ra, chỉ sợ lỡ tay làm nàng bị thương, nhưng trong lúc giằng co , vì muốn đẩy nàng ra khó tránh khỏi có chút va chạm.
Khi bàn tay to của hắn không cẩn thận chạm vào phía trước ngực của nàng, hắn không khỏi sợ hãi.
”Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta không có cố ý —— di?”
Hắn ngây ngốc trụ, lòng bàn tay khi sờ vào có cảm giác khác thường , địa phương hắn sờ đến_______là bằng phẳng.
”Ngươi —— ngực của ngươi?”
Nhìn hắn biểu tình khiếp sợ, Bạch Như Sương cười đến càng thêm mị hoặc.
“Ta không phải mới vừa nói sao, ta không phải Bạch cô nương, là Bạch công tử.”
“Ngươi là nam ?”
”Còn không phải sao.”
Nàng cởi ra áo ngoài, lộ ra nửa thân nam nhân phía trên, ở dưới ánh trăng màu ngân bạch chiếu rọi xuống, bộc lộ ra khuôn ngực nam tính thon dài tú dật, đây chính là kiệt tác của nàng nha.
Nàng đang thầm chắc chắn Nhạc đại ca sẽ thích, nhưng mà khi nàng nhìn lên, gương mặt kinh ngạc kia dần dần chuyển sang âm trầm, mà một đôi mắt kia trong bóng đêm thầm toát ra hai ngọn lửa giận hừng hực.
Là ảo giác sao? Nàng cảm thấy có sát khí.
”Nhạc đại ca?”
Bất ngờ không kịp phòng bị, một đạo chưởng phong đem nàng đánh bay, trực tiếp văng lên tường.
Nàng căn bản còn chưa kịp hiểu vì sao lại thế , đầu đã bị chấn động đến choáng váng, rơi xuống quỳ rạp trên mặt đất.
”Vương bát cao tử, thì ra là một tên Xú tiểu tử! Dám mặc nữ trang đến lừa gạt lão tử, còn dám nửa đêm mò lên giường của lão tử, âm mưu ám toán lão Nhị ta? !”
(*) Vương bát cao tử : trong bản translator là tinh trùng lên não. =)),
(*) Âm mưu ám toán lão nhị : ta không biết vì sao Nhạc ca vừa xưng lão tử vừa xưng lão nhị. =)) các muội muội có nàng nào hiểu không. Nguyên tác : “打我老二的主意? !” Bạch Như Sương chật vật té ngã trên mặt đất không rõ mình đã làm sai điều gì, kinh hoảng trừng mắt nhìn Nhạc Thiết Kiếm một thân bừng bừng lửa giận. Ôn hòa ngày thường đã không còn thay vào đó là bộ dạng như hỏa nhân, giống như lúc hắn trừng trị bọn Triệu bá,khí thế vừa đáng sợ vừa khiếp người giống như muốn đem nàng chém ra thành tám khối.
Ở thời điểm hắn vung quyền đánh, Bạch Như Sương liền mau lẹ né tránh, vội vàng nói : “Từ từ, ngươi không phải thích nam nhân sao?”
“Lão tử gặp quỷ mới có thể thích nam nhân!” Nói xong lại một cước nữa bay tới, nàng vội vã tránh qua, chợt tỉnh ngộ… thật đáng chết ! Nàng bị lừa.
Nàng trái né phải trồn, dễ dàng tránh đi quyền cước của Nhạc Thiết Kiếm không hề lưu tình mà đánh tới. Thừa dịp hắn không kịp phản ứng lại, nàng thổi một làn khói trắng vào ngay giữa mặt hắn.
Sauk hi Nhạc Thiết Kiếm trúng một ngụm khói, cả người to lớn không thể động đậy, mắt trừng to. Chỉ một chốc lát sau liền ngã xuống giường, tay chân giang ra thành hình chữ đại, phát ra tiếng ngáy, tiếp tục ngủ say.
