Yêu Mà

Chương 54


Đọc truyện Yêu Mà – Chương 54


– Ú ớ cái gì?- Thì cái đó đó.- Cái đó là cái gì, tự nhiên cái đó ai biết gì đâu?- Mỗi điểm 10 hun một cái.- Em có nói vậy hả?- Có màaaaaaa, òa òa.- Thôi ngoan ngoan, em đùa tí mà, nè, hun đi.

– bé Kiều đưa tay cho mình- Ủa, hun tay hả?- Chứ anh muốn hun ở đâu?- À không, không có gì…!- vỡ bà nó mộng.Chưa bao giờ cầm tay gấu mà lại đau khổ như hôm nay, cuối cùng vẫn bị cho vào tròng, không ăn dộng được gì cả.- Bộ tính hun tay em thiệt hả?- Thì…em bảo.- Người ta con gái mà, anh phải…chủ động chứ.- Được luôn hả?- Thử thì biết.- Vậy hun chỗ khác nghe.- Hun chỗ nào? Chỗ bậy bạ là không được nghen.

– nàng đỏ mặt dòi, hờ hờ.- Hun…ở nhà nha, ở đây người ta thấy.- Quỷ, vậy mà làm cái mặt…dê thấy ớn.- Ớn ớn chứ có người phái nhắm.- Không nói chuyện với anh nữa em về lớp đây.Cuối cùng cũng trả đũa em nó được một phát.

Tình cảm phơi phới, học hành thì ngày càng lên, cứ như này thì viễn cảnh thi đậu đại học chắc không còn nằm ngoài khả năng nữa.

Gần mực thì đen chứ gần gấu thì sáng là như vầy chứ còn gì nữa, he he.

Tung tăng bung lụa về lớp chơi đá cầu với mấy thằng lâu nhâu, chơi bất cần đời, chơi bất chấp ngày mai.

Hai thằng có gấu thì vui vẻ hồ hởi còn đám FA khá là bã.

Thôi thì các chú cố gắng, từ từ sẽ được thôi mà.Chiều tan học mình chở bé Kiều về.

Dạo này thì mẹ nàng không rước nữa nên coi như mình là tài xế riêng của em nó luôn.

Quả này khá là ấm, đinh ninh chắc mẻm bữa nay hun hít cứ như hút cỏ nhé, phê tới bến.


Nhưng người tính lại một lần nữa không bằng trời tính.

Hôm đó là ngày phụ huynh từ Úc về.

Tính ra là về hơi sớm lại chẳng thông báo gì.- Duy, về rồi hả con.

– má mình chào- Ủa ba má, về lúc nào vậy?- Mới về trưa nay.- Chưa tới ba tháng mà.- Nhớ con trai yêu dấu về sớm tí không được ha mạy? – ông ba nhảy vào- Được nhưng mà nghe có gì cấn cấn.- Bố sáng xéo háng nghe con, mày chào đón các bậc phụ mẫu như vậy à? Ùa mà ai đây? – ổng chỉ bé Kiều.- Con chào hai bác, con tên Kiều, bạn gái của Duy ạ.Cả nhà đứng hình luôn.

Mình thì không ngờ bé Kiều bạo tới vậy còn phụ huynh thì…- Bộ xung quanh đây hết người rồi sao lại chọn đứa này? – bà má hỏi.- Má nói gì vậy, mới gặp người ta sao mà biết…- Mày im đi con, má hỏi bé Kiều chứ có hỏi mày đâu!- Vậy luôn!!!Mình phản ứng một cách mạnh mẽ nhất có thế, má con gì tầm này…- Dạ, con cũng khổ tâm lắm…!- bé Kiều trả lời mà nghe như vạn tiễn xuyên tim- Nói gì kì vại…- Thấy bác gái vui tính nên em đùa tí mà, làm thấy ghê.

Duy tốt lắm đó bác.- Tốt gì thằng này, học thì ngu, suốt ngày lêu lỏng.

– Khoảng cách giữa khiêm tốn và dìm hàng chưa bao giờ mong manh như lúc này.- Trước giờ ảnh giả nai đó, hôm nay phát điểm được tận bốn môn điểm tối đa luôn.- Gì!!! Thật hả con?- Con trai ba mà.Hai ông bà trố mắt lên nhìn, cũng phải thôi, lần đầu thấy chuyện lạ mà.- Em, ra đặt xe rồi mình len Đà Lạt thôi, anh không biết bơi.- Liên quan gì?- Thằng Duy được điểm 10 mà tận 4 cái, lát nó lụt tới cổ thì ngóp đi đâu.- Để em gọi anh bốn coi ổng book vé cho hai vợ chồng mình quay lại Úc lánh nạn vài hôm được không chứ Đà Lạt chắc cũng ngập à.- Bớt bể con đi nha, không tối nay con không làm cơm đó.- Mày cứ ra bếp coi, hôm nay mày không làm cơm bố đi bằng đầu.Nhà có khách quý mà hai ông bà cũng chả câu nệ gì, thiệt là bực hết sức.

