Đọc truyện Yêu Mà – Chương 41
– Hả…à…ờ.Rồi nhỏ nắm tay mình tung tăng ra đi trong bao ánh mắt thèm muốn, ghen tỵ và có phần muốn ăn thịt mình của mấy thằng lâu la xung quanh.
Phen này chắc lên dĩa rồi.- Duy chờ ở đây nha.
– nói rồi em nó vô mua đồ bỏ mình bơ vơ đứng ngoài.Lát sau thì em nó đi ra.- Nước cam cho Duy nè, hôm nay Tuyền đãi, trả quà hôm qua, hihi.- Đúng loại Duy thích luôn!!!- Người ta để ý lâu rồi mừ.
– gương mặt có nét ửng hồng nhìn cũng dễ thương – qua bên kia ngồi nha.- Ừ.“Bên kia” của em nó là vị trí chiến lược của mình, góc sân bóng.- Cóc, xoài, ổi, snack nè.- Mua gì quá trời vậy, ăn hết không đó?- Hai người chắc là hết, trừ khi có người không ăn.- Ai, đứa nào thông minh vậy? Có ăn mà không ăn?- Âu biết âu, hihi.Coi như bù trừ kèo hôm qua, trừ qua sớt lại vẫn lỗ nhưng đi với gái mà, lỗ cái này thì lời cái khác.- Con trai mà ăn vặt quá ha!- Đứa nào mới mời tui ăn.- Người ta bảo, mấy người như vậy dẻo miệng với…dê lắm.- Người ta nói đúng đó, biết sợ thì tránh xa ra.- Vậy không biết sợ thì được xáp vô hả?- Có cái logic đó luôn à?- Có, tại vì Duy không có đáng sợ, hihihi.- Tui là con quái vật răng nhọn đó, chỉ ăn thịt không ăn rau!- Giờ mới biết đó nha.- Biết sợ hả?- Không, biết trái cây được xếp loại là thịt.- Ợ…!- á khẩu luôn, nói năng gì nữa.- Mà có người cũng đào hoa lắm nha.- Nói vậy là sao?- Tuần trước thấy Duy hay ngồi đây với Ngọc My nè.
Có Diễm Kiều rồi còn lén lút ra đây.- Biết luôn?!?- Tuyền hay ngồi góc bên kia kìa – ra là nhỏ này cũng có thú vui nhìn trời mây hòa mình với thiên nhiên.
– thấy hết.- Thế thì lật bài ngửa luôn, tui vậy đó, bắt cá bằng lưới.- Lưới em nè.- Vậy luôn!!!- Chàng còn non và xanh lắm, hihi.Quả này chắc vào tròng rồi.
Nói chuyện với bé Tuyền cũng thú vị, nhỏ này thật ra là kiểu người nhút nhát khi gặp người lạ nhưng sẽ tám chuyện vô thiên lũng sau khi đã quen.
Thường ngày thấy im im vậy mà hôm nay nói hết giờ ra chơi vẫn chưa hết chuyện.