Bạch Như Sương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng niệm vài câu chú ngữ,đem đồ vật bị đập nát trong phòng khôi phục lại y như lúc đầu,giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Sau đó, nàng nhanh chóng vọt ra ngoài, đóng cửa lại, miệng liên tục lầm bầm nguyền rủa Sở Ngọc Tương rồi quay trở lại phòng mình/
Sáng sớm hôm sau, bốn người cùng đi xuống lầu dùng đồ ăn sáng, tiểu nhị đã nhanh chóng dọn thức ăn lên cho bọn họ.
Trong lúc dùng bữa, Sở Ngọc Tương nhanh chóng phát hiện bầu không khí khác thường, hắn khẽ liếc mắt nhìn Nhạc Thiết Kiếm một cái , rồi lại quay đầu chăm chú nhìn Bạch Như Sương.
Bạch Như Sương vẫn giống như lúc bình thường, cái miệng nhỏ nhắn uống chúc, rồi khi phát hiện Nhạc Thiết Kiếm nhìn chằm chằm nàng, liền ung dung bình thản hướng hắn mỉm cười một cái.
“Nhạc đại ca, ăn nhiều một chút nha.”
“Ân. . . . . .”Nhạc Thiết Kiếm đang bán tín bán nghi nhìn nàng, ánh mắt không tự chủ được cứ hướng trước ngực của nàng mà quan sát.
Nàng đang mặc trang phục của nữ, chổ nào nên lồi thì lồi, nên vễnh thì vễnh, hoàn toàn nhìn không ra có chút gì giống nam nhi. Hơn nữa hôm nay khi tỉnh lại trong phòng bài trí vẫn y nguyên như cũ, nhìn không ra có gì khác thường, làm cho hắn không khỏi hoài nghi là bản thân mình tối qua nằm mộng? Nhưng mà mộng kia tựa hồ lại rất thật, thế nên trong lòng hắn nghi ngờ nghi quỷ nhìn chằm chằm quan sát nàng.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, chưởng quầy khách điếm sai tiểu nhị mang ngựa của bọn họ đến. Sở Ngọc Tương bảo Tiểu Lục mang bạc đưa cho chưởng quầy hơn nữa không cần thối lại, khiến cho chưởng quầy mừng rỡ cảm ơn không dứt.
Khi Bạch Như Sương trèo lên xe ngựa, nàng theo bản năng ôm lấy bả vai phải của chính mình, đôi lông mày khẽ nhíu lại, một hành động rất nhỏ này cũng không qua được đôi mắt của Sở Ngọc Tương. Mà hắn cũng không hề bỏ qua thái dương nàng đang lấm chấm mồ hôi lạnh.
Đợi sau khi nàng lên xe ngựa, bốn người liền tiếp tục khởi hành lên đường.
“Nhạc huynh, nhìn ngươi giống như có tâm sự, làm sao vậy?”
Nhạc Thiết Kiếm vốn đang trầm tư suy nghĩ, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
“Cũng không có gì, đại khái là tối qua uống quá nhiều rượu.”
“Nhạc huynh tối qua ngủ ngon giấc không?” Sở ngọc tương cố ý hỏi như thế, bởi vì hắn biết trong đó có kỳ quái.
Nhạc Thiết Kiếm nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về xe ngựa phía sau, tiếp theo liền điều khiển ngựa đi sát lại gần hắn, đem giấc mộng đêm qua nói cho Sở huynh đệ.
“Bạch cô nương đi đến trong phòng ngươi?”
“Đúng vậy, ta còn mơ thấy nàng là nam, hơn nữa còn mò lên giường của ta.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên không phải là thật rồi, là chỉ mộng thôi,tuy nhiên mộng này cũng quá thật đi, ở trong mộng ta còn không cẩn thận chạm tới ngực của nàng, hoàn toàn bằng phẳng. “
Sở Ngọc Tương vẻ mặt kinh ngạc, chỉ chốc lát sau, nhịn không được bật cười ra tiếng. Ông trời ơi, nàng thật sự tin lời hắn nói sao? Nghĩ rằng Nhạc Thiết Kiếm thích nam nhân, liền biến thành nam nhân rồi mò lên giường hắn.