Cơ mà hôm nay có gì mà ổng chơi lớn vậy cà? Bò ra sau thì thấy có cái thùng xốp to.- Cái này nhìn quen quen ta.- Giống cái thùng hôm nọ đựng cua.

– bé Kiều nói.- Không lẽ nay lại được bữa cua nữa? Úc cũng có king crab hả ta?- Mở ra xem thử là biết mà.- Ừ.Lại gần cái thùng nghe có tiếng lạo xạo, đệch, không lẽ ổng bả chơi sang làm hẳn con king crab to bự nữa? Mở ra thì…ồ thật là bất ngờ.

Ba con tôm hùm đá bự tổ bố đang loay hoay ở trỏng.- Mày biết làm tôm không con? – ông ba đứng ở cửa bếp từ lúc nào.- Tối nay hoành tráng luôn nhé.- Kiều, lên đây chơi với hai bác nè con, nó làm một mình được mà.- Ừ, em lên nhà chơi đi để anh làm được rồi.- Dạ.Rồi bé Kiều lên nhà chơi với phụ huynh, khoảng 10’ sau thì thấy ông ba đi xuống.- Thằng này, ba má đi mấy tháng đã dắt gái về hả con?- Có sự tình hết mà ba.- Mày khá, kiếm được con nhỏ dễ thương, lại lễ phép.


Ráng mà giữ sau này ba má cũng có đứa con dâu tốt.- Ba tính xa vậy luôn à!!!- Xa gì, ba má mày quen nhau hồi đó cũng cỡ 15-16 tuổi chứ mấy, con bé có vẻ kết mày lắm con trai ạ.- Nói thì dễ rồi.- Dào, ba mày ngày xưa cũng phải bầm dập đập tan xác bao nhiêu thằng mới lấy được má mày mà con, ráng phát huy truyền thống đi.- Chả hiểu sao má lấy ba được luôn.- Ý mày là gì con.

Không nhờ má mày lấy ba thì mày không có ông ba tuyệt vời như vầy đâu nhé.- Chắc là tuyệt, mà ba xuống đây có vậy thôi hả? Không ở trên nhà ngồi nghỉ đi.- Má mày đi với con dâu tương lai rồi.- Mới gặp mà thân thiết giữ vậy?- Thế mày nghĩ ba mày chỉ có xuống đây nói đùa với mày à con.

Ba sống nửa đời người rồi, nể ba chút đi thằng nhóc.- Con bắt đầu thấy nể nể rồi đó.- Ít nhất cũng phải vậy.Nói rồi ổng bỏ lên phòng khách ngồi, tưởng bảo nể nể thì ổng vô phụ nữa chứ.

Đúng là mình chỉ có giỏi tưởng bở.

Ba con tôm hùm, mấy con này là loại vừa vừa, mỗi con cũng gần một kg chứ không có siêu to không lổ lắm.

Quyết định rồi, một con nướng muối ớt, một con nướng bơ tỏi, con cuối cùng làm lẩu ăn cho ấm bụng.

Muốn ăn lẩu ngon thì phải có nhiều rau, mà nhà thì không đủ nên mình lên phòng khách.- Ba, lát ba đi mua ít rau được không, tối ăn lẩu.- Chờ má mày về rồi ba với bả đi, mà rau gì?- Ba đi với má thì cứ bảo rau ăn lẩu là má biết à.- Ừ, rồi, à mà bả về rồi kìa.Ngó ra cổng thấy bà má chở bé Kiều qua, mà thấy nàng cũng thay đồ rồi.

Cha, dạo này má chồng có màn đưa rước con dâu ngon lành ta.

Ổng đi ra rồi hai ông bà dắt nhau đi mất, nhà lại còn mình với bé Kiều.- Em vô phụ anh nè.- Em với bà má vừa đi đâu vậy?- Má chở em đi mua dừa tiện cho em về thay đồ luôn, mặc áo dài vướng lắm.- Má hả?- Ừ, má bảo cứ gọi má bằng má cho thân thiện.


Ba má anh vui tính ghê, mà sao anh không giống tính ai hết vậy?- Ý là sao?- Thì mặt nhìn lúc nào cũng như sắp đi giết người vậy đó, ghê ghê.- Em ở với ổng bả chừng chục năm là sẽ giống anh à.- Em thấy tại anh bẩm sinh nó đã vậy rồi, hihihi.- Á à, con dao đâu rồi?- Ui, thôi mà, giỡn mà làm gì ghê dzợ, chỉ bé Kiều làm tôm đi.- Tối ngày chơi với giỡn, đi ra phía sau úp mặt vào tưởng khoanh tay lại rồi anh chỉ cho làm.- Úp mặt vô tường thì thấy gì nữa đâu mà xem anh chỉ?- À vậy úp măt ra ngoài.- Người ta gọi là quay mặt ra chứ úp là phải úp vào cái gì đó, như úp sọt là úp vào cái sọt.Đôi co với bé Kiều giống như tự đập đầu vào đá.

U đầu chảy máu đau thấy mợ nhưng cục đá vẫn trơ trơ ra.

