Đọc truyện Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao – Chương 24: Máu………..
Baekhyun cứ chần chừ mãi, cậu không biết có nên đi ra ngoài sảnh Bệnh Viện hay không. Cậu sợ sẽ lại bị rung động, sẽ không còn dũng khí để mà tiếp tục đối mặt với tất cả. Số phận không cho phép cậu được chối bỏ thân phận của một con ma cà rồng, không thể nào có thể chạy trốn khỏi bàn tay của định mệnh đang dày vò, bóp chặt lấy trái tim cậu từng ngày.
Lòng bàn tay Baekhyun đã ươn ướt mồ hôi, mắt cậu hơi cay nồng đến sống mũi và rồi một “ngôi chuỗi” chợt xuất hiện và chắn ngang mạch cảm xúc đang bấn loạn của chàng Bác Sĩ trẻ này.
“O… Trưởng khoa! Anh định đi đâu vậy ạ?” So Hyun cười hiền, dịu dàng hỏi Baekhyun.
Baekhyun giật mình, quay sang nhìn So Hyun “À, anh đang định đi dự hội thảo ở Busan”
“Woa… Anh giỏi thật ý, em là fan trung thành của anh lâu lắm rồi á. Tất cả các bài luận văn của anh em đều đọc tất và học thuộc lòng luôn! Anh à! Anh có thể cho em được bắt tay anh được không ạ? Hồi nãy được gặp anh mà chưa có chào hỏi đoàn hoàn”
Baekhyun bật cười, mặt cậu hơi ngượng rồi hếch mũi một cái, giọng ấm áp “Được thôi!” rồi đưa tay về phía fan hâm mộ nhiệt tình của mình
So Hyun kính cẩn dùng cả hai tay bắt tay Baekhyun rồi nhanh chóng buông ra tức khắc, ngạc nhiên hỏi “Sao tay anh lạnh thế ạ?”
Baekhyun im lặng không nói gì, thế rồi một ý tưởng chợt chạy ngang qua đầu. Tự dưng cậu nắm lấy tay của So Hyun rồi kéo vụt ra ngoài mặc cho con bé thực tập sinh đang bối rối, mặt đỏ ửng lên, vừa đi Baekhyun vừa nói khẽ:
“Im lặng đi theo anh”
Câu nói khẽ khàng nhưng ngọt ngào càng khiến cho So Hyun càng ngượng hơn nữa chỉ còn biết im lặng đi theo trưởng khoa của mình. Khoảnh khắc ấy con bé thấy nụ cười thật tươi của anh, ánh nắng nhẹ buổi sớm chiếu vào tóc anh bay bay trong gió và khuôn mặt mỹ nam của anh làm cho tim nó đập nhanh lắm, thổn thức đến thở không được.
Baekhyun nắm tay So Hyun đi một mạch lướt qua Chanyeol vô tình, ánh mắt chẳng hề nhìn đến cậu ấy dù chỉ một lần. Hà khắc cậu phải tự ép bản thân mình đau khổ như vậy sao Baek?
Chính vì không nhìn đến Chanyeol nên cậu đâu biết rằng lúc cậu nắm tay cô ấy đi ngang qua Chanyeol cũng là lúc cậu ấy quay lưng vô Bệnh Viện để nghe điện thoại từ cục quản lí thí nghiệm. Nếu định mệnh không cho được hiểu lầm nhau thì có chạy trốn đến cả đời thì cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu lầm nhau, bởi một chữ “Yêu”
“Được rồi em vào trong đi” Baekhyun thở phào nhẹ nhõm nói
So Hyun đơ người chẳng hiểu cái gì đang xảy ra nữa, cô ngại ngùng gật đầu chào Baekhyun rồi chạy thật nhanh vào bên trong Bệnh Viện. Nhưng thật là nhắm mắt, nhắm mũi sao ấy đâm sầm vào người Chanyeol
“Xin lỗi anh” lật đật xin lỗi Chanyeol. Ngài Park của chúng ta chưa kịp phản ứng gì thì con bé kia đã chạy mất hút vào trong Bệnh Viện rồi.
“Đi thôi!” Baekhyun nói giọng vừa đủ nghe với Bác Sĩ Kim rồi bước vào trong xe và nhẹ nhàng thắt dây an toàn vào
Chiếc xe lăn bánh, 30 phút trôi qua chả ai nói chuyện với ai cả nhưng rồi sự yên tĩnh của được Taeyeon phá vỡ ngay lập tức
“Này! Hình như là anh nhỏ tuổi hơn tôi đúng không?” Baekhyun im lặng không trả lời, làm cho Taeyeon càng bức bối hơn nữa chị lại quát Baekhyun “Này nhóc! thế thì phải kêu bằng chị đi chứ?”