“Sở huynh, xem ngươi cười, có buồn cười như vậy sao?”
“A. . . . . . Khụ, thất lễ . . . . . . Phốc. . . . . .” Hắn thật sự khó nén xúc động muốn cười to, tưởng tượng đến con hồ ly kia vì tu hành, thế nhưng thật sự biến thành nam nhân đi câu dẫn Nhạc Thiết Kiếm, liền kềm chế không được, cười đến hai bả vai đều run run, hắn rất ít khi lại thất lễ như vậy.
Nhạc Thiết Kiếm cũng hiểu được chuyện này rất buồn cười , gãi gãi đầu nói : “Ha, giấc mộng này quả thật rất buồn cười, hơn nữa ở trong mộng ta còn đánh nàng một chưởng đâu.”
Sở Ngọc Tương đang tươi cười liền dừng lại, khiếp sợ giương mắt.

“Ngươi đánh nàng một chưởng?”
“Đương nhiên , nhưng mà chỉ là mộng thôi, chỉ là mộng.”
Nhạc Thiết Kiếm nghĩ việc không đáng lo, từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ cho rằng đây là một giấc mộng, mà Sở Ngọc Tương bây giờ không còn cười nổi. Hắn biết thiết sa chưởng của Nhạc Thiết Kiếm vô cùng lợi hại, nghĩ đến chính mình chỉ một lời nói đùa, lại làm cho nàng bị một chưởng.
Trong xe ngựa. Bạch Như Sương đôi mày thanh tú nhíu chặt, một chưởng tối qua, làm cho vai phải của nàng rất đau, nàng dựa vào ghế nệm, trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, vai phải tựa hồ càng ngày càng đau, giống như là bị người khác lấy sắt nóng ủi vào miệng vết thương.
Đột nhiên, một mạt bóng dáng leo lên xe ngựa, khiến cho nàng không khỏi ngây người. người vừa đi lên , không ai khác chính là Sở Ngọc Tương.
“Này, ngươi như thế nào lại tới đây——”
“Ta xem xem.” Hắn cắt đứt lời của nàng,
“Cái gì?”
“Thương thế của ngươi.”
“Cái gì thương a?” Nàng cố ý giả bộ hồ đồ, nghĩ thầm,rằng hắn làm thế nào lại biết nàng bị thương?
Sở Ngọc Tương bàn tay nắm vào vai phải của nàng, nàng ăn đau la lên một tiếng.
“Còn nói không bị thương, để ta xem xem.”
“Ai nha, ngươi làm gì ——” thon dài đích ngón trỏ đè lại môi của nàng, muốn nàng chớ có lên tiếng.
“Nếu như ngươi muốn cho Nhạc đại ca của ngươi nghe thấy, sau đó chạy đến xem rốt cuộc có chuyện gì, phát hiện vai phải của ngươi bị thương, trúng thiết sa chưởng của hắn hay sao?”
Nàng đương nhiên không muốn, đành phải ngậm lại miệng ngay lập tức, cắn răng trừng mắt nhìn hắn, để cho hắn kéo ra vạt áo của nàng, để lộ ra bả vai phấn nộn. Trên đó quả nhiên có một dấu tay bầm tím đen, hoàn toàn đối lập với da thịt trắng nõn phấn nộn của nàng.
Nhìn thấy chưởng ấn màu tím đen, Sở Ngọc Tương nhíu chặt mày lại, thần sắc trở nên thập phần nghiêm túc, im lặng không nói một câu nào, từ trong vạt áo mang ra một túi nhỏ, mở ra túi bên trong có một loạt kim châm lớn nhỏ không đồng đều.
