Đọc truyện Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao – Chương 4: Cơn Khát Máu Đầu Tiên
Những cảm giác ấm áp từ anh trai chợt mang đến cho cậu kí ức xa xâm về mẹ, 13 năm trước mẹ đã từng ôm cậu vào lòng như thế này. Lần đó:
-Mẹ ơi…hôm nay con sẽ đến hiệu sách ở trung tâm một chút
-Con đi đến đó làm gì?
-Con ..con muốn mua một vài món đồ mẹ à
-Không. Con phải ở nhà, mẹ không thể cho con đi
Làm thế nào mà bà có thể cho Baekhyun đi đến chỗ đông người một mình cơ chứ, từ nhỏ đến lớn baekhyun chưa bao giờ đặt chân đến nơi đông người dù chỉ một lần. Ngay cả việc đi học là điều tất yếu của mọi đứa trẻ ở Đại Hàn Dân Quốc này mà bà đều chính tay dạy học cho Baekhyun và Luhan (ba mẹ Baekhyun đều là tiến sĩ khoa học chuyên về y học). nỗi khổ của một người mẹ trẻ phải chứng kiến 2 đứa con trai mà mình đứt ruột sinh ra lại có một tuổi thơ đầy bất hạnh tách biệt với cái thế giới bên ngoài mà cụ thể là cộng đồng con người. một khu rừng sâu thẳm chỉ có 3 mẹ con ở quả thật là một điều không dễ dàng gì
-Mẹ à, con đã lớn rồi con đủ sức để có thể kìm chế cơn khát máu nơi đông người mà mẹ
-nhưng con trai à….
-con biết là mẹ lo cho con nhưng mà con chỉ đến đó một chút thôi mà, Mẹ cho con đi đi đi mà
-mẹ không an tâm để con đến chổ đông người, làm sao mẹ có thể..chỉ cần con nhìn thấy một giọt máu thì tất cả sẽ chấm hết, con sẽ trở thành một con ma cà rồng hút máu người thật sự
-Con sẽ đi với anh Luhan mà mẹ!
Luhan ngơ ngác chỉ về tay ngược về phía mình mà nói
-Anh á? Anh…anh….không….
Baekhyun cắt lời anh hai ngay lập tức, và nháy mắt ra dấu cho anh Luhan
-hihihi, anh sẽ đi mà mẹ. mẹ cho con đi đi đi mòa mòa…..!
-Luhan con cũng muốn đi sao???
-Con…co..n…con sẽ đi với Baekhyun
-Được rồi, mẹ sẽ cho hai đứa đi nhưng trước khi đi các con phải uống thuốc vào nhé!
-Vâng ạ, ngày nào tụi con chả phải uống thuốc
-vâng thưa mẹ
-Luhan con phải trông chừng Baekhyun đó, em nó nghịch lắm đấy!
-vâng ạ!
Vừa ăn sáng xong Baekhyun đã chạy vào phòng uống thuốc, lần này cậu uống gấp đôi liều theo lời mẹ dặn và không quên ghé sang phòng anh Luhan để rủ anh đi cùng. Sau khi hai anh em đã thay đồ xong tất, ôi hai hotboy của lòng tui họ ăn mặc cực kì ra dáng một công tử con nhà giàu. Hai anh em tung tăng cùng nhau đi đến trung tâm.Baekhyun và Luhan ghé đến một nhà sách lớn. Luhan thì lom khom lựa sách còn Baekhyun thì nghịch vô tội vạ đụng gì lạ lạ thì sờ sờ mó mó ngắm tới ngắm lui, Baekhyun cứ tung tăng đi tới đi lui khi cậu vừa xuống cầu thang thì đầu óc cậu bắt đầu xoay xẩm khi nhìn thấy máu từ trên tay của một Nhân viên nhà sách rơi xuống nền sàn, một giọt, hai giọt rồi ba giọt máu đỏ tươi đang chảy xuống,….mắt Baekhyun bắt đầu sáng lên và con ngươi mắt bắt đầu chuyển sang màu xanh lá, gân máu khắp người cậu bắt đầu nổi đầy và một điều vô cùng nguy hiểm đang xảy ra với Baekhyun là 10 ngón tay của cậu bắt đầu mọc các vuốt dài ra, Baekhyun đang thèm khát nó, chân cậu bắt đầu tiến về phía người nhân viên bán sách, tay cậu bắt đầu đưa về phía người đó. Không Baekhyun à! Cậu hãy tỉnh lại đi, đừng làm hại cô ấy….một thế lực vô hình nào đó đang kiềm hãm tâm trí của một đứa bé 10 tuổi….rút tay lại đi Baekhyun à, hãy kiềm chế cơn khát máu đang ngự trị trong cậu lại đi….đừng làm như thế….