“Không thích” Nhún vai rồi nói tiếp “Tại sao tôi phải kêu cô bằng chị chứ?” cậu bật cười “Đây là lần đầu tiên có người dám quát vào mặt của Byun Baek Hyun này, à mà cô cũng là người đầu tiên dám gọi tôi là nhóc, cuộc sống này loạn hết rồi!”
Thế là không khí im lặng lúc nãy lại trở lại như cũ không có chút gì gọi là khá hơn lúc mới khởi hành có khi là còn nặng nề hơn nữa
2 giờ đồng hồ ngồi ê mông cũng đã trôi qua, tới Busan rồi…
“Ơ… Ây da cái lưng của tôi” Baekhyun vươn mình ểnh tới ểnh lui cho dãn gân, dãn cốt. Rồi bước ra xe nhưng hình như là họ đi sớm quá hay sao mà thấy cả quảng trường chỉ lát đát vài người. Baekhyun quay lại xe rồi nói lớn với Bác Sĩ Kim
“Tôi đi dạo phố cái đã, ở đây chưa thấy ai cả chán lắm, bye nha!”
Rồi quay phắt đi, cậu luồn tay vào túi áo khoác. Mùa đông Busan càng khoác cho mình chiếc áo vàng dỏ rực của những cậu lá đỏ thật là đẹp làm cho Baekhyun lại buồn nữa rồi!
Đột nhiên có một cậu bé chạy tông vào người cậu, bé ấy dễ thương làm sao ấy! làm cho cậu nhớ về mình như lúc nhỏ
“Con xin lỗi chú ạ!”
“Không sao!” Baekhyun cuối nhẹ người ngồi xuống hỏi bằng giọng dịu dàng với cậu bé “Mẹ con đâu rồi, sao con lại chạy lung tung thế kia?”
Đôi mắt long lanh hồi nhiên của đứa bé như nói hộ cậu bé vậy “Dạ! mẹ con ở kia” cậu bé chỉ vào người phụ nữa ở phía xa, hình như là cô ấy đang mua đồ gì đó.
Baekhyun nhìn cậu bé rồi mỉm cười, cậu búng một cái “cốc” nhẹ vào đầu cậu bé, với giọng ấm áp
“Thế là con hư lắm này! Mẹ sẽ rất sợ nếu như mẹ con không tìm thấy con đó! để chú dẫn con lại chỗ đấy nhé!”
“Dạ! con biết rồi ạ, con xin lỗi!”
Giọng bé trai ấy làm ấm lòng Baekhyun mất rồi, cậu nựng yêu chiếc mũi cao của cậu bé, rồi đứng dậy dắt tay cậu bé đi “Chúng ta đi thôi nào!” nó nắm chặt bàn tay lạnh của cậu, nhưng chỉ hồn nhiên ngước lên nhìn Baekhyun rồi hỏi:
“Chú à! tay chú lạnh lắm để cháu xoa tay cho chú nhé!” Vừa nói xong nó buôn tay cậu ra rồi vò vò xoa xoa bàn tay cậu, khiến cho Baekhyun càng thêm quý nhóc con này hơn nữa
Baekhyun dắt tay bé về bên mẹ, mẹ cậu bé hết lời cảm ơn cậu
“Cảm ơn cậu”
Cậu nở một nụ cười rồi gật đầu đáp lễ, quay lưng đi cậu còn nghe lời trách móc của mẹ cậu bé khiến cho cậu bật cười
“Con đi đâu thế hả? có biết là mẹ lo lắm không?”
“Con xin lỗi mẹ ạ! con sai rồi”
Baekhyun đi dạo quanh ngõ rồi đột nhiên cậu thấy rất nhiều người chạy về hướng phía cậu, họ đổ xô chạy tông luôn cả cậu. Nghe loáng thoáng từ các thím là có một vụ tai nạn ở trong ngõ nên Baekhyun tức tốc quay trở lại chỗ đó
Cậu chạy hết sức lực mà cậu có thể, nhanh như một con báo hoang đến chỗ đó.
“Min Gu à…. Min Gu……” người mẹ gào thét “Có ai không? cứu con tôi với………. có ai không?”