Hắn cầm lấy một cây châm dài, vừa nhìn thấy cây kim châm kia, nàng lập tức kéo nhanh lại vạt áo.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Thương thế của ngươi phải lập tức châm kim lấy ra máu bầm mới được.”
Lấy máu? Đừng nói giỡn, dùng một cây châm lớn như vậy, nhìn thôi cũng khiến cho da đầu người ta run lên.
“Ta chính mình tự chữa thương, không cần ngươi gà mẹ.”
Biểu tình của nàng, rõ ràng là sợ hãi bị ghim kim, cho nên né tráng, mà hắn từ đầu đến cuối vẫn kiên trì, luôn luôn ôn hòa nhã nhặn duy trì sự kiên nhẫn hiếm gặp ở hắn.
“Nếu không chích huyết bầm ra, vết thương sẽ chuyển biến xấu.”
“Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi? Nàng hừ nhẹ, thân thủ làm phép cướp đi kim châm trên tay hắn, nhưng chỉ chớp mắt lại bị hắn dễ dàng hiện ra lại, không khỏi ngẩn ra.
Di? Là trùng hợp đi?
Nàng không tin, lại ra tay, lại bị hắn hiện lên.
Tuyệt đối là trùng hợp, nàng không tin,ra tay càng thêm mạnh mẽ nhanh chóng, mà Sở Ngọc Tương so với nàng càng nhanh hơn, nhìn bề ngoài hoàn toàn thoải mái, động tác lại mau lẹ như chớp, mặc kệ nàng có ra tay ngăn lại như thế nào cũng không thể chạm đến tay hắn, giống như hắn có ngàn cánh tay, rồi lại biến ảo nhanh chóng, làm thế nào cũng không thể chạm đến.
Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.”A, nguyên lai ngươi biết võ công.”
Hắn đạm cười không nói, mà mỗi lần nhìn thấy hắn khóe môi hiện lên nụ cười ôn nha, trong lòng nàng lại hiện lên một sự tức giận. Nghĩ muốn cùng nàng đấu? Hừ, cửa đều không có đâu.

Ở trong quá trình giao thủ, nàng thừa cơ hướng lên trên mặt hắn thổi một ngụm khói trắng.
Mây khói lượn lờ, quả nhiên làm cho hắn ngưng lại động tác, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng.
Bạch Như Sương trong mắt hiện ra ý cười, ra mệnh lệnh cho hắn, : “Quay về lưng ngựa của ngươi đi.”
Đôi mắt xinh đẹp bên trong lóe ra ánh sáng kỳ lạ , đột nhiên mở miệng nói: “Thứ nan tòng mệnh.”
Nàng kinh ngạc ngây ngốc trừng mắt nhìn hắn, không dám tin há miệng.
Di? Di? Di?
Như thế nào có thể? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ——
Nàng hít vào một hơi thật sâu, bởi vì cây kim châm trên tay hắn, liền như vậy trực tiếp cắm vào trên da thịt của nàng.4
Thật không biết phải khóc trước? hay vẫn là la trước? Nàng khiếp sợ phát hiện, nam nhân này không hề bị pháp thuật của nàng ảnh hưởng, nhưng đã là quá muộn…
“Ngươi —— như thế nào có thể a? Ai da…..”
Bàn tay to đỡ lấy phía sau đầu của nàng, đem mặt nàng ôm vào tại trong lòng ngực của mình, thấp giọng nói : “Sợ thì đừng xem.”
“Ai nói ta sợ , ta mới không có.”
“Phải không? Nếu như vậy thì tốt rồi.” Lời hắn thốt ra, nghe được có ý cười trong đó, khiến cho nàng thật sự cảm thấy không cam lòng.Nhưng hiện giờ, chiếm trọn tâm tư của nàng , là tên nam nhân bất khả tư nghị(*) này—— pháp thuật của nàng đối với hắn lại không hề có hiệu quả? Vì cái gì?
