Đọc truyện Yêu Mà – Chương 32
– Sao hôm nay qua trễ dzợ?- Ư, sáng ngủ quên, dậy trễ.- Tưởng Duy không qua lun rồi đó, hôm nay Kiều có làm mì xào nè, lát cho Duy một phần nghen.- Không cho người kia mà cho Duy, không sợ người ta ghen à?- Ghen gì đâu, làm cho Duy ăn trước coi ngon không mới…cho người ta được, hihi.Hỏi ngu chi cho em nó đâm cứa rồi sát muối.
Ít nhất thì thằng ôn kia, mầy có biết là trước khi bé Kiều làm đồ ăn cho mầy, thì bố được ăn trước nè con.
Cái đồ…hưởng xái.- Ê Duy, mày làm bài chưa? – thằng Trí hỏi- Bài…gì?- Vật lý, bài tập về nhà, tiết đầu tiết lý nè.- Bỏ bà rồi, tao quên.- Xong, chúc mừng chiến hữu sắp lên dĩa.Và mình…lên dĩa thật, bị cô Hiền chửi xối xả xong bị phạt đứng ngoài hành lang, mình chả nhớ là bị chửi gì, chỉ nhớ là tim thì vẫn đau quắt queo.
Mới bò ra đứng chưa ấm chỗ thì thấy bé Kiều cũng…đi ra theo.- Ủa, sao ra đây vậy?- Kiều cũng quên làm bài.- Giáng Kiều mà cũng quên hả?- Duy quên được sao Kiều không quên được?- Ai lại đi so sánh top 3 với top 1…ngược.- Lâu lâu người ta cũng bận chứ bộ.- Bận gì vậy?- Thì…bận thôi, tò mò chi dữ dzạ.- Không có gì.Mặt mình lúc đó chắc đúng thê thảm, ai nhìn vào lại bảo thằng này đúng học sinh gương mẫu, có lỗi biết nhận lỗi lại còn có thai độ ăn năn sám hối, tỏ ra đau khổ khi biết mình làm sai.
Trong khi đó bé Kiều thì vẫn…bơ bơ, nhìn trời nhìn mây hạnh phúc vui vẻ như không có gì xảy ra.- Duy, Duy! – bé Kiều vỗ vai mình- Hả, gì vậy?- Hết tiết rồi, cô ra rồi nè.- Lần sau còn tái phạm thì chép phạt .- Dạ em xin lỗi cô.
– bé Kiều thỏ thẻ.- Em…cũng xin lỗi cô.- Biết lỗi thì đừng có tái phạm nữa.
Hai em vô lớp đi.- Dạ.Bé Kiều tung tăng vào lớp còn mình thì như cái bánh bao chiều sắp thiu.- Sao vậy con trai, bị chửi có chút xíu mà thấy như sắp chết vậy mậy.
– Trì, người anh em không bao giờ biết thấu hiểu.- Phân biệt đối xử rõ ràng còn gì, hai đứa quên làm bài tập, một thằng bị chửi xối xả còn nhỏ kia chỉ bị kêu ra ngoài đứng.
– thằng Cảnh với xuống.- Nhỏ kia học trò cưng mà, con đẻ phải khác với con ghẻ chứ, mà thằng này đàn ông con trai chấp nhất gì tiểu tiết.- À ờ ờ.Giờ giải lao tụi nó lại chơi đá cầu, lần này thì có mấy đứa con gái vô chơi chung, lớp bắt đầu thân nên làm được nhiều trò hơn.
Mình trốn xuống căng tin làm li nước Miranda cam, uống cho quên sầu.
Nước thì cay mà đếch có say, hức.
Bỗng dưng lại thấy muốn khóc, cuộc đời sao bạc bẽo với tấm thân béo nhèo bèo bọt.- Bắt quả tang! – giọng bé Kiều.- Hả, gì vậy?- Bắt quả tang Duy ngắm Ngọc My không chớp mắt, vậy hôm bữa bảo thích mà chối bai bải.- Có hả? – nhìn kĩ lại đúng là nãy giờ mình đang hướng ra chỗ Ngọc My, nhỏ đang nói chuyện gì đó với mấy nhỏ khác.
– à, ừ.- Nghiện mà con ngại ha, hihi.- Liên quan gì tới bà!Nói rồi mình bỏ đi về lớp để cho bé Kiều ngơ ngác ở lại.
Cảm xúc bất ngờ bùng nổ, mình cũng không giải thích được bằng lời.
