Yêu Ma Đạo

Chương 320: Pn12


Đọc truyện Yêu Ma Đạo – Chương 320: Pn12

Thời gian giống như qua thật lâu thật lâu.

Nam nhân bị Nham Vân không ngừng ôm, nam nhân cũng bị Nham Vân đặt ở trên cột đá, trên bàn, ôm ở trên người, thậm chí làm cho nam nhân đứng, y liền chế trụ thắt lưng của nam nhân………

Nam nhân hơi thở rất không ổn định, hắn khẽ nhếch miệng phun ra hơi thở nóng tới sắp tổn thương môi lưỡi của chính mình, nhưng mà hắn thủy chung không có phản kháng Nham Vân làm với hắn.

Nham Vân luôn luôn rất thấp giọng nói chuyện cùng hắn, mang theo hơi hơi thở dốc, nam nhân nghe được tiếng Nham Vân hít thở, tiếng thở dốc sâu dài của hai người nghe lên ái muội lại gợi cảm.

“A Thúc, kẹp chặt ta”.

“Ân……..”.

Trong con ngươi bình tĩnh của nam nhân mê ly trong bóng đêm, giống như bị quang ảnh lờ mờ quấn quanh gợn nước mảnh mảnh, nam nhân nhìn thấy Nham Vân đang chậm rãi đè chặt chân của hắn, quang ảnh nhợt nhạt trong mắt của hắn đang khẽ xao động……..

Nham Vân vừa nhúc nhích một chút, hắn liền rất có cảm giác.

Hắn dần dần nắm chặt ống tay áo của Nham Vân, tại dưới không ngừng bị ôm, thần chí của nam nhân đã dần dần thanh tỉnh, hắn chỉ cảm thấy qua thật lâu, không khí cực nóng của bốn phía cũng bắt đầu lành lạnh.

Nham Vân ngồi ở bên cạnh cái bàn, nam nhân liền nghiêng người ngồi ở trên đùi của y, tay của Nham Vân xâm nhập vạt y sam hờ khép của nam nhân, tại trong hoa viên cấm địa tầm nhìn u ám, khí tức oi bức bao phủ nam nhân, nam nhân cảm thấy hô hấp rất không thông thuận, hắn khó chịu ân mấy tiếng, nhưng mà hắn càng rên rỉ thì Nham Vân lại càng mãnh liệt.

“A Thúc, thật lợi hại”. Tay của Nham Vân vói vào vạt áo của nam nhân, ngón tay cùng thứ cực nóng kia cùng nhau xâm chiếm lãnh địa, hoàn toàn chiếm cứ nam nhân.

“Nhiều quá”. Nam nhân cảm thấy rất trướng (căng), thái dương của hắn đổ mồ hôi.

Trên mặt của Nham Vân tràn đầy mồ hôi, y tiến đến trước mắt nam nhân, thấp giọng nói: “Không nhiều”. Ánh mắt của y theo trên môi bị “cắn” tới đỏ lên của nam nhân…….

Lại chậm rãi dời xuống, theo mồ hôi chảy xuống từ cằm của nam nhân, theo sau gáy của nam nhân chậm rãi trượt hướng về trong ngực của nam nhân…….

“Thật sự rất nhiều”. Nam nhân cảm thấy Nham Vân tinh lực rất tràn đầy, hiện nay bên ngoài đều đã lạnh rồi, Nham Vân vẫn là chưa thỏa mãn, nam nhân đã sắp hết hơi hết sức…….

Nhưng mà Nham Vân vẫn là tiếp tục.


“A Thúc, có phải ta cũng rất lợi hại hay không?”. Nham Vân bắt đầu ngắt lời, y dùng thế công mãnh liệt làm cho nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng than nhẹ “ân ân ngô ngô” linh tinh.

Nam nhân bị Nham Vân khiến cho thần chí mơ hồ, bị luật động bừa bãi kia khiến cho không khống chế được mà gật đầu.

Lợi hại………

Đó là khá lợi hại………

Nham Vân ôm nam nhân như thế nào đều cảm thấy không đủ, giống như muốn khảm nam nhân vào trong thân thể y, nửa canh giờ tiếp theo, nam nhân bị y khiến cho nói không nên lời, chỉ còn lại có gật đầu cùng lắc đầu.

Nam nhân càng ngày càng tỉnh táo, tầm mắt cũng càng ngày càng rõ ràng, giống như tại trong việc không ngừng tiêu hao thể lực này, hơi rượu của hắn cũng lập tức chậm rãi dần dần biến mất.

