Đọc truyện Yêu Lại Từ Đầu – Diên Vĩ – Chương 6: Chủ Nhà Mới!
Warning : Có H nha các bạn :”>
Buổi tối ở Nhà hàng năm sao Iris phong cảnh vô cùng tráng lệ. Mặt tiền của nhà hàng xây một đài phun nước lớn, nước bắn ra theo đường thẳng bay lên trời rồi tạo thành môt vòng cung rơi xuống vào hồ lớn với vô số chủng loại cá đang bơi lượn dưới nước. Quan trọng là hiện giờ Triệu Mạch Nha không có tâm trạng mà thưởng thức ! Cô dừng lại nhìn lên trời, thở dài một cái đầy tâm sự. Ai bảo nhà hàng này của bạn thời đại học của cô chứ, bây giờ người ta đã là người thành đạt a ~
Triệu Mạch Nha tự nhìn lại bản thân mình, ừ mặc đầm trắng cũng đẹp, nhìn thuần khiết này, trong sáng nữa, còn có, khoan đã, cô đang xàm ngôn gì vậy trời??? Thôi bỏ đi =.=
Bước vào bên trong đại sảnh, một khung cảnh hoành tráng đập thẳng vào mắt Triệu Mạch Nha, “Haizzzz…” Cái thở dài lần hai đầy phiền muộn hơn.
Phục vụ thấy cô gái mặc một chiếc váy một dây màu trắng dài huốt mắt cá chân, tóc chỉ xoã ra dài thẳng sau lưng, quan trọng là mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người. “Xin hỏi tiểu thư cần gì?” Anh đang mê đắm ngắm cô thì thấy cô chần chừ đứng ở đó không tiến cũng không lùi, anh bước lên hỏi.
Triệu Mạch Nha đang mơ màng thì bị phục vụ hỏi thuận miệng nói luôn, “À, tôi đang tìm phòng bao VIP số 8.” Đỡ phải tìm lễ tân rồi hỏi.
Gương mặt phục vụ bỗng dưng hiện lên vẻ mất mát nhưng nhanh chóng che lấp chỉ đường cho cô, “Mời tiểu thư, đường này.”
Đi đến căn phòng có cánh cửa chạm khắc hình cánh hoa Iris bằng vàng, ngước mắt lên nhìn thấy tên VIP08, phục vụ mở cửa mời cô bước vào.
Triệu Mạch Nha mỉm cười gật nhẹ đầu nói, “Cảm ơn anh.” Rồi đi vào bên trong, bỏ lại người phục vụ đang ngơ ngẩn trước nụ cười của cô.
Ngụy Quân Nghị đang quan sát người con gái mặc đầm trắng bước vào, liếc người phục vụ đang đứng đơ ra đó trong lòng thầm than một câu “Cô gái này không phải chị dâu của mình thì thật phí nhân tài đi, thật là, cười một cái làm người ta điêu đứng rồi. Hại người, quá hại người !!”
Thấy Triệu Mạch Nha sắp lại gần Ngụy Quân Nghị đứng lên mỉm cười, “Xin chào, tôi chính là người mua căn hộ ở chung cư B.”
Triệu Mạch Nha quan sát anh từ đầu đến cuối, ngũ quan cương nghị, thái độ lịch lãm, thân thể cường tráng, giọng nói trầm ổn, khoan đã, trầm ổn sao ?? Quên mất người ta đang nói chuyện với mình cô vội trả lời : “À xin chào tôi tên là Triệu Mạch Nha, chủ căn hộ.”
Ngụy Quân Nghị đưa bàn tay ra hiệu mời cô ngồi, sau đó anh lôi bản hợp đồng ra đưa cho cô.
Triệu Mạch Nha xem đủ điều khoản, kĩ lưỡng lại lần nữa rồi kí vào, cô đẩy hợp đồng ra giữa bàn thuận miệng nói : “Cảm ơn anh đã mua căn hộ của tôi. Bây giờ cũng không còn sớm, tôi về trước. 2 ngày sau lập tức sẽ dọn khỏi nhà.”
