Yêu Lại Từ Đầu

Chương 14: Điều đẹp đẽ đã đánh rơi


Bạn đang đọc Yêu Lại Từ Đầu – Chương 14: Điều đẹp đẽ đã đánh rơi

Tối đến, Phương Nghiên quay về xưởng làm việc, bất ngờ cô gặp Giang Đào chờ mình ở đó. Lưng dựa vào tường, anh cúi đầu, đang châm điếu thuốc. Bàn tay trái che chiếc bật lửa trong tay phải, ngọn lửa xanh bập bùng trong gió. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh, soi tỏ đôi mắt sáng ngời cùng gương mặt tuấn tú, tóc rủ trước trán cũng nhuốm màu đỏ nhàn nhạt.

Phương Nghiên khựng bước chân từ xa, lặng người ngắm nhín anh rít một hơi thuốc thật sâu, thong thả nhả khói. Khói thuốc bay mơi màng, lãng đãng trong không gian, bôi nhòa bóng hình anh. Cô nghe lòng mình dậy nỗi buồn vô hạn, bờ mi hoen ướt chực tuôn lệ.

Giang Đào như cảm nhận được có ánh mắt nào đó. Khi ngoái đầu trông lại, ánh mắt anh chạm tới cô. Trong màn đêm, bộ quần áo thùng thình cô mặc trên người tung bay phần phật, cơn gió chực cuốn cả người cô đi. Những nóc nhà san sát dưới ánh đèn, đổ xuống bóng tối âm u, tưởng như sắp nuốt trọn hai người. Cả anh lẫn cô đều không hề hay biết, họ đã nhìn nhau trân trối như thế trong vòng bao lâu, mãi rồi, Giang Đào cũng nhích bước chân, tiến dần về phía cô.

– Phương Nghiên, em hãy nói cho tôi biết: năm xưa, tối đứng đợi ba ngày trước cửa nhà em, vì sao em lại không ra?

Những lời anh nói bỗng khơi dậy biết bao nỗi chua chat trong thâm tâm cô, cô nghe lòng mình đau như cắt, không ngăn nổi giọt nước mắt ứa trào ra. Đêm đã về khuya, bốn bề quạnh vắng chỉ nghe tiếng gió đìu hiu, cùng ánh đèn miệt mài tỏa sáng ngoài hiên nhà. Trong màn lệ nhạt nhòa, gương mặt anh giờ đây chực gần chực xa, khiến cô càng thêm nhức nhối. Cô gắng gượng ép mình nuốt trọn dòng nước mắt, đoạn chậm rãi nói:

– Giang Đào, chúng mình hãy cố quên đi những chuyện trước kia, dẫu là hạnh phúc hay khổ đau, hãy quên cả đi.

– Quên cả đi.

Giang Đào thì thào nhắc lại lời cô. Nhưng con người anh bỗng như hóa dại, bất thình lình, anh túm lấy cánh tay Phương Nghiên, kéo giật cả người cô về phía mình. Khi Phương Nghiên đã đứng vững, Giang Đào mới vươn tay siết chặt chiếc cằm xinh, chòng chọc nhìn cô trong câm lặng. Bàn tay anh mơn man mặt mày cô, gợi nên cho cô mội nỗi ngẩn ngơ. Lòng bàn tay ấy vẫn thô ráp như năm nào, những vết chai sần sùi ngao du trên da dẻ, khiến cô ran rát da mặt. Lực bàn tay mạnh dần, đặt lên cổ Phương Nghiên. Ánh mắt Giang Đào vẫn đăm đắm nhìn cô trong câm lặng, song con ngươi lại nhuốm màu oán hận, những điều khó hiểu và cả niềm đau hằn sâu.

Anh không hé lấy nửa lời, nhưng trong tâm can lại rền rĩ những tiếng sầu thảm. Ấy là niềm đau khó nói thành lời, tựa như tram ngàn con kiến bò trên thân mình, chúng không ngừng xâu xé tâm hồn anh, giằng co từng tấc da thịt trên thân thể anh từ trên xuống dưới, không có một phút ngừng nghỉ.