Tầm mắt của lẫn nhau đều dừng ở trên mặt của đối phương, thân thể của hai người bị lửa nóng bao phủ hoàn toàn, nhìn đến đôi mắt ướt mềm lại ướt át kia của nam nhân, động tác của Nham Vân khi chậm khi mau, chỉ hy vọng nam nhân có thể cho y càng nhiều biểu tình.

Nham Vân thích nghe nam nhân nói y rất lợi hại, y yêu cầu nam nhân nói mấy lần, nam nhân nói tới hàm hàm hồ hồ, cho tới khi Nham Vân ôm chặt nam nhân, chuyển tất cả “nhiệt tình” đều “rót vào” trong nam nhân.

Nham Vân ngồi dựa trên lan can trong đình, nam nhân liền chính diện khóa ngồi ở trên người của y, hai người đều đang nghỉ xả hơi, mồ hôi trên người chứng minh vừa rồi kịch liệt ở bên ngoài………

“Ngươi cảm thấy ta lợi hại hơn, hay là Mạt Đồng lợi hại hơn?’. Nham Vân nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn môi của nam nhân, đầu lưỡi càn quét trên đôi môi mềm mại của nam nhân.

“Đều rất……..”. Nam nhân gật đầu.

Hắn cũng không biết chính mình đang nói cái gì, bởi vì Nham Vân lại lần thứ hai “thức tỉnh”, ánh mắt của nam nhân dừng ở trên khuôn mặt đầy mồ hôi của Nham Vân, mồ hôi theo sườn mặt của Nham Vân chảy xuống……..

Đều rất lợi hại.

Men say của nam nhân đều tiêu tán hơn 1 nửa, hắn bị Nham Vân ôm tới bên hông bủn rủn, nhìn Nham Vân 1 lát, giơ tay lau mồ hôi trên mặt cho Nham Vân, “Ngươi thả ta xuống trước, lát nữa có người tới đây, bị nhìn thấy không tốt……..”.

Nham Vân cầm lấy tay của Nham Vân, nhẹ nhàng nhéo ở trong tay, “A Thúc thật ôn nhu, ta rất thích”. Y cúi đầu chậm rãi hôn hôn ngón tay của nam nhân, lập tức liền ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân……..


Nam nhân có chút bất ngờ, Nham Vân thế nhưng ở thời điểm tỉnh táo, nói thích hắn……..

Mà lúc này, Nham Vân cảm giác được nam nhân muốn rụt tay lại, y nắm chặt tay của nam nhân, không cho nam nhan rút ra, nhìn đến đáy mắt bình tĩnh của nam nhân lộ ra thần sắc ướt mềm mê người, y liền không muốn nhanh như vậy buông nam nhân ra……..

Nham Vân ôm nam nhân tựa người ngồi nghỉ ngơi, y sam của hai người đều lộn xộn, cổ y sam của nam nhân xiêu vẹo trượt tới bên hông, y sam của Nham Vân rộng mở, đai lưng cũng là lỏng la lỏng lẻo, hai người mồ hôi đầy người, thân thể dán tại cùng nhau, Nham Vân hôn cằm của nam nhân, cũng không hôn môi của nam nhân……

Hai người liền tư thế ái muội như vậy, ở trong đình ôm ôm ấp ấp, cũng nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Nam nhân cũng cảm giác được Nham Vân nghẹn thật lâu, bởi vì Nham Vân giống như làm như thế nào đều làm không xong.

Cũng không đủ.

Vẫn đều muốn tiếp tục.

Bây giờ đã là sau nửa đêm, bên ngoài có chút lạnh, trong đình yên tĩnh, nhưng nam nhân vẫn là ngồi ở trên người của Nham Vân, tiếp nhận nụ hôn thong thả mà kéo dài của Nham Vân……..

Thể lực của nam nhân đã tiêu hao tới không sai biệt lắm, Nham Vân cũng dần dần có chút mệt mỏi, làm cho động tác hôn nam nhân của y cũng biến chậm, nhưng mà nóng ướt vẫn là xâm nhập lẫn nhau.

Nam nhân “ân” một tiếng, hồi hộp nhéo cái tay của Nham Vân di chuyển trong vạt áo gấm, “Nham Vân……..Nhị Cẩu…….Nham………Nhị Cẩu……. Chậm một chút……..”. Thanh âm của nam nhân rất thấp, rất thấp, mơ hồ không rõ, bởi vì Nham Vân đang hôn môi của hắn, nóng ướt không ngừng xâm nhập, hắn hơi hơi nhíu mày, chậm rãi xiết chặt vạt áo của Nham Vân.

