Đọc truyện Yêu Mà – Chương 70
– Hả, có chuyện gì? – mình nghệt mặt ra khi thấy bé Tuyền, vẻ mặt thì bình thường nhưng giọng nói có gì đó ẩn ý lắm.- Đi nào.Rồi bé Tuyền kéo mình đi trong khi lũ lâu la lắc đầu ngao ngán.
Ây dà, bình đã có bông rồi còn bị dòm ngó, mình quả là có tướng sát gái mà.
Nhỏ kéo mình ra sân bóng.- Gì vậy Thanh Tuyền?- Em nhớ anh lắm, không quên được, không nhường anh cho Diễm Kiều nữa đâu.- À, ừ…mà hả?!? – phản ứng chậm trước những tình huống gay cấn là đặc điểm của mình.- Mặt nhìn ham hố ớn không, hihi.
Giỡn đó.- Dọa chết người ta rồi.- Nếu là thật thì cũng tốt mà, hihihi.- Chắc là tốt.- Thôi không chọc Duy nữa, có chuyện nè.- Chọc hoài, chuyện gì vậy?- Hôm trước đi học thêm về Tuyền thấy Trí đi với mấy người bạn đó.
– á à, chắc nhỏ này để ý thằng bạn mình rồi.- Có gì bất thường hả? Bình thường nó về một mình à?- Không có, bình thường Trí đi chung với mấy người trong lớp học thêm, còn mấy người hôm qua…!- đến đây thì nhỏ có vẻ ngập ngừng.- Mấy người hôm qua làm sao? – có vẻ không ổn dòi.- Không biết nói sao nữa, nhưng mà một trong số đó thì Tuyền có biết, bạn đó hồi trước xấu tính lắm, hay đi bắt nạt các bạn khác…- Tuyền cũng nằm trong số nạn nhân của nó phải không?- Sao biết hay vạ…à…đúng rồi, hồi bé xíu nên anh Huy hay bảo vệ Tuyền đó.- Thấy có liên quan rồi đó.- Thấy Trí đi với mấy người đó nên Tuyền thấy hơi lạ thôi.- Tính ra hôm nay cũng thấy nó lạ thiệt…- Hi vọng là mọi thứ đều ổn, có gì Duy nhắc khéo Trí cẩn thận với mấy người đó, mà có khi tại Tuyền lo xa quá thôi.- Kinh nghiệm ông cha cho thấy, linh cảm điềm gở lúc nào cũng thiêng lắm nên chắc không phải lo xa đâu.- Ui, ông cụ non kìa.- Khụ khụ, biết gặp cụ thì nên lễ phép chút đi nhé.- Dạ cháu biết rồi, vậy đi nhé, chia tay sớm thôi chứ Tuyền thấy lạnh gáy lắm rồi.- Trời nóng há mỏ ra mà lạnh lẽo gì?- Vợ ông đứng bên kia kìa ông cụ.Đệch, không lẽ bé Kiều thính dữ vại, mình ngó mặt theo hướng bé Tuyền chỉ thì…chả thấy ai.
Quay lại thì thấy nhỏ chạy ra xa rồi, làm hết hồn.
Chính ra cũng không có gì đáng ngại lắm nhưng chỉ sợ tình ngay lý gian thì toang.Lết về lớp thì hội con trai đang chơi đá cầu trước cửa lớp.
Thằng Trí cũng có trong nhóm đó và quẩy nhiệt tình.
Ây dà, chắc là lo xa thật rồi, hồi nãy chắc thằng nhỏ buồn ngủ, tội nghiệp thanh niên mọt sách học sáng đêm chả bù cho mình toàn ăn chơi với gấu.- Lát về muốn ăn gì? – mình hỏi bé Kiều trên đường về- Món gì ngon là được.- Vậy bữa nay ăn canh chua nhá, còn con cá lóc nấu canh chua là hết sẩy.- Không ngon thì sao?- Thì cho em hun anh chứ sao.- Xí, khôn vậy, không ngon thì dẫn bé Kiều đi ăn kem.- À rồi thì kem.
– cái giống gì không biết, toàn ăn vặt mà chả mập lên tí nào.- Mà anh nè.- Gì đó?- Tò mò quá có…xấu lắm không?- Cũng còn tùy, tọc mạch chuyện của người khác quá thì là nhiều chuyện rồi, cái đó căng lắm.- Vậy như hai đứa mình mà tò mò nhau, ví dụ vậy đó, thì có coi là chuyện của người khác không?- “Tò mò nhau”…nghe cứ ghê ghê sao ấy.- Kệ đi, còn từ nào khác đâu, ý anh sao?- Anh với em thì có gì mà phải tò mò nhở?- Thì mình là hai người yêu dấu mà, yêu là phải giấu, đúng không?- Hay cho em, giỏi cho em, suy luận logic ghê luôn, nhưng mà anh có giấu em gì đâu, mà nếu em tò mò vậy thì chắc là phải quan tâm tới anh dữ lắm, thế thì không có gì xấu đâu.- Thiệt hả?- Thiệt, thích nhắm, có người quan tâm anh mà.- Vậy nãy anh đi với Thanh Tuyền hú hí gì đó? – không gì lọt được radar của nhỏ này.- Hú hí gì đâu, nói chuyện chút xíu.- Chuyện gì vậy, em…biết được không?- Chuyện là như thế này…Cường điệu giọng kể một chút cho nó giống kể chuyện em nghe chứ anh em nào bắt chước có khi nó bảo hâm nhé.