Đột nhiên, Giang Đào kéo mạnh tay, người cũng hơi nghiêng về phía Phương Nghiên. Nụ cười khinh khỉnh vẽ trên mặt, anh lạnh lùng nói:

– Bao năm qua, em nhớ tôi chứ? Còn tôi ngày nào cũng nhớ về em, nhớ em từng nói sẽ sống bên tôi trọn đời nhưng lời chưa dứt mà em đã vất bỏ tôi mất rồi. Bất kể tôi van nài ra sao, cũng không thể lay chuyển được em.

Phương Nghiên nghe lòng mình tuyệt vọng như đứt từng khúc ruột, không cầm được dòng lệ trào mi. Giọt nước mắt ấm nóng đậu trên tay Giang Đào, vỡ tung thành bọt nước, và rồi biến mất chỉ trong chớp mắt. Giang Đào hôn lên môi cô, siết chặt vòng ôm, như ngày xưa, vẫn khăng khít không một kẽ hở. Nụ hôn của anh xâu xé quyết liệt, không mảy may thương tiếc, chỉ có sự chiếm hữu tới tấp, như thể chỉ giây phút này mới xoa dịu nổi trái tim khắc khoải, nôn nao của anh.

Anh trườn xuống dưới, chực nuốt gọn Phương Nghiên như nuốt trôi một món đồ ăn. Bàn tay anh nóng rực, mơi trớn trên làn da lạnh buốt của cô. Cơ thể Phương Nghiên đơ dại, cứng đờ theo phản xạ tự nhiên. Cô không hề kháng cự, cũng chả thiết động đậy, cô siết chặt tay mình, mắm môi mắm lợi, ra sức kiềm chế. Giang Đào tì đầu mình lên cổ Phương Nghiên, sợi tóc bạc lẫn giữa mái đầu xanh đập vào mắt cô, thứ màu trắng chói lòa như một mũi tên đâm trúng con tim của Phương Nghiên.

Cô nhủ lòng Giang Đào sẽ đổi thay nhưng nào ngờ đổi thay lại lớn lao nhường này. Những đường nét dịu dàng thuở đầu, đến nay đã bị thế chỗ bởi vể đanh chắc. Dẫu vẫn gương mặt tuấn tú của năm xưa, nhưng đầu mày khóe mắt, mọi nơi tuồng như đều mang thần thái sắc bén. Như thể con tằm hóa thân thành nhộng, trải qua sự trưởng thành gian nan, cuối cùng đã có hình hài như ngày hôm nay. Nói chính ra, Giang Đào nào đã quá tuổi ba mươi, vậy mà tóc bạc đã lấp ló đâu đây.

Nhớ lại chàng thanh niên năng động, ăn vận bình dịnh, gương mặt trầm tĩnh, đội nắng chiều đi bộ qua sân trường của năm xưa. Cớ sao thanh tân một thời lại hóa thành vóc dáng của ngày hôm nay. Nghĩ đến đó, nỗi đắng cay nơi thâm tâm cô trào dâng như biển sóng xô bờ, nghèn nghẹn nơi cổ họng. Bao lời chất chứa trong lòng, song chẳng thể nào thốt lên thành câu.

Đột nhiên, bàn tay anh quệt đi giọt lệ bên khóe mắt cô. Anh nhìn cô và nói:

– Em sợ à?

Ngưng lại trong thoáng chốc, đoạn tiếp lời:

– Hay tôi làm em đau?

Nói rồi, anh khẽ nhếch mép cười tự giễu:

– Phương Nghiên, em biết thế nào là đau không?

Lời vừa dứt, Giang Đào bât thình lình cắn phập vào bả vai trái của cô. Phương Nghiên điếng người, mặc cho anh đay nghiến như một kẻ điên, cơ thể cô khẽ run lên vì đau. Cảm nhận được vị máu tanh trong miệng mình, Giang Đào thoáng sững sờ, ngước trông hai vết rang sâu hoắm trên vai cô, dường như anh mới ý thức được rằng hành động của mình đã làm tổn thương tới cô. Tay anh khẽ khàng vuốt lên vết tích hằn sâu ấy đoạn nói:


– Xin lỗi em, những năm qua, từng giây phút từng ngày tôi đều trải qua như thế, tôi không biết phải xoa dịu nỗi oán hận trong thâm tâm mình bằng cách nào. Nhiều khi, đến chính tôi còn phải thừa nhận, mình chưa bị điên quả là một kỳ tích.

