Đọc truyện Yêu Mà – Chương 36
– À ờ, hốt thầy hả, nghe…cũng được đó.- Quỷ – bé Kiều đập vào lưng mình – ham hố ớn chưa, trù cho Kiều ế phớ hơm.- Có đâu, cầu cho có ai hốt lẹ đi đỡ mệt tui.- Đó, vậy bữa hỏi có phiền không bảo không, nay bảo mệt.- Thì phải có bữa này bữa khác chứ.- Không có ngụy biện, đền bù đền bù.- Đền gì giờ?- Trà sữa trân châu trái vải!- Món đấy giờ hết rồi, coi như bỏ qua nghen.- Tối mai tối mai, ứ ứ.- Rồi thì tối mai, tới nhà rồi nè.- Tối mai gặp, đi về cẩn thận nha, bye bye Duy.- Vô nhà đi, về đây.Hây dà, vậy là mai lại được cái hẹn với crush rồi, làm việc chăm chỉ, đến tối là đi uống chà xữa.
Đến tối…đến tối…!ơ đệch, mai bé Kiều hẹn qua dạy học cho mình mà.- Giáng Kiều, hú hú, ới ời ơi.
– mình quay xe lại gọi cửa- Kiều nè, gì đó Duy?- Sáng mai qua…dạy học, chờ đến tối mai mới gặp là banh xác luôn đó.- Tưởng quên rồi, mai nhớ qua đón cô giáo nha, hihi.- Quên sao được, sáng mai qua.Cái mối quan hệ thầy-trò-cô này coi bộ phức tạp, khá là hại não.
Cơ mà biết đâu, có ngày lại ra kiểu cậu học trò dễ thương và cô gia sư yêu nghề abc xyz các thứ các thứ.
Nghĩ theo hướng này có vẻ hợp lý…Về đến nhà cũng hơn 8h, tắm rửa đánh răng xong chuẩn bị đi ngủ sớm, mai còn đi đón người đẹp qua.
Chợt nhớ cái thiệp của nhỏ Tuyền, móc ra xem, lem nhem thấy có vài chữ “Tối Chủ Nhật qua dự tiệc sinh nhật của Tuyền nhen, 6h tối, gặp ở cổng trường”.
Đấy, thiệp kiểu này chỉ có đi sinh nhật, quen quá rồi mà.
Có thế mà cũng phải hẹn gặp riêng để đưa thiệp tận tay, gia chủ quả là có tâm.
Nhưng mà như vầy thì tối đó không làm cho chị Kha được, có khi bả lại nổi máu lên, gần đây cứ làm được 1-2 tuần xong lại kẹt vụ này vụ kia.
Thôi kệ bả đi, lâu lâu có cớ trốn, hê hê.Tới đây lại kẹt vụ quà, đi ăn sinh nhật thì phải tặng quà chứ.
Tính ra là từ giờ đến tối Chủ Nhật là kín lịch rồi, thời gian đâu mà đi mua quà đây, kèo này khó.
Mình cũng không có thân với nhỏ này lắm mà nó mời mình, vậy là khả năng cao nó mời cả lớp.
Nếu mà đông vui kiểu đó tặng quà bèo bọt quá thì sẽ mang tiếng là không có tâm, tặng quà cao siêu quá chúng no lại bảo thằng này có ý gì.
Bắt đầu thấy ong ong rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại chắc mua đại con gấu bông nho nhỏ rồi làm cho con bé cục rau câu trang trí hình bánh sinh nhật.
Vừa nhanh vừa gọn lại đơn giản, quyết định vậy đi, giờ đi ngủ mai còn hốt cô giáo.Sáng hôm sau dậy sớm, chả biết nghĩ sao mà điệu hơn mọi ngày, tắm rửa phát cho sạch sẽ rồi mới đi qua đón bé Kiều.
Bữa nay thì không thấy buộc tóc cao nữa mà để xõa xuống qua vai chút xíu kết hợp áo sơ my trắng váy đen ngang gối, ra dáng cô giáo lắm.
Mua hai phần phở bò đem về là có bữa sáng tại nhà vừa ấm cúng vừa tình cảm.
Ăn xong thì cô giáo bắt học, cơ mà cô không bắt thì cũng tự nguyện đâm đầu vào học à, lợi ích của việc có cô gia sự…xinh đẹp là vậy đó.
Chẳng biết vì bé Kiều diễn giải dễ hiểu, hay tại được học cùng người đẹp nên mình đầu óc được khai sáng, hơn tiếng là bài tập về nhà đã xong hết rồi, những công thức, định nghĩa, nói chung là những cái chính yếu là nhớ hết.Học xong thì mình chở bé Kiều về, sau đó chạy ra nhà hàng giúp bà Kha.
Đúng nhọ, hôm đó nhà hàng đóng cửa, qua nhà bả thì không thấy ai, mấy hôm sau thì mình mới biết là cả nhà bả đi Đà Lạt chơi mấy hôm lận.
Căn bản thì cuối tuần này thất nghiệp.
Mà dạo này làm ăn không ổn định lắm, tuần thì đi chơi tuần thì có sự kiện, thu nhập bấp bênh, lại phải lấy tiền của phụ huynh ra xài.
Từ hôm ổng bả đi Úc đến nay hơn tháng mà không xài bao nhiêu nên giờ phải bung.
Tiện ít thời gian rảnh chạy ra shop bán quà, mua được con thỏ bông nhỏ xinh, gói ghém cẩn thận rồi đi về.
Trước khi về mình ghé qua nhà hàng lần nữa, vẫn đóng cửa, chắc nịch hôm nay có muốn cũng không làm được.
