Đọc truyện Yêu Mà – Chương 75
Mà đúng là mình không sợ thật, ba thằng thì có hơi căng chứ hai đánh một thì cũng không đến nỗi nào.
Chắc lại thêm vài vết bầm.
Trong cái ngõ hẻm đó thì trừ khi bị bao vây một thằng trước một thằng sau, chứ hai thằng đứng một hướng thì mình vẫn xoay sở được.Hai thanh niên đúng kiểu có kinh nghiệm đánh nhau, tụi nó không lao lên cùng lúc mà một thằng trước một thằng sau, một thằng lên một thằng hỗ trợ, bắt đầu thấy khoai rồi.
Sáng giờ vận động nhiều, sức lực mình lúc đó cũng chỉ của một thằng nhóc 15 tuổi thôi nên cũng có giới hạn của nó.
Phang nhau với hai thằng này xác định không sừng cũng sẹo, lỡ đâm rồi thì phập vào thôi.Mình lách qua một bên rồi dùng lực của thằng đầu tiên ném nó ra sau lưng mình, sau đó thì chịu một đòn của thằng còn lại vào ngang hông khá là thốn.
Mấy lúc này thì mấy trận đòn của ông sư phụ phát huy tác dụng cực tốt, mình trụ lại rồi bắt cổ tay nó và bẻ.
Mình dùng tay phải giữ chặt cổ tay nó rồi vòng cánh tay trái ra khóa chặt cổ tay của nó lại.
Tiếp theo là xoay người từ trái qua phải bắt nó phải lao theo hướng xoay người của mình theo phản xạ tự nhiên.
Sau đó mình cố định, đan ngón tay của hai tay khóa chặt cánh tay ngay sát cổ tay của nó rồi dùng lực hai ngón cái ấn mạnh xuống làm cho bàn tay của nó gập vào.
Nếu bạn chưa biết thì bàn tay của chúng ta bình thường có thể gập vào khoảng 90 độ, nếu bị ép vào hơn như thế sẽ rất đau.
Ngoài ra so với cơ thể thì cổ tay là một trong những bộ phận yếu nhất, nếu bị dùng toàn lực tấn công thì rất khó để chống trả lại.
Một vị sư phụ khác của mình sau này có nói rằng “your body goes wherever your hand goes” (tay đâu người ở đó) là vì vậy.Sau khi mình khóa được cổ tay của thằng này và ghìm người nó xuống vừa tầm chân thì chỉ còn liên hoàn cước thôi, hốc mắt, nhân trung, thái dương, mang tai, be sườn, nách không trượt phát nào các bạn ạ.
Nếu là mình bình thường thì chắc nó nhập viện luôn rồi, còn mình lúc đó thì cũng sức cùng lực kiệt rồi, chỉ đủ cho nó không đứng dậy nổi một lúc.
Quay ra sau thì thấy thằng còn lại đo đất từ lúc nào rồi, hèn chi thấy rảnh tay đột xuất.- Anh có sao không?- Không, bảo em đứng chờ có biến thì gọi người tới giúp mà?- Người ta…lo cho anh mà…Hóa ra là sau khi bị mình ném ra phía sau, lúc nó chuẩn bị quay ngược lại xúc mình thì bị bé Kiều tẩm quất.
Aikido dù là môn võ chủ yếu để tránh bị thương cho cả hai bên nhưng nàng ném thẳng thằng ôn đập mặt vào tường thì…thôi coi như số chú xui vậy.- Em có bị gì không?- Không, em tấn công bất ngờ mà.- Khụ, hai anh chị thì khỏe rồi…còn tui…- À người anh em tí thì quên, có sao không con tó?- Bầm dập hết rồi…- Đây tao đỡ dậy, mà sao mày dây vô mấy thằng này?- Tụi nó…Thằng bạn mình có vẻ ngập ngừng, chắc sợ mấy thằng kia lành rồi trả thù.
Mình ra nắm đầu một thằng rồi cho nó thêm hai nắm xôi.- Qua đây, Trí!- Làm…gì?- Đập nó, cứ thẳng tay.Thằng bạn mình còn hơi do dự nhưng bé Kiều cũng hùa vào nên nó cũng tẩm quất cho mấy thằng đang nằm đất được vài cú.