Nỗi khổ tâm khó tả đong đầy tâm can cô. Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh, đoạn vươn tay xoa mái tóc bạc trên đầu anh:

– Giang Đào, em không bận tâm, nếu làm vậy có thể xoa dịu nỗi khổ trong anh.

Nghe cô nói vậy, Giang Đào không hề lên tiếng, chỉ từ người đứng đó. Dẫu đất trời đã bước sang cuối xuân, nhưng gió đêm vẫn se lạnh. Gương mặt anh phảng phất nỗi cô đơn vô cùng vô tận, chực thoáng niềm đau thương, sau rồi cũng nhếch môi cười nhạt. Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô và nói:

– Có thật em muốn xoa dịu nỗi đau trong tôi?

Tuy cách anh hỏi hết sức bâng quơ, song Phương Nghiên vẫn trịnh trọng gật đầu, rồi đáp như một lời hứa:

– Vâng.

Sau cái gật đầu từ tốn, Giang Đào cúi xuống châm thuốc, rít một hơi dài như vô tận, sau mới ngẩng lên nhìn Phương Nghiên:

– Vậy thế này, em không được phép chấp nhận lời tán tỉnh của Tô Nguyên Khải.

Phương Nghiên nghe mà sửng sốt, dường như cô không thể nào ngờ được Giang Đào sẽ đề nghị chuyện này. Nom cô bang hoàng ra mặt, Giang Đào mới nhìn cô, cười ra chiều mỉa mai:

– Sao? Không muốn à? Hay là tiếc Tô Nguyên Khải?

Câu nói châm chọc của anh làm cô không thể hiểu nổi mình thấy buồn hay sao nữa. Phương Nghiên lặng người ngắm nhìn chàng trai mà mình yêu say đắm, xót xa nhìn gương mặt hằn rõ đớn đau và mông lung ấy. Cô không hiểu, mình và anh của ngày hôm nay cớ sao đã xa cách nhường này, xa tưởng chừng không với tới, nhưng rõ ràng họ đang đứng rất gần, gần đến độ thực ra họ đang tồn tại trong chính trái tim của mỗi người.

Ánh đèn vàng vọt hắt lên bờ tường gạch đỏ, tranh tối tranh sáng vẽ lên sắc màu khó tả, chỉ càng tôn thêm vẻ tĩnh mịch của màn đêm. Khuya về thanh vắng mịt mùng, không thấy đâu bến bờ.

Phương Nghiên đang cố gắng thiết kế mẫu quần áo, vậy mà ngòi bút trong tay lại rối bời, vẽ mấy cũng không ra hồn. Thật giống như tâm trạng cô lúc này, rối như tơ vò, chẳng thể nào tĩnh tâm trở lại. Sau cùng cô nản lòng, quẳng bút giấy trong tay sang một bên, để rồi ngẩn ngơ đến bần thần.

Phương Nghiên không hiểu, ừ đâu ba cô lại biết chuyện cô và Giang Đào. Cô hẵng nhớ như in, sau kỳ nghỉ, học kỳ mới vừa bắt đầu chưa được bao lâu, Giang Đào đã là sinh viên năm tư, tuy còn môn phải học song số tiết lên lớp đã nhẹ đi nhiều, thời gian anh và cô được ở bên nhau đã nhiều hơn trước. Những lúc bên nhau, Giang Đào còn nói, chẳng mấy nữa anh sẽ tốt nghiệp và đi làm rồi, anh nhất định sẽ phấn đấu hết mình, để hai người sớm được ở bên nhau theo nghĩa đích thực.

Phương Bỉnh Sơn rất hiếm khi có măt ở nhà, bữa đó lại về nhà khá lâu, thậm chí còn ăn cơm trưa với cô con gái. Do có hẹn với Giang Đào nên Phương Nghiên không ngừng liếc đồng hồ, thấy ba mình vẫn ngồi đó chăm chú đọc báo, cô bèn hỏi:

– Ba, hôm nay ba không vướng họp hành hay tiếp khách ạ?