Tội nghiệp, chắc bình thường cũng muốn có nhiều bạn mà nhát không dám nói.- Ghê lắm nha – bé Kiều nói trên đường mình chở em nó về.- Ghê gì? Mặt dính nhọ à?- Sáng hỏi thì chối bai bải, đến giờ giải lao là trốn mất biệt với người ta luôn.- À đang nói Thanh Tuyền đó hả? Nói chuyện chút thôi mà làm gì mà phải trốn.- Phải hông đó?- Cái đó phải hỏi hội con gái đó.- Dính dáng gì dzạ?- Nhỏ bảo ngày nào cũng ra góc sân bóng ngồi một mình, bộ không ai muốn làm bạn với nhỏ đó hết hả?- Tại Thanh Tuyền bình thường ít nói lắm nên mọi người cũng không dám làm phiền, hỏi gì nói gì cũng ậm ừ hà.- Ra vậy.- Có Duy mới hay nè, quan tâm người ta quá ha.- Chuyện có chút uẩn khúc, vô tình thôi.- Vậy hai người bí mật hẹn hò từ tuần trước hả?- Đâu ra thông tin đó vậy?- Tuần trước giờ giải lao đi kiếm Duy mà có thấy đâu, nay nói mới biết nè, hóa ra là ra sân bóng với người ta phải không?- Kiếm Duy chi vậy?- Để…à mà không có gì, thấy không chơi với mấy bạn trong lớp nữa nên…tò mò vậy thôi.- Thiệt không? – anh là anh nghi cưng lắm nhóe.- Vẫn chưa trả lời Kiều kìa.- Câu nào?- Ra sân bóng bí mật hẹn hò.- Không có, nay nghe kể mới biết chứ tuần trước buồn buồn nên muốn yên tĩnh chút thôi.- Sao buồn dzạ?- Chắc…tới tháng.- Có hả?- Cứ cho là có đi.- Tội nghiệp hơm, lần sau đó, có gì cứ chia sẻ, hội chụy em chúng mình hết mà, hihihi.- Nghỉ khỏe luôn.- Mà Duy cũng thích Thanh Tuyền hả?- Không.- Phải không đó? Thanh Tuyền như vậy thì đến Kiều con mê mà.- Giáng Kiều mê chứ tui không mê.- Tin được không?- Tui mê người khác rồi.- Ngọc My, chắc chắn là Ngọc My, hèn gì từ hôm đi Vũng Tàu về tui nghi lắm mờ.- Không có!- Hơn cả Ngọc My lần Thanh Tuyền thì còn ai ta? Có trong lớp mình không đó?- Tò mò quá đó nghe, dạo này Giáng Kiều…quan tâm Duy dữ hen.- Làm…gì có, bạn bè hỏi thăm nhau không được hả?- Vậy thôi hả?- Ừ, đúng rồi, chứ Duy muốn sao?- Không, muốn gì đâu, tới nhà rồi, về đi lát qua đón.- Không thích Thanh Tuyền thiệt hả?- Muốn ghép Duy với bả hay sao mà hỏi hoài vậy?- Có đâu, lát qua đón nha.Cứ mỗi lần đi với bé Kiều thì kiểu chả cần quan tâm đến thế giới có cái vẹo gì đang xảy ra.
Nhưng cứ mỗi giờ giải lao thì mình lại đi với bé Tuyền, không lẽ mình ba phải dữ vậy sao? Mà nhỏ đó cũng có nhiều chuyện để nói dữ, nói quá trời quá đất, chả bù cho mình thanh niên từ chối xã hội, chả biết nói gì, toàn ăn theo.
À mình cũng nói cho bé Tuyền là bớt tự kỷ rồi bắt chuyện với mấy bạn cho vui.
Nhờ vậy mà có mấy ngày thôi em nó đã thoát kiếp nói chuyện với đầu gối, hòa đồng với mọi người.Thời hạn hai ngày cũng đến và mình thì vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao.
Hẹn gặp em nó ở căng tin như tuần trước sau giờ học.
Bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, vì có lời đách nào đâu mà nói.- Duy…vẫn chưa nghĩ ra – ngượng mồm voãi.- Duy đang thích ai khác phải không?- Ừ.
– cứ vầy đi cho nó lẹ.- Diễm Kiều phải không?- ….Ừ – ngập ngừng một lúc rồi mình cũng thú nhận luôn,- Tuyền cũng cảm nhận được mà, nhưng mà Duy có biết không?- Biết gì?- Diễm Kiều không có thích Duy đâu, Tuyền hỏi Diễm Kiều…hôm thứ hai đó.- Thật hả?- Ừ, Diễm Kiều chỉ coi Duy như bạn bình thường thôi, không có tình cảm gì hết.
Nên Duy có theo đuổi Diễm Kiều thì cũng vô ích thôi.- Ra vậy.