Mới đầu còn nhẹ chắc bạn ấy còn hơi nhót.- Coi tao biểu diễn lại nè.Thằng vừa ăn hai nắm xôi bị mình mớm thêm hai nắm nữa.- Mạnh dạn vào, quất thẳng mặt luôn cho tao.Kết quả là ba thằng kia ăn đòn một trận ra trò và có vẻ nhót rồi.
Hung hăng mấy chứ gặp mấy đứa mà đánh thẳng tay cả người đã đo ván thì cũng phải sợ thôi.- Để tao gặp lần nữa thì xác định bó bột nhé mấy thằng dịch vật!Mình đe chúng nó lần cuối bằng cái vẻ mặt ác ôn nhất có thể.
Sau đó tụi mình bỏ đi, dìu thằng đệ về rồi nghe nó kể sự tình.- Mấy tuần trước đi học thêm về thì gặp tụi nó giở trò trấn lột.
Lúc đó cũng khuya rồi mà đường thì vắng nên tao cũng đưa tiền cho tụi nó cho yên chuyện.
Mấy hôm sau lại bị tụi nó bắt gặp rồi dần dà ngày nào cũng bắt tao cúp học đi theo trả tiền net cho tụi nó.
Mấy hôm không có tiền thì bị tụi nó đánh…- Lần sau bị vậy thì nói anh em biết chứ?- Đúng rồi đó! – bé Kiều nói thêm vào.- Sao…mà được, mày thì khỏe như trâu ai dám đụng, còn tao…lỡ…tụi nó lành lại rồi đi…trả thù…- Cũng có lý, nhưng nếu mày sợ tụi nó trả thù rồi cứ chịu đòn vậy cũng được sao? Tụi nó dám trả thù thì đập lại, đằng nào cũng ăn đòn mà, cùng lắm gọi tao ra chơi tới bến tụi nó luôn.- Mày…- Lúc nhỏ tao cũng hay bị ăn hiếp, cũng không dám nói ai sợ bị trả thù đó, kết quả là ăn đòn hoài.
Nếu tụi nó biết mình sợ bị trả thù thì sẽ ngày càng lấn tới.
Lần sau gặp tụi nó thì mày cứ cứng lên, bị nó đập rồi mình đập lại giống hôm nay đó.
Mấy thằng đó hay đi ăn hiếp người khác vậy thôi chứ bị vả vào mồm vài lần là nhót liền.- Mày…chắc không?- Chắc, lần sau mà tụi nó đập mầy nữa thì nói tao biết, gãy xương vài lần là tụi nó biết khó mà lui à.- Mày tính…bẻ tay tụi nó thật hả?- Ừ, nhìn tao giống nói chơi hả?- Ảnh làm thật đó, Kiều chút chíu nữa bị ảnh bẻ gãy tay rồi đó.- Ơ đù thằng này bạo lực gia đình ha mậy?- Có đâu, có chút hiểu lầm thôi.- Nói chứ…cám ơn mày nhiều, cám ơn Diễm Kiều nữa…- Bạn bè nên giúp đỡ nhau mà.- Trí…thấy xấu hổ quá…con trai mà phải để con gái giúp…mấy vụ đánh nhau…- Nói cái gì vậy, mỗi người một ưu điểm chứ!- Mày mạnh thì mày nói vậy…- Cũng như lúc mày làm bài được điểm cao thôi.- Đúng rồi đó, Trí thông minh nè, học giỏi nè, vậy là tốt rồi, đâu có ai toàn mỹ hoàn hảo đâu? – thật ra là có một đứa đó, em yêu ạ.- Nhưng…- Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, Trí giỏi cái nào thì tập trung vào cái đó là được rồi.
Với cả nói như Trí vậy cứ con gái là phải yếu đuối cho người ta ăn hiếp hả?- Không…không có ý đó…- Vậy thì bỏ mấy cái ý nghĩ linh tinh đó đi, xấu hổ cái gì?- Giáng Kiều nói đúng đó, mày có ưu điểm của mày, cứ ngẩng cao đầu lên mà lết đi con tó.- Rồi rồi, tao sợ hai đứa bây luôn, mà sao mày biết tao bị kẹt trong hóc?Quay lại với mười lăm phút trước, lúc đó mình đang làm tình (“làm” trò “tình” tứ) với bé Kiều, hai đứa đút kem cho nhau ăn thì thấy thằng Trí với ba thằng kia đi với nhau.