Một bảng hiệu thủy tinh từ một cửa hiệu gần đó bất ngờ rơi xuống trúng vào người đứa bé lúc nãy. Mọi người ở gần đó nhanh chóng bê đứa bé ra khỏi chỗ thủy tinh vỡ để sơ cứu
Đó là đứa bé lúc nãy đã xoa bàn tay lạnh cho Baekhyun. Máu chảy khắp người cậu bé, có một mãnh thủy tinh đâm vào cổ nó làm chảy máu nhiều lắm
“Mai mà thủy tinh không chạm vào động mạch ở cổ, nhưng hình như tĩnh mạch cổ đang bị thương nghiêm trọng” một Bác Sĩ nói to.
Baekhyun chạy sòng sọc vào ngăn ông ấy lại, cậu la toáng lên “Không được làm như vậy”
Rồi cậu chạy đến và khụy gối xuống gần cậu bé ” Đè mạnh vào phần cổ của đứa bé sẽ làm tắt nghẽn đường hô hấp, phải đè hơi lệch lên trên một chút, chỗ này xin hãy đè nhẹ cho” Baekhyun nói với ông ta bằng giọng hối thúc, trách móc.
Cậu lấy tay đặt lên động mạch ở cổ của đứa bé rồi khom người xuống phía ngực để nghe tim. Cậu ngước lên nhìn ông Bác Sĩ và mẹ đứa bé mà chuẩn đoán “Có thể là do chấn thưng làm tổn thương đến phổi và gan, mạch đập hiện giờ vẫn bình thường. Nếu là trẻ em do hô hấp khó gây nên tình trạng tim ngừng đập khá nhiều. Nhất định phải xác nhận tình trạng hô hấp mới được. Đưa không khí vào để xem phần ngực có nhô lên hay không. Nhất định phải xác nhận đang hô hấp bình thường”
Rồi cậu hô hấp nhân tạo cho đứa bé và gián mắt quan sát phần ngực của bé xem có đang hô hấp bình thường không
“Mạch đập và hô hấp bây giờ vẫn bình thường”
Rồi cậu nhanh tay cởi áo của cậu bé ra. Mọi người xung quanh ai cũng bất ngờ có một mảnh thủy thủy tinh to đang đâm vào bụng của cậu bé, khiến máu chảy nhiều lắm. Cậu liếc sơ một vòng quanh con phố xem có tiệm thuốc tây nào hay không rồi nói đứng dậy nói gấp với ông Bác Sĩ có mặt ở đó
“Hãy hô hấp nhân tạo 3s một lần và hãy xác nhận tình trạng của phần ngực”
Rồi cậu chạy một cái vèo sang tiệm thuốc cách đó vài căn.
“Xin hãy lấy cho tôi dao mổ, thuốc sát trùng, bông băng và ống dẫn mềm dành cho trẻ em… à và cả bao tay y tế nữa”
“Không có dao mổ và ống mềm làm sao đây ạ?” Nhân viên bán thuốc hỏi Baekhyun.
Cậu lắc đầu rồi đảo mắt nhìn xung quanh phòng thuốc rồi ánh mắt cậu chợt tập trung về lọ bút được đặt ngay ở đầu quầy thuốc. Cậu vội lấy một cây bút và một câu dao rọc giấy rồi quăng hờ một cái thẻ tín dụng lại rồi chạy đi.
Cậu nhanh chóng đeo bao tay vào và bắt đầu sát trùng những thứ cậu mới lấy được từ quầy thuốc tiện lợi. Cậu mở cây bút ra, cậu tháo toàn bộ ngòi bút, ống mực,… chỉ chừa lại thân của cây bút rồi đổ nước sát trùng lên
Baekhyun nhắm mắt lại lấy lại bình tĩnh rồi đặt tay lên bụng của đứa bé “Phải cắm vào men theo phần trên của xương sườn thứ 5 như vậy mới có thể tránh gây tổn thương cho mạch máu và thần kinh” Baekhyun nói lớn
Baekhyun cẩn thận dùng dao rọc giấy vừa sát trùng rạch một đường nhỏ trên mạng sườn trái. Có lẽ không ai có thể dám nhìn con mình máu chảy nhiều như thế
“Cậu đang làm gì vậy?” Mẹ đứa bé la lớn lên, tay bà run run không dám nhìn vào vết mổ
Ông Bác Sĩ nhanh mồm giải thích hộ Baekhyun “Hình như để làm cho phổi có thể hô hấp được do phần ngực bị nén”