Nghe con gái thắc mắc, Phương Bỉnh Sơn mới ngẩng lên, cười hỏi:

– Sao thế, ba ở nhà mà con không vui à?

– Đâu mà, trừ lễ tết ra, chả mấy khi ba ở nhà mà nhàn nhã như lúc này, con thấy hơi lạ.

Phương Bỉnh Sơn liền phá ra cười, nhìn Phương Nghiên ra chiều cảm khái, ông buông tiếng thở dài đoạn bảo:


– Phải rồi, thời gian cha con mình gặp nhau đúng là không nhiều , vốn nghĩ, trước tiên cú kiếm tiền lo cho con, những việc khác sua này hẵng hay. Chẳng ngờ, con đến tuổi này rồi, xem chừng không muốn gặp mặt ba thì phải.

Nghe ba nói vậy, Phương Nghiên phụng phịu đáp lời:

– Ba này.

Phương Bỉnh Sơn bất ngờ bật cười, đặt tờ báo trên tay xuống, đoạn nói bâng quơ:

– Được rồi, bảo bạn trai con vào đây đi, ba muốn gặp nó.

Nghe ba nói mà Phương Nghiên thoáng sửng sốt, thì r aba đã biết chuyện. Lòng không khỏi hoang mang luống cuống, cô liền phủ nhận ngay từ thì. Cô lắp bắp trả lời, vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt ông cụ.

– Bạn trai á, con đào đâu ra. Nhẽ nào ba không hiểu con gái mình. Người thích con thì con không ưa; người con ưa thì lại chê con xấu tính, hoặc họ sợ trèo cao, nên con đào đâu ra bạn trai.

– Phải, ba hiểu con gái mình, hễ nói dối là lại lúng túng như gà mắc tóc. Con đã có bạn trai thì hẳn phải thực lòng thích cậu ta, sớm muộn gì cũng phải cho ba gặp mặt, trốn mãi làm gì?

Phương Nghiên nghe lời ba nói có lý, nhưng sực nghĩ Giang Đào chưa chuẩn bị tâm lý, khiến lòng cô không khỏi lo lắng, bèn phân bua:

– Nào có trốn, rõ ràng là ba đánh đột kích mà, Giang Đào còn chưa chuẩn bị gì hết.

– Cần gì phải chuẩn bị cái gì? Ba chỉ muốn chứng kiến bản lĩnh đích thực của nó, để coi chàng trai ra sao mà khiến con gái cưng của ba đem lòng yêu mến đến vậy?

Nghĩ bụng Giang Đào hoàng toàn không hay biết dự định của ba mình, thành thử Phương Nghiên vẫn còn đắn đo trong dạ, không dám nhận lời ngay. Phương Bỉnh Sơn liếc con gái, dường như đã hiểu tâm sự của con, ông bèn nói:

– Nói gì thì nói, tóm lại, hôm nay ba nhất định phải gặp cậu ta.

Để ý tới thái độ của ba một mực kiên quyết, Phương Nghiên thấy lo mình quá cố chấp, sẽ khiến Giang Đào tại ấn tượng xấu với ông, bèn nói:

– Vậy để con đi đón anh ấy.

– Chẳng đã đứng ngoài cửa rồi đấy thôi? Còn phải đón à?

– Ba!

Phương Nghiên nũng nịu thốt lên. Cô hờn dỗi nhòn Phương Bỉnh Sơn đoạn nói:

– Để con nói trước với anh ấy một tiếng, là bây giờ muốn triệu kiến anh ấy, được không ạ?

Phương Bỉnh Sơn lườm con gái, ông không nói gì tức là đã đồng ý. Phương Nghiên lật đật chạy ra ngoài, thấy Giang Đào đương đứng dưới tán cây. Anh nhoẻn cười bước lên khi thấy cô chạy ra. Dừng lại trước mắt anh, Phương Nghiên mới ngước nhìn lên. Kỳ nghỉ vừa qua, tiết trời vẫn nóng nực, trán anh mướt mồ hôi, song anh chẳng màng để ý, nắm khư khư tay cô và nói:

– Hôm nay trễ lắm đó nhé.


Phương Nghiên vẫn nhìn đăm đăm mà không hé lấy nửa lời, ánh mắt ra chiều bối rối. Thấy cô khác thường ngày, anh cũng thôi cười, hỏi:

– Hôm nay em làm sao thế?