Đang quay đầu xe đi về…- Duy!- A, Ngọc My, đi đâu đó?- Đi ăn, ủa nhà hàng đóng cửa hả?- Chả biết, chắc vậy, qua nhà chủ quán cũng không thấy có ai ở nhà, chắc đi đâu hết rồi.- Chán vậy, My đang thèm cơm chiên giống hôm bữa với chanh muối đó.- Cơm chiên hôm đó ngon lắm hả?- Ngon, thèm lắm.- Muốn ăn nữa không?- Có, nhưng hôm nay nhà hàng đóng cửa rồi.- Qua nhà bếp trưởng, tui làm cho ăn.- Vậy…cũng được hả? – giọng có vẻ hơi ái ngại.- Được hết, đi, lên tui chở Ngọc My đi, lát chở về, bảo đảm không sứt mẻ miếng nào.- Qua nhà Duy vậy có hơi…- Có gì đâu, đi đi, qua nhé!- Vậy…nhớ cẩn thận nha, My mong manh dễ vỡ lắm đó, hihihi.Trưa nay ngon lành có người ăn cơm cùng rồi.
Nói lại một chút phòng khi các bạn quên, mình thường ăn một mình, dạng thiếu tình thương, thích màu trắng và ghét sự giả dối.
Còn một cái nữa là mình thích nấu ăn cho người thích ăn, nghe bé My khen xong là máu đầu bếp trỗi dậy nên rủ em nó về tiện khoe tay nghề với có bạn cho bớt cô đơn.
Ngoài ra không có ý đồ gì hết, mình là mình chỉ có thích bé Kiều thôi, không thích bé nào khác cả, hứa luôn.Về đến nhà đóng cổng khóa cửa xong xuôi, nội bất xuất ngoại bất nhập, giờ bé My có la hét gào rú thì thần không biết, quỷ không hay nhưng…hàng xóm chắc nó biết.
Thanh niên phụ huynh đi vắng tối ngày dắt gái về nhà, đóng cửa làm trò mờ ám.
Mà đúng mờ ám thật, nấu nướng tí khói bốc nghi ngút, cứ như thơ Hàn Mặc Tử“…Ở đây sương khói mờ nhân ảnh…”Chỉ khác khói này hít vào từ chết tới lết anh em ợ.- My phụ gì được không?- Ngọc My mở tủ lạnh, ngăn mát có hũ chanh muối trong góc dưới bên phải, moi nó ra.
– Mình vừa chiên cơm vừa xối mỡ đùi gà vừa nói, chuẩn thanh niên đa năng.- Rồi giờ làm gì nữa?- Cái kệ bên này có cái ly nhựa to, lấy một trái chanh bỏ vào.- Đã lấy.- Giờ bỏ khoảng 3 muỗng cà phê nước chanh muối vô ly luôn.- Xong!- Cho phép Ngọc My chà đạp hai trái chanh muối, càng nát càng tốt, lấy cái kéo cắt nhỏ ra rồi bầm giập nó cho dễ.- Bạo lực vậy?- Nên vậy, hay không muốn uống chanh muối nữa?- Bếp trưởng cứ tin tưởng ở em.- Tốt, xử lý lia lịa đi.Mình chiên cơm và xối mỡ đùi gà xong thì bé My cũng làm xong phần chanh muối, mình đổ thêm ít nước và cho thêm đường vào, khuấy đều rồi đập đá cho vô, lấy cai hai tách nhỏ hơn, uống tới đâu đổ tới đó.
Bữa trưa thịnh soạn thế là hoàn tất.- Xong rồi, nhà không có đủ nguyên liệu để trang trí nhưng bảo đảm là ngon hơn ngoài nhà hàng.- Sao ngon hơn hay vậy? Cùng đầu bếp mà?- À tại dùng loại gạo khác nhau, gạo ở nhà hàng dùng loại cứng hơn chút xíu, phù hợp với đa số mọi người, còn ở nhà thì Duy dùng gạo mềm hơn, khác nhau không nhiều nhưng phù hợp cho nhu cầu cá nhân hơn.- Kỳ công quá ta.- Đã ăn thì phải ăn ngon mới gọi là hưởng thụ cuộc sống chứ, he he.
Mọi thứ sẵn sàng, xin mờ….*KÍNH KOONG*Trời đánh tránh bữa ăn, đứa nào đến giờ này thiêng vậy?- Để tui ra xem ai tới, Ngọc My cứ ăn trước đi cho nóng.- Chờ chút được mà.- À ờ…Nói rồi chạy ra cổng thì thấy bé Kiều.- Gì đó Giáng Kiều? – vừa mở cổng mình vừa hỏi.- Sáng Kiều để quên một cái kẹp tóc hay sao đó, Kiều…vô xem lại được không? Cái đó sinh nhật Kiều má cho nên không làm mất được.- Vô vô, đồ quan trọng phải kiếm.Ba mươi giây sau em nó đã tìm thấy hàng nóng rớt trên ghế sofa.- Sáng bỏ ra mà quên mang vô, may quá, mất là không biết làm sao luôn đó.- Tìm thấy là tốt rồi.- Bữa nay Duy không đi làm hả?- Không, hình như tiệm đóng cửa, ra mà chả thấy ai nên về.- À, thôi không có gì nữa Kiều……mùi gì thơm quá dzạ?- Cơm chiên, ăn chung luôn không?- “Ăn chung luôn”…có ai ở nhà nữa hả?- Ừ, ăn nghe ăn nghe, càng đông càng vui.Sau này nghĩ lại, quả này đúng sai lầm chết người.
Nhưng lúc đó thì trái tim còn trinh, đầu óc còn ngây thơ, ý định là rủ crush vô ăn cho em nó thêm trầm trồ tài năng của mình tiện…dễ tán.- Ngọc My ?!?- Diễm Kiều?!?Bốn mắt nhìn nhau..