– minh thở dài.- Tuyền biết Duy thích Diễm Kiều lắm, nói ra vầy chắc đau lòng ha…xin lỗi.- Sự thật mất lòng mà, sao phải xin lỗi.- Vậy giờ…tính sao.- Sao Tuyền thích tui?- Tại…vì…- Có gì khó nói?- Không hẳn…Tuyền để ý Duy từ hôm đi Vũng Tàu đó, lúc Duy cõng Ngọc My xuống thì thấy đi thay áo, sợ mồ hôi ra ướt Ngọc My phải không?- Để ý dữ.- Từ lúc đó là bắt đầu còn để ý dữ hơn nữa, hihi.
Duy chả bao giờ than phiền cái gì, có bị trêu chọc cũng không giận.
Mỗi lần bị thầy cô trách phạt thì Duy cũng chỉ nhận lỗi chứ không có dài dòng giải thích.
Lâu lâu Duy cứ như ông cụ non ấy.- Chứ lúc đó biết làm gì?- Cuối tuần Duy phụ việc ở nhà hàng nên lâu lâu không có thời gian làm bài tập phải không?- Ấy đặt vệ tinh theo dõi tui hay gì?- Tuyền hay ăn ở đó nên biết mà.- Có hả?- Có, chắc tại Tuyền để kiểu tóc khác Duy nhận không ra đó.
Mỗi lần đi ăn với hai nhỏ Hồng, Mai tụi nó hay làm tóc cho Tuyền lắm.
Hai đứa đó quỷ lắm, toàn nghịch tóc Tuyền không à, còn tóc tụi nó thì không bao giờ đụng tới.- Ố ồ.- Đó, Duy giỏi nấu ăn, chơi đàn cũng giỏi…- Tui ngon lành dữ vậy sao ta.- Hôm trước tại Tuyền mà Duy bị đánh, vậy mà Duy cũng không có trách móc gì, còn an ủi Tuyền nữa.- Việc nên làm thôi mà.- Quan trọng nhất là mấy ngày nay ở gần Duy thì Tuyền thấy bình yên lắm, Duy không giống mấy người kia.- Chứ mấy người kia ghê gớm ra làm sao?- Mấy người con trai khác hay nhìn em kì cục lắm, vả lại còn hay săm soi từng chút một nữa cơ.- Hơi…khó hiểu.- Nói chung là như tuần trước, dù tính ra là Duy mới gặp Tuyền luôn mà Duy quan tâm đến cảm nhận của Tuyền hơn là vẻ ngoài.
Mấy hôm nay Tuyền cũng đeo kinh sát tròng và makeup nhẹ để thu hút ai đó mà người ta có thèm để ý đâu.- Thằng nào ngu dữ…ợ, chính ra là tui có để ý mà.- Để ý mà không thèm nói cho người ta một tiếng, kiểu “ấy xinh quá chừng” cho người ta vui.
Người ta đã phải nhờ hai nhỏ kia giúp, tốn bao công sức mà cứ làm lơ hoài.- Không…không cố ý, xin…lỗi mà.- Không nói chắc có người không quan tâm luôn ha.- Biết…biết gì đâu.- Giờ…biết hết rồi đó….- À…ờ…Một khoảng lặng giữa hai đứa, lúc đó mình cũng còn trẻ con quá, không có nhiều kinh nghiệm, còn bé Tuyền thì lại có vẻ người lớn hơn.
Em nó nghiêm túc đặt vấn đề còn mình thì vẫn lôm côm lắm.- Nếu Tuyền làm bạn gái tui, vậy…- Vậy sao?- Là mình là người yêu của nhau đó.- Dạ.
– e lệ ngọt ngào, thỏ thẻ, mợ, quả này khó đỡ rồi.- Tui muốn…!- mình ngập ngừng.
– hun em lúc nào cũng được?- Nếu…anh muốn…em không…ngại lắm đâu.- Nắm tay?*gật đầu*- Ôm eo, khoác vai…*tiếp tục gật đầu*- Thế còn…à mà thôi, vậy đủ rồi, he he, nghe qua là thấy thích rồi đó.*bé Tuyền vẫn im lặng*- Cảm ơn Tuyền, tui nghĩ là….