Đúng lúc đó anh Luhan chạy tới gạt tay Baekhyun ra và hét lên:”tỉnh lại đi Baekhyun à! Hãy nhìn anh này” Baekhyun chợt giật toán cả mình tay cậu ngay tức khắc rút về, ngẩn đầu lên nhìn anh Luhan
-Anh à, em mới vừa làm gì vậy? có phải em sắp giết một người không anh (khóc trong sợ hãi chính bản thân mình)
-Luhan ôm Baekhyun vào lòng và an ủi:”không đâu!”
-Anh hai à, em sai rồi, em sai rồi!
Baekhyun quay sang nhìn về phía nhân viên nhà sách thì mặt cậu ửng đỏ lên và vì không muốn phạm thêm sai lầm nào nữa Baekhyun chạy thật nhanh ra bên ngoài, cậu dùng hết lực nơi đôi chân phóng một mạch về nhà trong tít tắt. về đến nhà Baekhyun đóng cửa phòng một cái “rầm” rất mạnh rồi chạy đến một góc tối trong phòng mà khóc.Mẹ Baekhyun như hiểu một phần gì đấy nơi một góc bé nhỏ trong sáng của nó đã bị tổn thương. Bà nhẹ tay mở cửa bước vào và nhẹ nhàn hỏi đứa con trai bé bỏng của bà:
-Con bị làm sao thế???
Baekhyun ngẩn đầu lên nhìn mẹ rồi quay sang với tay lấy lọ thuốc và quẳng ngay xuống sàn. Khóc thật to lên tay chỉ về phía lọ thuốc
-Mẹ à con thật sự mệt mỏi lắm rồi, nó không có tác dụng gì với con cả. hôm nay nếu không có anh hai thì chính tay con sẽ giết chết một mạng người đó mẹ. uống thuốc để làm gì trong khi nó không hề có tác dụng (khóc rất rất to). Con….con chỉ là một con ma. Tại sao con không phải là con người chứ mẹ, tại sao??? tại sao??? (nghẹn lại ở cổ-đau đớn đến tột cùng trong tâm thức của một đứa bé 10 tuổi-tay Baekhyun bắt đầu tự đánh bản thân mình, cậu đánh thật mạnh vào tim mình như thể muốn moi nó ra ngay lập tức
Nhìn thấy đứa con trai bé bỏng của mình tự làm khổ bản thân như thế Mẹ Baekhyun cũng không thể kiềm lòng, cậu nhẹ bước đến bên Baekhyun và ôm chầm lấy đứa con trai tội nghiệp của bà. Hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc. khóc như những bất hạnh mà số phận đã giao rắc vào gia đình họ Byun này. Bà trách bản thân tại sao khi xưa lại tham gia vào cuộc nghiên cứu về virut ma cà rồng làm gì để rồi cả hai vợ chồng đều bị nhiễm virut vào người và trót sinh ra Baekhyun và Luhan. Để bây giờ phải nhìn chúng nó đau đớn đến và tội nghiệp đến thế
-Con trai à hãy mạnh mẽ lên con, mẹ sẽ luôn ở bên con. Con phải tự hào vì hôm nay con làm rất tốt, con không làm hại ai cả. hãy mạnh mẽ lên Baekhyun à!