Nham Vân rời khỏi môi của nam nhân, theo mồ hôi tràn ngập hai má của nam nhân, chậm rãi hôn lên cổ của nam nhân, chậm rãi đem nụ hôn nhỏ vụn kia dừng ở bờ vai trần trụi của nam nhân……

Nam nhân mới vừa nghiêng đầu, đôi môi liền chạm mạnh tới lỗ tai của nam nhân, sau khi hai người nhất thời sững sờ, nam nhân mở miệng: “Ngươi muốn làm tới khi nào?”.

“Ta không sức lực, tự nhiên liền dừng lại”. Nham Vân ngửi hơi thở quen thuộc trên người nam nhân, hai tay ôm chặt thắt lưng của nam nhân, làm cho nam nhân đè lên trên người y.

Nam nhân rủ mắt nhìn Nham Vân, trong mắt có chút ướt át, nhưng lại thêm vài phần gợi cảm.

Thanh âm của 2 người cơ hồ nghe không thấy, động tác cũng trở nên rất nhẹ rất nhẹ, không chú ý nhìn, hoàn toàn sẽ không chú ý bên trong đình có người.

Ánh trăng bị mây che phủ, gió lạnh thổi qua mặt nước, hoa sen trong hồ theo gió nhẹ nhàng đung đưa, cho dù là sương mù chậm rãi rơi xuống như lụa mỏng tràn ngập bốn phía, cho dù là dần dần bay bay mưa nhỏ nhỏ vụn, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng được 2 người……..


Bởi vì nam nhân vẫn gọi y “Nhị Cẩu”, y cũng không gọi nam nhân “a Thúc”, y sửa miệng gọi nam nhân “Đại Cẩu”, nam nhân cũng không ngăn cản được Nham Vân xưng hô hắn như vậy.

Bên ngoài mưa càng rơi xuống càng lớn, hơi nước tràn ngập bốn phía, hơi lạnh cũng lập tức kéo tới, cả hậu đình viện đều bị sương mù mông lung mà xinh đẹp bao phủ, hai thân ảnh như ẩn như hiện trong đình……..

Hai người thân mật ngồi ở trong đình, hai tay của Nham Vân ôm thắt lưng của nam nhân, đều ôm cả người nam nhân ôm vào trong ngực, lưng của nam nhân dán tại ***g ngực của y………

Y dán tại bên tai nam nhân, đang nói chuyện cùng nam nhân, nam nhân cũng im lặng kề sát y, y sam của hai người đều lộn xộn như cũ, nhưng không ảnh hưởng hai người nghỉ ngơi.

Nam nhân nghiêng đầu hỏi Nham Vân, “Ngày ấy, vì sao ngươi phải cự tuyệt Liễu Phong?”. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, bởi vì vừa rồi rất kịch liệt, hắn nói rất nhiều, làm cho thanh âm của hắn có chút khàn khàn.

Đôi môi của Nham Vân chạm tới hai má của nam nhân, “Bởi vì ngươi ở trên giường ta”. Thanh âm của y cũng lộ ra vài phần mỏi mệt, y vừa rồi ôm nam nhân thật lâu, thật lâu, nhưng mà vẫn cảm thấy ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn).

“Nếu như ngày đó ta không ở đó, ngươi chính là đáp ứng?”. Nam nhân rất bình tĩnh.

“Nếu như ta đáp ứng rồi, ngươi sẽ làm như thế nào?”. Nham Vân để cằm ở trên vai của nam nhân, hai người rất thản nhiên nói về chuyện Liễu Phong chủ động hiến thân……….

Không có gì phải kiêng dè……..

Nếu như Nham Vân đáp ứng rồi, hắn sẽ giống như trước đây vậy, ngày hôm sau xuống núi, chuyện tình cảm rất khó nói, nam nhân không làm trái với lương tâm của mình là được.

Hơn nữa, hắn không muốn suy nghĩ.

“Ta sẽ xuống núi”. Sau khi trầm mặc 1 lúc lâu, nam nhân rất bình tĩnh trả lời Nham Vân.