Mới sáng ghẹo được em nó một quả giờ lại sấp mặt không ngóc đầu lên được.Bữa tối hôm ấy thì bao thịnh soạn, ba món tôm thơm ngon giòn ngọt.

Nói nói hồi mới biết là nhà ông bác ở cũng gần biển, đi xe tầm hai tiếng là tới, trước khi về ổng dắt phụ huynh ra biển rồi lên tàu thả bẫy.

Ở bển thì người ta thả chơi cho vui, trúng thì ăn không trúng thì…về cảng sẽ được mỗi người một con đền bù.

Ai ngờ ổng bả bắt được tận 8 con, có hai con nhỏ quả phải thả lại nên còn 6 con, ông bác giúp đóng thùng đem về.

Công việc khá là thuận lợi, chỉ có điều thuận lợi quá nên xong sớm.

Nghe bảo còn một mớ chưa thu hoạch nhưng ông bác bỏ hết, vì được mùa nên không có thiếu nông sản, phần còn dư thì bỏ coi như đem làm phân bón cho vụ sau.

Cho đất nghỉ ngơi sau này còn trồng trọt được lâu dài.

Ngoài ra như vậy cũng giúp ổn định giá sản phẩm.

Tham ráng thu hoạch thêm rồi giá thành rớt thì cũng vậy, làm ăn lâu dài là phải tính toán đường dài như thế.


Mình nghe kể vậy thì cũng chỉ biết vậy.Phụ huynh cũng có hỏi sơ tình hình học tập, chả phải quan tâm gì mà chủ yếu vì mình vào cái trường này tính ra tập trung toàn học sinh khá giỏi nên ổng bả nghĩ học hành sẽ có chút khó khăn.

Nhưng nghe dạo gần đây điểm số có lên thì ổng bả cũng yên tâm.Còn phần bé Kiều thì hòa nhập có vẻ nhanh, tưởng có bạn gái thì sẽ cân lại kèo 2 vs 2.

Ấy thế mà nàng lại về phe hai cụ thành ra 1 vs 3, cảm giác cứ như cả thế giới đang chống lại mình vậy.- Con kể hai bác nghe, Duy ở trường ghê lắm.- Sao ghê vậy con?- Nhiều bạn nữ theo đuổi lắm, toàn mấy bạn xinh xắn, dễ thương không thôi.- Có luôn à? – ông ba nhìn về phía mình vẻ nghi ngại.- Đi đến đâu thả thính đến đó, hở ra cái là có thêm”người bạn tốt” hoặc “em gái nuôi” liền à.- Vậy còn con thì sao, con gái? – bà má hỏi.- Dạ má, con cũng khổ tâm lắm, hu hu.

Bởi vậy nên hôm nay mới đánh bạo tiếp chuyện ba má, nhờ ba má giúp con chứ một mình con sợ giữ không nổi đâu.- Tội nghiệp con gái má, có má ở đây má bảo kê cho con nha.- Dạ má!!!- Ăn thêm nè con gái, ba cũng sẽ ở bên con.- Dạ con cám ơn ba!- Vậy…còn con??? – mình lên tiếng- Mày người ngoài, phắn.Lần đầu tiên bé Kiều ra mắt phụ huynh mình như vậy đó.

Nhìn vào chả biết ai con đẻ ai con người ta nữa.

Chốt lại thì cũng coi như là tốt đẹp.

Trước đó cứ sợ hụ huynh cấm cản mình yêu đường các thứ các thứ.

Hóa ra cuối cũng ổng bả cũng có ráng cản mà là cản…bé Kiều- Duy, lấy xe chở bạn về đi con.- Dạ má.- Về cẩn thận, hôm nào rảnh lại qua chơi nhé.- Dạ, cám ơn hai bác mời cơm, con xin phép về.Không để cho hai bên dài dòng nữa mình dông luôn.- Em cứ nghĩ ba má anh kiểu nghiêm khắc lắm cơ.- Sao lại nghĩ vậy?- Nhìn cái mặt anh thì ai nghĩ phụ huynh anh vui vẻ dễ gần vậy đâu.- Tính ra mặt anh dễ thương mà.- Lần đầu gặp nhìn sợ muốn chết luôn.

Trời thì mưa mà lù lù đứng sau cái cửa nhìn tưởng…ma da.- Em mà cũng biết sợ ma à?- Cái người to bự võ công đầy mình còn sợ nói gì Kiều bé bỏng mong manh dễ vỡ?Nhắc chi cho nó gợi lại mấy cái kỉ niệm buồn cho thêm nhụt.

Đến khổ với thanh niên Duy, mà khổ với thanh niên đó là tự khổ với chính mình thôi, hic.

Với lại có thờ có thiêng, có kiêng có lành, mấy cái tâm linh không đùa được đâu.- Em ngủ ngon nhé, mai anh qua đón.- Dạ, anh về cẩn thận.- À mà…- Sao anh?- Không có gì, anh về đây.- Ài, khổ quá đi mà.- Sao kh…*SMOOCH*- Lần cuối đó, mai mốt muốn gì thì tự làm nha, hihi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.