Nói xong cô đứng lên đi, Ngụy Quân Nghị nói với theo, “Khi nào chị dọn đi cũng được, không cần gấp gáp.”
Triệu Mạch Nha lại hiểu nhầm ý của anh thành “Không cần đi gấp gáp, khi nào tìm được nhà hãy đi.” Vì thế cô mỉm cười khách sáo, “Cảm ơn anh nhiều lắm.” Cô gật đầu chào anh rồi bước đi ra ngoài.
Buổi tối về nhà, đang loay hoay với đống hồ sơ xin việc mới, chuông cửa đột ngột vang lên “Ding doong” cô mang dép trong nhà vào chạy ra cửa mà không xem mắt mèo*.
* : cái lỗ hỏng nhìn qua cửa xem bên ngoài là ai đó các bạn.
“Cách” tiếng cửa mở ra đập vào mắt cô là gương mặt quen thuộc không thể nào mà quen thuộc hơn của Tống Gia Dịch.
Triệu Mạch Nha nghĩ chắc là hắn đã biết chuyện bán nhà. Trong người cô lại không có nhiều tiền, tiền tiết kiệm phân nửa đã đem cho việc bồi thường hợp đồng của công ty cô vì lí do nghỉ ngang không làm nữa, bây giờ chắc hắn đến đòi tiền bán căn hộ, thì chắc cô sẽ ăn thua đủ với hắn quá, khụ, thôi năn nỉ hắn rồi tính tiếp đã.
“Hiện giờ không có tiền để đưa anh đâu. Đợi tôi tìm được nhà rồi việc làm sẽ trả lại cho anh 7 triệu tệ.” Triệu Mạch Nha nói xong lập tức muốn đóng cửa đuổi người.
Tống Gia Dịch lại không thèm đếm xỉa đến lời cô nói, xem cái tiền trong lời nói của cô với hắn như không lan quyên với nhau vậy, hắn đi vào nhà như đây là điều đương nhiên, một thân khoan thai ngồi xuống sôpha, chân phải gác lên chân trái đầy sang trọng, quan trọng hơn là hắn bây giờ như… chủ nhà. = =
Triệu Mạch Nha : “…”
Cảm thấy bầu không khí này cứ tiếp diễn kiểu không tới đâu, hắn ho một tiếng ngoắc tay bảo cô lại đây. Triệu Mạch Nha muốn biết hắn muốn giở trò gì nên đóng cửa tiến lại sôpha ngồi cách hắn hai khoảng, cô hất mặt ý bảo hắn nói đi.
Thấy cô giữ khoảng cách với mình nên Tống Gia Dịch không vui hỏi : “Tôi có tiền án bệnh truyền nhiễm sao? Em ngồi xa như vậy để chứng minh nam nữ thụ thụ bất tương thân trong một căn hộ của nữ nhân độc thân 2 năm qua à?”
Ack, Mạch Nha à, rốt cục cái bản mặt của người yêu cô khi xưa quả là thâm tàng bất lộ, đến giờ cô mới thấy lộ ra. Thiệt là … giống như đang xem phim 18+ mà cha mẹ nhào vào bắt quả tang, cảm giác này thực, TMD… rất..rất ớn lạnh a ~~ nhưng mà, nhưng mà hắn nói cô độc thân…Độc thân á ?
Mạch Nha bất mãn kêu lên : “Tôi có bạn trai rồi. Anh ấy là người rất tốt.” Cô đang nói sự thật, là sự thật đó ! Nhưng sao nó cứ như là cô đang khoe mẽ thế này? Uầy … Cô không phải cố ý nha (・_・)
Nếu cô muốn chọc hắn giận thì cứ việc, cứ việc đi ! Triệu Mạch Nha cô chỉ là con ngốc trong những lũ ngốc thôi !!