Nhưng mà Nham Vân không có tiếp nhận Liễu Phong, nam nhân biết Nham Vân chờ đợi Liễu Phong thật lâu, nhưng mà vì sao lại không tiếp nhận Liễu Phong, hắn không hiểu lắm, hắn cũng hy vọng Nham Vân nói cho hắn biết.

Hắn đang đợi.

Nếu như Nham Vân không nói, hắn cũng sẽ không lại truy hỏi.

Nam nhân nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cũng cảm giác được Nham Vân chậm rãi ôm sát thắt lưng của hắn, “Bởi vì có một người ta càng để ý hơn so với Liễu Phong, cho nên vì hắn, ta có thể”.

Nam nhân chậm chạp giơ tay xoa cánh tay của Nham Vân, Nham Vân đang ôm thắt lưng của hắn, liền thuận thế chế trụ tay hắn, ngón tay của hai người nhẹ nhàng đan xen……….


“Hơn nữa, hắn cũng rất quan trọng đối với ta”. Nham Vân ôm chặt nam nhân một chút, hai má của hắn dán vào sườn mặt của nam nhân, y ôm nam nhân, có chút thong thả nói: “Tại thời điểm ta mọc sừng, tại thời điểm ta hỗn láo với hắn, hắn vẫn là sẽ im lặng ngồi ở một bên như vậy, ôm ta như vậy, an ủi ta”.

Người bình thường làm không được.

Liễu Phong càng thêm làm không được, không ai có thể so với nam nhân càng quan tâm y, cho nên sau khi y tỉnh lại, nghĩ thông suốt một sự tình, y cảm thấy nam nhân hẳn là có cảm tình đối y.

Tại sau khi y làm sự tình rất có lỗi với nam nhân như vậy, y có lẽ còn có thể nắm lấy nam nhân, cho dù là có một chút cơ hội y cũng không muốn buông tha, bởi vì y vĩnh viễn đều không thể lại gặp được người để ý y giống như nam nhân vậy.

Bên ngoài trời mưa thật sự lớn, nam nhân cảm thấy có chút lạnh, hắn buông Nham Vân ra, đứng dậy muốn trở về phòng, Nham Vân cũng đứng lên đi theo bên cạnh hắn, nhưng mà nam nhân rất mệt mỏi, hắn mới vừa đi bước lên trên cầu thang liền trượt một chút.

Nham Vân ôm lấy hắn, hai người tựa vào trên núi giả, mưa to xối ướt y sam của 2 người……..

Hai người im lặng nhìn nhau 1 lát, nam nhân biết Nham Vân lại muốn rồi, nam nhân rất bình tĩnh nhìn thấy ánh mắt của Nham Vân đang di chuyển trên mặt hắn, hắn vốn định đẩy Nham Vân ra, nhưng mà Nham Vân lại trước một bước ngậm lấy đôi môi của hắn……..

Nam nhân sớm đã hết hơi hết sức, hắn bị để tại trên núi giả, Nham Vân ôm thắt lưng của hắn, hôn môi của hắn, làm cho nam nhân đi theo y, chậm rãi từng bước một đi xuống cầu thang………

Mưa to cọ rửa thân thể của hai người, y sam của nam nhân rộng mở, bờ ngực của Nham Vân cũng lộ ra, y kề sát nam nhân, làm cho nam nhân cảm nhận nhiệt độ cơ thể của y.

Y hôn tới nam nhân vô pháp lại nói chuyện, nam nhân ôm lấy y, Nham Vân đặt nam nhân tại trên cây cột đỏ thẫm ở hành lang, hai tay của y nâng cằm của nam nhân, trượt vào trong y sam của nam nhân……

Theo bụng nam nhân sờ hướng lên trên……..

Hơi thở của 2 người rất nặng nhọc, đầu lưỡi nóng ướt dây dưa cùng một chỗ, đôi môi không có 1 kẽ hỡ, áp chặt, hôn tới vừa nhanh lại lại thâm sâu, Nham Vân trằn trọc nhấm nháp tư vị của nam nhân.

Một đường đi, một đường hôn.

Trên tường trên hành lang thật dài lưu lại bọt nước của hai người triền miên khi đi qua, hai người dán vách tường hôn tới khó tách rời, cuối hành lang hai người y sam lộn xộn ôm nhau……….

“Đại Cẩu, ta muốn 1 tiểu cẩu”.

Tiếng nói trầm thấp của Nham Vân, ái muội vang lên tại cuố hành lang u ám…….

Tiểu cẩu………

Nam nhân sửng sốt………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.