Mình tóm tắt lại cho bé Kiều nghe về chuyện thằng ôn kia rồi kết luận chắc chỉ lo xa thôi, bạn bè thì nhiều mà, tốt xấu thì nhiều khi cũng không đánh giá qua bề ngoài hay quá khứ được.
Như lão Khoa mập hồi trước đúng chuẩn du côn xóm giờ thì trở lại làm người lương thiện rồi còn gì.- Có thể là một trong hai trường hợp.
– bé Kiều bắt đầu phân tích.- Nói anh nghe thử xem.- Một là Thanh Tuyền để ý Trí.
Trường hợp này thường là lo xa không có gì đáng ngại, cơ mà…- Cơ mà sao?- Khả năng đó không xảy ra được vì Thanh Tuyền thích anh mà.- Hồi trước thôi chứ giờ làm gì còn?- Không còn thì bả không có kéo anh ra nói chuyện riêng vậy đâu, tại anh có em rồi nên người ta mới ngại chỗ đông người đó.- Có lý…- Vậy chỉ còn trường hợp còn lại, cụ Holmes đã dạy, khi tất cả nhưng trường hợp khác bị loại bỏ thì phần còn lại dù có vô lý thế nào cũng chắc chắn là sự thật.- Cụ Hôm nào vậy?- Sherlock Holmes đó.- À cụ này anh biết nè, có coi phim hoạt hình.- Đó, theo lời cụ thì em thấy chắc có chuyện gì không ổn rồi đó.- Liên quan gì.
– thanh niên chậm tiêu mà toàn gặp người cõi trên.- Trường hợp còn lại là cảm giác có chuyện gì đó không tốt, anh có tập võ nên cũng có loại cảm giác đó đúng không? Kiểu đi ngang qua một người nào đó thì có thể cảm thấy người đó có nguy hiểm gì với mình không đại loại vậy?- Cái đó thì có.- Hôm nọ gặp anh Khoa, anh có cảm giác đó không?- Không, không cảm thấy nguy hiểm chỉ là phản xạ đề phòng tự nhiên thôi.- Đó, theo anh kể thì Thanh Tuyền cũng từng bị một bạn trong số mấy người đó bắt nạt.
Lần này gặp lại thì cảm thấy không ổn vậy theo em thấy không phải là ngẫu nhiên đâu.- Nghe phức tạp nhưng dần dần cũng thấy hợp lý.
Em chắc đọc nhiều truyện trinh thám lắm hả?- Đọc có mỗi Sherlock Holmes với Conan à.
Em cũng hi vọng là tại em đọc mấy truyện đó nên bị…nhiễm.- Hy vọng vậy, mà truyện Sherlock Holmes hay không? Anh nghe nói là hay lắm, coi phim hoạt hình thì thấy hay mà truyện thì chưa đọc bao giờ.- Em có bộ ba cuốn nè, nghe nói là trọn bộ luôn rồi, lát về lấy cho anh đọc.- Nhiều….nhiều chữ không.- À, lười đọc chữ à, hư lắm nhen, lát về em đọc cho nghe.- Thiệt hả?- Thì anh nấu cơm cũng cực khổ mà, coi như đền bù đó.- Thích được…hun hơn.- Cơm ngon thì cho hun, quỷ gì đâu đó.- Nói là làm đó nghe, không có nói rồi không làm cho tui ăn dưa bở nghen.- Nói là làm mà, bảo đảm nụ hôn mùi cá lóc nấu canh chua, hihihi.Sau đó thì tụi mình về nhà mình trước, ghé qua coi ông bà bô có gì nhắn gửi thì ổng bả không có nhà.
Chở bé Kiều về rồi bắt tay làm cơm nước còn bé Kiều thì lấy truyện ra đọc cho mình nghe.
Phải nói là truyện Sherlock Holmes hay bà cố, không hổ danh nhà văn trinh thám huyền thoại, mọi chi tiết diễn tả trong truyện đều hợp lý đến mức khán giả không tin được đây chỉ là nhân vật hư cấu.
Anh chị em nào có thời gian rảnh thì nên làm một bộ về đọc, bảo đảm đọc hết rồi vẫn ước gì Sir Arthur Conan Doyle gửi thêm truyện tự thế giới bên kia qua cho đọc tiếp, hay lắm luôn đó.
Mình chả nhớ cái nụ hôn mùi canh chua nó ra làm sao, chỉ nhớ là sau bữa tối thì ngồi đọc truyện với bé Kiều đến lúc đi ngủ, ghiền quá mà..