(*) bất khả tư nghị : không tưởng tượng nổi. không lường trước được.
Nàng tuy trong lòng vừa lo lại vừa hoảng, nhưng mà nam nhân này cũng không có hại nàng, ngược lại vì nàng mà chăm chú trị thương, cho nên nàng cũng không có lý do để sợ hãi hắn, nếu có, chỉ là một bụng đầy nghi ngờ.
Nàng vẫn tưởng rằng nam nhân này chỉ là một thư sinh yếu đuối, hiện tại mới biết được hắn là thâm tàng bất lộ nha.
“Vì sao lại giúp ta?”
Gương mặt của nàng đang chôn trong lồng ngực hắn, cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt hắn hiện giờ, chỉ nghe được thanh âm bình tĩnh.
“Sở mỗ tự biết, sở dĩ cô nương bị thương như thế, một phần do lỗi của tại hạ, tại hạ nên phụ trách một ít trách nhiệm.” Ngụ ý, hắn là biết rõ việc đêm qua nàng lén đến phòng Nhạc Thiết Kiếm.
Nhắc đến việc nàng, nàng liền đùng đùng nổi giận.
“Ngươi gạt ta , nói hắn thích là nam nhân.”
“Không, ta chỉ là nói, hắn thích theo ta ở cùng một chỗ, là tự ngươi hiểu lầm .”
“Hừm, là ngươi lường gạt, nếu không phải vì ngươi, ta cũng không bị thương nha, là ngươi hại ta, chính là ngươi!”. Nàng căm giận mà nói, đem toàn bộ tội danh dán lên người của hắn.
“Được rồi, đừng tức giận, là ta làm hại, thành thật xinh lỗi.” Hắn cười nhẹ giải thích với nàng, trong giọng nói hàm chứa sủng ái, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Như vậy thì còn được…..” Nàng cúi đầu vào trong ngực của hắn, cảm nhận được một trận thoải mái, thật kỳ lạ, được hắn chữa trị vết thương của nàng dần dần không còn cảm thấy đau nữa, miệng vết thương nóng rực cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác thư sướng cùng một mùi hương thanh mát.
Nàng cảm thấy mi mắt ngày càng nặng, trên trán cũng không còn mồ hôi lạnh, dựa vào trong lòng ngực của hắn, có lẽ là do thương thế, cũng có thể là do một đêm không ngủ. cảm giác mỏi mệt cùng căng thẳng bây giờ được thả lỏng, nàng cảm thấy thập phần buồn ngủ. Cứ như thế chui vào trong lòng của hắn mà ngủ một giấc, yên tâm đem mình giao cho hắn.
Nàng cảm giác được, hắn thoa một lớp gì đó trên miệng vết thương của nàng.
“Đó là cái gì?”
“Thuốc mỡ, thoa nó lên, vết thương của ngươi sẽ mau khỏi.”
Trên vai truyền đến mùi hương thơm mát, xua đi sự khó chịu nơi vết thương trên vai, nàng thoải mái thở dài một tiếng , nhắm mắt lại thầm nghĩ hảo hảo ngủ một giấc.
Trong lúc mơ màng, nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Mùi hương thơm ngát thật thản nhiên, giống như đã từng nghe thấy, tựa như……Đã lâu thật lâu trước kia…nàng đã từng ngửi qua.
“Đây là mùi gì?”
“Phổ la hoa.”
“Uhm? Phổ la hoa. . . . . .” Nàng thì thào nhớ kỹ, nhưng vẫn là nghĩ không ra, bởi vì buồn ngủ trầm trọng ập tới, đem nàng kéo dần vào trong bóng tối. . . . . .
Bàn tay to nhẹ nhàng kéo lên vạt áo của nàng, che phủ lại bả vai mịn màng trắng nõn này, đem nàng cẩn thận an trí trên gối thêu, thu hết vào trong mắt dung nhan xinh đẹp của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ say của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.