Thần thái thanh niên Trí thì có vẻ hoảng loạn còn mấy thằng kia thì toàn sát khí nên mình bảo bé Kiều ngồi chờ mình đi theo coi sao, lỡ có chuyện thì em nó gọi cấp cứu cho hai thằng luôn.- Tao lần theo tụi bay rồi thấy tụi nó dắt mày vào ngõ cụt hồi nãy, chỗ quán net tụi nó hay chơi là chỗ ngày xưa tao hay…cúp học mà, nên khu này tao quen lắm.
Sự việc sau đó thì chú đã biết rồi nên anh không cần kể.
Chỉ có Giáng Kiều sao không nghe lời anh hả, lỡ như…- Lỡ như sao? Anh biết là có gì thì em cũng tự lo được mà phải không?- Cái đó thì anh biết, chỉ sợ tụi nó biết mặt em rồi…- Đừng bảo anh sợ tụi nó trả thù em nghen, mới bảo Tri đừng có sợ mà…- Ờ thì…- Thôi thôi, hai anh chị yêu đương thì về nhà mà yêu, tôi còn ở đây.- Xin lỗi Trí.- Móa, được cứu mà trong lòng thấy còn đau hơn, trời ơi sao bắt con chịu cảnh này…- Thôi bố trẻ, con biết rồi, con đưa bố về.Giải quyết xong vấn đề to bự, cứu thằng bạn thân còn đưa nó về nhà.- Bố vào nhà đây, cám ơn mày lần nữa con trai, cám ơn Diễm Kiều luôn, mà nói hai đứa, bớt bớt lại nghe, cho tụi FA còn có đất sống.- Biết rồi, Trí về nghỉ ngơi cho khỏe nha, hihi.Nói rồi mình chở bé Kiều về.
Trên đường về hai đứa cũng không nói gì nhiều.- Sao nãy giờ im lặng dợ, Trí nói bớt bớt lúc có người khác thôi chứ còn hai đứa mà anh cũng im lặng dợ?- Đâu…đâu có gì đâu…suy nghĩ chút thôi.- Vụ hồi nãy nữa đúng không?- Em đi guốc trong bụng anh mà.- Em xin lỗi mừ, ngươi ta lo cho anh chứ bộ.- Nhưng mà lỡ có nguy hiểm gì thì sao?- Có nguy hiểm thì anh cứu em chứ sao, Khương Duy của em có bao giờ để em bị gì đâu, hihi.- Nhưng mà…- Không có nhưng mà gì hết ớ, đứa nào dám đụng đến anh em liều chết dới nó lun.Chính ra thì bé Kiều nói cũng có lý nên mình cũng chả biết phản bác làm sao, trong lòng thì cứ ấm ức tại em nó không nghe lời mình gì cả.- Thôi mừ, bé Kiều biết lỗi dồi, mốt bé Kiều nghe lời anh mừ.- Xin lỗi khơi khơi vậy thôi hả, cỡ em phải bị trừng phoạt.- Thì anh phạt em đi.- Lát hun thúi mặt nghen.- Y, khôn ớn dợ, hông chiệu.- Hơ, bị phạt mà cũng có chiệu với hông chiệu nữa à?- Con gái…nói có là không mừ…- Á àMàn phát cơm hôm nay đến đây là hết, sau đó thì mình chở bé Kiều về nhà thôi.
Nói tới nói lui cũng không hun hít được miếng nào đâu các bạn ạ.
Tất cả cũng tại phụ huynh nàng sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện mà cả hai cụ về nhà cũng một lúc mình chở em nó tới nơi.
Vì có mặt phụ huynh nên Duy thú săn mồi trở thành Duy cao tăng đắc đạo, ăn chay luôn.
Cuộc đời chân tu khổ hạnh, hức.Về nhà sau một ngày dài mệt mỏi làm một giấc tới sáng luôn.
Đi lễ với bé Kiều rồi về ăn sáng xong qua nhà nàng học nhóm.
Mới gần gũi với em nó mấy tháng mà sáng dạ hẳn ra, năng lượng tích cực dồi dào.
Chỉ là không biết có phải quy luật âm dương cần bằng hay không mà dạo này mình mẩy cứ bầm dập hết chỗ này đến chỗ khác.
Học xong với bé Kiều tính bò ra nhà hàng thì chị Kha nhắn tin bảo khỏi ra, tối có tiệc nên giờ cho mình nghỉ dưỡng sức.
Bả cũng nhắn cho bé Kiều bảo chiều nhớ đi làm.