Nghe anh hỏi, cô mới đáp:

– Ba em biết chuyện của chúng mình rồi, ba em muốn gặp anh.

Giang Đào thoáng ngây người, nhưng ngay lập tức, anh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh trên gương mặt. Anh nắm tay Phương Nghiên, bảo:

– Vậy thôi cứ gặp thôi, không sao đâu.

Nom anh bình chân như vại, cô không khỏi nóng ruột, bèn nói:

– Nhưng ba em muốn gặp anh bây giờ cơ, đang đợi anh trong nhà đó.

Giang Đào nào có ngờ mọi chuyện lại đường đột đến vậy, đâm không tránh khỏi băn khoăn. Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã nói:

– Vậy bây giờ gặp luôn.

Lại thấy anh bình thản như thường, cô càng thêm rối ruột:

– Tính ba em nóng nảy lắm, anh lại chưa sẵn sang, nhỡ ba em làm khó anh thì phải làm sao? Hay để em nói với ông một tiếng, lúc khác hẵng gặp được không?

Thấy cô căng thẳng, luýnh quýnh ra mặt, anh bèn xoa đầu cô, ra chiều cưng nữngj, đoạn cười bảo:

– Không sao, nếu ba em muốn gây khó dễ cho anh, thì lúc nào gặp mà chẳng vậy. Nếu anh cứ lẩn lút tránh mặt chỉ càng chứng tỏ mình nhát gan, huống hồ hai chúng mình không làm sai điều gì.

Nghe vậy, Phương Nghiên mấp máy môi định nói gì đó nhưng ngẫm một hồi, sau cùng đành bảo:

– Thôi vậy, chúng mình cứ vào đi.

Dứt lời, cô liền dắt tay Giang Đào vào nhà.

Giang Đào bước vào, thấy Phương Bỉnh Sơn ngồi đọc báo trong nhà, liền dừng chân tại cửa, cất tiếng chào “bác Phương”. Nghe tiếng, Phương Bỉnh Sơn mới thong thả ngẩng lên, nhìn Giang Đào bằng ánh mắt xét nét. Phương Nghiên vội vàng đứng cạnh bên, nhanh nhảu giới thiệu:

– Ba, đây là bạn học con, Giang Đào.

Giang Đào đứng đó, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Phương Bỉnh Sơn.

Ông cụ nhìn anh, đoạn thả tờ báo xuống, hơi hất cằm, ra hiệu:

– Mời bạn con ngồi đi.

Nghe lời ba, Phương Nghiên dẫn Giang Đào ngồi xuống ghế sopha đối diện ông. Vừa ngồi xuống, đã nghe ông cụ lên tiếng:

– Phương Nghiên, ba có chuyện muốn trao đổi với Giang Đào, con về phòng mình trước đi.


Phương Nghiên xịu mặt nhìn ba, vẻ không chịu. Nhưng Giang Đào dùng ánh mắt khuyên cô về phòng, phần anh không sao cả. Sau rồi cô mới lần khần đi về phía phòng mình, bước tới cửa mà lòng vẫn phấp phỏng không yên, bèn ngoái đầu lại dặn ba:

– Ba, ba đừng gây khó dễ với Giang Đào, bằng không con giận thật đấy.

Bỏ ngoài tai lời con gái dặn, Phương Bỉnh Sơn sa sầm nét mặt, quát:

– Con về phòng đi.

E ngại ba sẽ giận lây sang Giang Đào, Phương Nghiên không dám chọc giận ông cụ. Cô trợn mắt nhìn ba rồi mếu máo quay về phòng. Phương Bỉnh Sơn tận mắt trông Phương Nghiên về phòng, khóa cửa cần thận, rồi mới từ tốn quay sang nhìn Giang Đào.

Ánh mắt ông sắc lém, có vẻ nhạy bén tinh anh của người làm kinh doanh, vần trán cao rộng, cơ thể săn chắc, ngồi trên ghế sofa nhìn Giang Đào, không nói một lời. Giang Đào gồng người đè nén cảm giác căng thẳng, để mình thêm trấn tĩnh, anh đón nhận ánh mắt của Phương Bỉnh Sơn bằng thái độ ôn hòa, điềm đạm.