Chỉ biết cảm thấy vô cùng ấm ức, lát sau suy nghĩ lại thì thấy hối hận.
Vô duyên vô cớ nạt người ta, cú này chắc bé Kiều giận lắm.
À mà giận thì có sao, có người khác dỗ rồi mà, sao mình cứ hay lo bao đồng thế nhở? Với mắc gì mà giận, ai biểu chọc mình.Nguyên buổi học hôm ấy mình chẳng dám nhìn qua chỗ bé Kiều một phần vì ngại, một phần vì cảm thấy có lỗi, phần khác thì thấy xấu hổ, tả bí lù mớ cảm xúc hỗn độn.Thễu não mình dắt xe bò ra, chân nặng như đeo tạ.- Duy! – giọng bé KiềuMình lờ đi, vờ như không nghe thấy.- Duy, Kiều bên này nè.
– em nó vẫy vẫy.Làm ngơ tập hai, bé Kiều chạy ra vỗ vai mình luôn.- Duy, Kiều nè, không nghe Kiều gọi hả?- Hả, à, ờ, có gọi hả? – khi không biết làm gì thì ta cứ giả điên cho qua chuyện giống một số thành phần nào đó.- Gọi quá chừng lun, Kiều…xin lỗi nha, nãy có nói gì làm Duy giận hả? – nhìn mặt bé Kiều có vẻ đang hối hận lắmỢ, tính ra mình nạt em nó mà giờ em nó đi xin lỗi mình, có hơi ngược ngạo.- Kh…không có gì, là Duy sai, tự nhiên nạt Giáng Kiều – thấy em nó xuống mình cũng xìu luôn.- Mai mốt bé Kiều không có như vậy nữa, đừng giận bé Kiều nha, tội nghiệp lắm.
– tội em ai tội tui.- Không sao mà, mà có lên xe không còn về, trễ rồi.- Móc ngoéo.- Rồi thì móc nè.- Rồi, về thôi bác tài, hihihi.Lại được đèo người đẹp về.
Thằng mặt mông kia, mầy có thấy không, bé Kiều là nhờ anh mầy chở đi đón về không đó.Tuy vậy tâm trạng vẫn không được cải thiện là mấy, cả buổi chiều vẫn ủ rũ.
Giờ giải lao mình trốn ra tận sân bóng của trường, chỗ này ít người qua lại nhất, chả ai để ý.
Lại ngồi thơ thẩn nhìn mây cây gió, nhắp ngụm Miranda cam tiêu sâu càng sầu thêm.- Sao ngồi đây một mình dzợ?- Có sao đâu, lâu lâu thích ra hóng gió vậy thôi.
Ngọc My ra đây làm gì?- Thấy có người đi ra nên đi theo, được không?- Được, ngồi đây nè.
– dính tới gái đúng phiền mà, muốn yên thân cũng không được.- Có chuyện gì mà buồn xo vậy?- Có gì đâu, bình thường mà.- Thiệt không? Nhìn mặt thấy có chữ xạo kìa.
– vừa nói Ngọc My vừa lấy ngón trỏ vẽ chữ X giữa trán mình.- Thiệt mà, sáng bị cô Hiền chửi xối xả nên có chút bận tâm vậy đó mà.- Ra là chuyện đó, mà cô Hiền cũng quá đáng lắm.- Sao Ngọc My nói vậy?- Diễm Kiều cũng quên làm bài mà chỉ có mình Duy bị mắng thôi à.- Người ta học sinh giỏi top 3 đó, sao so sánh với Duy được.- Vẫn là không công bằng.
– bé My quả quyết.- Nói be bé thôi, lỡ bả đi ngang qua nghe được chết cả lũ.- Không sợ, không sợ, có Duy ở đây My không sợ bả đâu.- Ý Ngọc My là sao?- Hả…à…!- bé My ngập ngừng – không, đâu có ý gì đâu, kiểu hai đứa bị phạt chung đỡ sợ hơn bị phạt một mình.- Đi một phát hai đứa, chắc vui á.- Thôi, mình về lớp đi, sắp vô học lại rồi.- Ừ.Nói rồi mình đứng dậy về lớp với bé My.
Trên đường về cũng qua lại dăm ba câu.
Nói chuyện chút xíu cảm giác thấy thoải mái hơn.
Thoải mái hơn? Nhờ nói chuyện với bé My? Mình đang nghĩ gì thế? Đây có phải là dùng người này thay thế người kia trong truyền thuyết? Lại một mớ bòng bong nữa, não bình thường đã phẳng rồi cứ vầy chắc chết sớm..