Vậy là từ giờ đến chiều khỏe rồi.- Giờ anh về hả?- Ừ, ghé qua chỗ sư phụ báo cáo vụ tối qua.- Hở, bảo lỡ ổng uýnh anh nữa thì sao?- Thì chịu chứ sao.- Trò ngoan ghê hén.- Cũng là một cách luyện tập tinh thần thôi mà.- Em đi với.- Đi coi ổng đập anh à?- Ừ, tiện học hỏi.- Đựu…Lết qua nhà ông thầy, bé Kiều cứ đòi đi theo nên dẫn nhỏ theo luôn.
Vào nhà thì thấy ổng đang cắt tỉa cây cảnh kiểu bonsai.
Cơ mà bonsai nhà ổng nhìn kiểu bòn bòn mà sai lắm, chả ra cái hình thù gì.- Lại đi đập lộn nữa hả?- Dạ.- Đừng bảo tại bảo kê nhỏ này nghe.- Dạ không…Mình kể lại cho ổng nghe đầu đuôi rồi ổng vào vác gậy ra.
Bé Kiều tính nói gì đó mà mình ra hiệu cản nhỏ lại, chuyện đờn ông thì cứ để cho anh lo bé ạ.Ông thầy giơ gậy lên cao rồi đập toàn lực…xuống đất làm cây gậy gãy vụn luôn.
Quả đấy ma đập vào người chắc nhập viện chứ chả đùa.- Ợ…!- mình nuốt nước bọt.- Thầy đập con cũng gần chục năm rồi.- Dạ.- Chưa có đứa nào mà nghe lời thầy như con, lần nào về báo cáo cũng ăn đập mà báo cáo hoài.- Ơ…thế mấy đứa khác không có ạ?- Ừ, kể cả mấy thằng con thầy…- …- Nói chung thì thấy con vậy thầy cũng vui, dạy được gì thì thầy dạy con hết rồi, sau này con làm gì thì làm không cần phải báo cho thầy nữa đâu.
Sau này cũng không cần phải đến đây nữa.- Thầy…đuổi con hả?- Ý thầy là anh tốt nghiệp rồi, còn không mau cảm ơn đi!- Đào tạo được thằng đệ ngon lành mà mầy còn tối dạ lằm con ạ, nhỏ này biết điều nè, bạn gái nó hả?- Dạ.- Chăm sóc tốt cho thằng đần này giùm thầy nghen, còn thằng kia không biết bái lạy tạ ơn sư phụ đi mậy.
Dạy miễn phí cho mầy bao năm rồi.
Với cả thầy tạo điều kiện cho mầy lấy le với bạn gái rồi còn không biết đường mà làm theo…ai dà…Bé Kiều thấy vậy cũng chỉ cười trừ.
Thấy ổng đổi giọng thầy-con là mình nghi nghi rồi, giờ mới đúng bản chất của ổng nè.
Sau màn bái tế sống sư phụ thì bịn rịn chia tay.
Ổng cũng dặn dò thêm vài thứ, sau này cần gì thì cứ qua tìm ổng còn nãy là ổng bắt chước phim tay du ký lúc bồ đề lão tổ chia tay tôn ngộ không abc xyz vậy thôi.- Em nghe kể thầy hay đập anh tưởng ổng nghiêm túc lắm.- Chắc nghiêm túc, lâu lâu cảm giác như ổng đập anh cho đỡ ghiền vậy thôi.- Chắc vậy, em thấy ổng cũng vui tính mà.- Đập đau muốn chết luôn mà chắc vui.- Nhờ vậy mà gấu em cứng cáp lắm nè, đâu có èo uột yếu đuối giống cái ông mà hồi đầu năm tỏ tình với em đó.- Nhìn cái là biết èo uột vậy hả?- Đúng rồi, cỡ ông đó làm gì đủ đô làm trụ cột cho em dựa.- Nghe nó lại hợp lý, hê hê.- Giờ anh về làm cơm cho cả nhà hả?- Không, nãy đi ngang thấy nhà đóng cửa, chắc phụ huynh ra nhà hàng rồi, có mình anh à bày vẽ làm gì, chắc làm gói mì cho lẹ.- Vậy qua nhà em làm cơm cho em ăn đi.- Hở?!?- Đi đi mòa, thèm cơm anh Duy nấu, nhoa nhoa.- Ờ, rồi thì nấu, em phải phụ anh đó.- Tiểu nữ xin cố hết sức, hihi..