Giờ lâu, Phương Bỉnh Sơn mới nhếch cười, bảo:

– Cậu không hợp với Phương Nghiên, chia tay nó đi thôi.

Giang Đào hơi hoang mang, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh. Anh nhìn Phương Bỉnh Sơn, đáp:

– Cháu biết cãi lại bác là vô lễ, song cháy vẫn muốn nói, cháu có hợp với Phương Nghiên hay không, việc đó nên do Phương Nghiên quyết định. Huống chi, từ ngày cháu với Phương Nghiên qua lại với nhau, cháy chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay.

– Nói vậy, tức là cậu không chấp nhận yêu cầu của tôi?

– Cháu không biết nguyên nhân nào đã khiến bác không tán đồng cháu và Phương Nghiên, nhưng chỉ cần Phương Nghiên không đề nghị chia tay, cháu sẽ không bao giờ bỏ cô ấy.

Giang Đào vốn dĩ còn muốn nói, song Phương Bỉnh Sơn đã kịp giơ tay ngắt lời anh. Anh nhìn Phương Bỉnh Sơn, chỉ thấy trong ánh mắt ông là sự ghẻ lạnh và thờ ơ, chưa kể đến thái độ khó chịu không muốn nghe tiếp.

Những lời của Giang Đào khiến ông nheo mắt đăm chiêu, ngón trỏ và ngón giữa hơi gập lại, gõ nhẹ xuống ghế sofa, như thể đang cân nhắc điều gì. Giờ lâu, ông mới ngẩng lên, nhìn Giang Đào rồi nói:

– Tôi là người làm ăn, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn hơn nhé. Điều kiện gì hoặc bao nhiêu tiền mới đủ để cậu rời xa con gái tôi?

Sự bẽ bàng đang trỗi dậy trong anh. T ủi nhục, giận dữ như lấp đầy lồng ngực, anh ngước nhìn Phương Bỉnh Sơn:

– Bác ạ, có lẽ với địa vị một doanh nhân thành đạt khiến bác tin rằng trong thế giới vốn thuận buồm xuôi gió của mình, mọi cuộc mua bán đều được thỏa thuận. Nhưng bác không hiểu rõ cháu, hoặc có thể do bác chưa hiểu hết Phương Nghiên, nên vấn đề này, hai ta không cần thiết phải nói thêm nữa. Buổi chiều cháu còn có tiết ở trường, nhờ bác chuyển lời tới Phương Nghiên là cháu về trường trước.

Trong phòng mình, Phương Nghiên đứng ngồi không yên, cứ xoay mòng mòng trong phòng với ý nghĩ về anh. Nhưng hễ nhớ lại lời lẽ của ba, cùng thần sắc mới rồi của ông, cô đâm e ngại, không dám xông ra, đành nhẫn nại, trăn trở trong phòng. Ngồi một lát, cuối cùng không kiềm được mình, cô bèn mở của chạy ra ngoài, song chỉ thấy Phương Bỉnh Sơn ngồi thừ trên ghế sofa. Không thấy Giang Đào đâu, cô bèn hỏi:

– Ba, Giang Đào đâu rồi ạ?

Nghe tiếng cô gọi, Phương Bỉnh Sơn liền đưa mắt nhìn con gái, bấy giờ mới choàng tỉnh, ông chậm rãi cất tiếng:

– Tiểu Nghiên, con và Giang Đào không hợp nhau đâu, hai đứa nên chia tay đi.

Phương Nghiên nghe mà bàng hoàng, một lúc mới hoàn hồn. Nhìn ông, cô hỏi:

– Ba nói gì với anh ấy vậy?

Chẳng thiết nhìn ba thêm nữa, nói dứt lời, cô liền xô cửa đuổi theo anh.

Rời nhà Phương Nghiên, Giang Đào cắm cúi đi thẳng, nhục nhã ê chề cứ đeo bám anh. Đắng cay, bất lực ngốn ngấu tâm can anh, anh không hiểu nổi vì đâu cha Phương Nghiên lại khinh thường mình, có lẽ bởi anh nghèo, nên không đủ tư cách yêu người con gái như cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.