Trong đầu cô đang tự sỉ vả mình một cách hoành tráng, bởi thế cô không muốn chọc hắn giận, đành phải lết lết qua bên hắn, nhưng vẫn còn cách một khoảng a ~ Như thế này ổn rồi chứ đại ca à? Có thể nói cho tôi nghe chưa?
“Chưa ổn, sang đây một khoảng nữa tôi sẽ nói cho em nghe.” Tống Gia Dịch nhìn ánh mắt cô thì biết trong lòng cô đang nghĩ gì, vội hừ một tiếng nhắc nhở. Trước mặt hắn dám nhắc bạn trai của cô à? Gan cũng to lên nhiều lắm !
Sặc …
Triệu Mạch Nha hoàn toàn bị đánh bại ! Được rồi được rồi, vậy thì nhích chút nữa thôi, chút nữa thôi, chút…”Á”
Một tiếng á của cô hoàn toàn bị nuốt chửng bởi nụ hôn cuồng nhiệt do hắn mang lại. Khi thấy cô đang lảm nhảm trong lòng hắn thật không nhịn được muốn trừng phạt cô một phen.
Môi hắn cắn mút môi cô thật nhẹ nhàng khiến nữ chủ nhân của đôi môi đỏ mọng này không kiềm được liền “Ưm” một tiếng, hắn than thầm tại sao giọng cô lại êm ái đến mức này, thực khiến người khác muốn tha cũng không tha được.
Cắn mút đến chán hắn muốn tách hàm răng đều như hạt bắp của cô ra lại bị cô chống cự. Tay hắn bắt đầu hoạt động, vuốt ve chiếc bụng phẳng lì khiến cô nhột nhạt đẩy bàn tay hắn ra.
Tống Gia Dịch dần dần phát hiện Mạch Nha của hắn không cần hắn vuốt ve như thế nữa rồi. Lửa giận từ toàn thân hắn phát ra, một tay nắm lấy hai cổ tay của cô giơ lên cao, tay kia hắn bắt đầu xé đồ cô ra. Vì hôm nay Triệu Mạch Nha mặc mỗi chiếc đầm trắng chất liệu cotton cho mát mẻ, không ngờ nó lại thuận tiện giúp Tống Gia Dịch vào lúc này, một tay hắn xe tan cả chiếc đầm, môi hắn buông môi cô ra, đưa cặp mắt chiếu vào thân ảnh đang nằm dưới thân thể của mình, hắn lại thở dài khi biết rằng mình không thể nào dứt khỏi đây được rồi.
Thân thể trắng trẻo như ngọc của Triệu Mạch Nha bị người khác nhìn thấy liền xấu hổ đỏ lên như màu tôm luộc, mặc dù trước đây hắn và cô có lần ân ái với nhau, nhưng lúc đó đã là hai năm trước, bây giờ nghĩ lại lần đầu tiên của cô đã trao cho hắn một cách khờ dại như thế không tránh khỏi cảm thấy mình thật ngu ngốc !
Nhìn hắn đang suy nghĩ điều gì đó nếu như lúc này Triệu Mạch Nha cô không nhân cơ hội mà giãy dụa thì có khi sẽ bị ăn sạch sành sanh mất thôi. Đáng tiếc, Tống Gia Dịch hắn là ai cơ chứ? Vừa liếc qua đã biết cô nghĩ gì, cô nhìn thấy ánh mắt hắn có ý đồ liền giãy dụa không dừng, dồn hết toàn lực vào cánh tay đẩy hắn ra nhưng vô dụng.
“Bây giờ em mới giãy dụa không phải đã muộn rồi sao?” Tại sao hắn cứ cảm thấy mình đang đóng vai ác bá thế này Σ( ̄。 ̄ノ)ノ khụ, vấn đề này, lượn qua một bên đi. Tiếp tụp làm việc vì một tương lai con đàn cháu đống nào Tống Gia Dịch
(Đại ca à, anh còn cái ví dụ nào văn minh một chút không? >_