-Mẹ ơi….(khóc…….và…….khóc)
Quay lại thật tại anh Luhan vẫn còn đang an ủi đứa em trai bất hạnh của mình, đột nhiên lúc đó tiếng điện thoại của Baekhyun reo lên:
-A..lô
-Anh có phải là Tiến sĩ Byun Baek Hyun không ạ!
-Vâng là tôi đây!
-Vâng, tôi là Tae Yeon đại diện cho phòng quản lí nhân sự của bệnh viện Seoul ạ!
-Vâng
-Tôi điện thoại để báo cho anh thứ hai anh đến BV Seoul ạ!
-Vâng, cảm ơn cô!
Baekhyun vừa cúp máy thì anh Luhan đơ người nhìn em trai mình không chớp mắt
-Em..em…là BS hả?
-Vâng (trả lời đầy tự tin và tự hào với anh trai)
-Chà Baekhyun em giỏi thật ấy, nhưng còn vấn đề về……..
-Không sao đâu anh, khi vào phòng phẫu thuật em sẽ uống thuốc
-Chẳng phải thuốc không hề có tác dụng sao?
-Hihi, em đã có một tiến sĩ riêng cho em rồi ạ!
-Cậu ta là bạn em hà? Có đủ tin tưởng không?
-vâng cậu ấy là Park Chan Yeol bạn thân của em ở Newyork ạ, cậu ta là một tiếng sĩ cực tài giỏi và đã từng làm việc cho Nasa
-Woa….Cậu bạn em tài thật ý
-Còn anh?
-Hi, thì anh vẫn vậy
-Anh đang làm công tố sao?
-Ồ, ước mơ mà…anh phải cố thật hiện chứ!
Đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, lần này là Chanyeol gọi:
-Cậu mau về đi nhà bề bôn lắm rồi đó!
-Ơ….tui đâu phải là ô sin của cậu chứ? Mà tui có nhà rồi!
-Nhà?
-ùa…mà Chanyeol à tôi gặp được anh Luhan rồi đó!
-*hô hô* thật á?
-Ừa
-Mừng cho cậu quá!
-Thôi cậu ráng làm đi nha, tối tôi về. Tạm biệt cậu
-Ấy….khoan đã…….tối mới về lận sao?
-Ùa, nhớ tôi à………..
-Xía….chẳng qua thì không có ai dọn nhà thôi…
Baekhyun cúp điện thoại ngay lập tức làm cho Chanyeol hụt hẫn, còn Chanyeol thì nhanh tay gọi cho bé út của mình:
-Alo, Sehun hả?
-Vâng em nghe đây anh hai
-Này nhóc anh về Hàn Quốc rồi !
-Thật ạ! Sao anh không gọi điện thoại cho em ra sân bay đón?
-Hì hì, anh về với bạn vả lại không dám làm phiền BS Park bận rộn của chúng ta
-Anh cứ thích trêu chọc em út thế hả?
-Này nhóc rảnh không?
-Em đang trong giờ làm mà, BS nội trú khổ lắm anh ạ!
-Hả? vậy khổ cho anh quá rồi, thôi em vào làm đi anh cúp máy đây tối sang nhà anh chơi nhá
-Ủa…anh không về nhà mình sao?
-Không, anh về nhà hồi trước của mình anh không muốn gặp ba đâu
-Cái anh này ba mình chứ có ai đâu mà anh không về anh không nhớ mẹ à?
-Có…nhưng mà…..anh…anh…không muốn gặp ba. Thôi em vào làm đi anh có việc rồi
-Vâng ạ!
Hụt hẩn cho Tiến sĩ Park nhà mình phải khom lưng dọn dọn nhà tính lợi dụng thằng em út kêu nó qua dọn phụ ai ngờ…….