Đọc truyện Yêu Lại Từ Đầu – Diên Vĩ – Chương 25: Bữa Tiệc Liên Minh. (p1)
Ta thấy mọi người chờ lâu quá cũng khổ, hiện tại ta đã đi làm, một ngày làm 13 tiếng, không có ngày nghỉ, vì thế viết đến đâu post đến đó. Các nàng chờ có hơi lâu cũng đừng cằn nhằn ta, thông cảm và vote cho ta nhaaaa..
—————————————
Không khí hào nhoáng, xa hoa là từ để ví cho những bữa tiệc, ngày hôm nay cũng không là ngoại lệ.
Từ xa mọi người đã thấy đôi nam nữ đẹp như bức tranh thuỷ mặc đi tới. Chàng trai với vóc dáng cao lớn, gương mặt điển trai, khí chất thân thiện, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của phái nữ, nhưng anh ta chỉ để tâm đến cô gái nhỏ đi cạnh mình mà thôi. Nói đến cô gái nhỏ này, phải nói là ngọc quý trên đời, gương mặt thanh thuần tươi trẻ, nét cười trong trẻo như pha lê tinh khiết, chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi càng làm cô gái toả lên nét trong sáng, quyến rũ. Hai người như đôi uyên ương có nhân duyên tiền định khiến bao nhiêu ánh mắt ghen tị không thôi.
“Là con cưng của tập đoàn Hoắc Ưng Duyệt đó.” Cô gái mặc váy dạ hội màu đỏ nói khẽ.
Cô gái mặc váy xanh đứng cạnh tò mò, “Ý cô nam nhân xuất chúng đó là con trai của Hoắc tiên sinh hả? Sao tôi thấy anh ta quen quen. Bạn gái của anh ta đúng là xinh đẹp thật.”
“Ngu ngốc cô ta mà đẹp cái gì, anh ấy là trưởng nhóm nhạc SEYIs nổi tiếng toàn cầu, chỉ chơi đùa vài ngày thôi.” Váy đỏ nói xong tự động hướng về phía Hoắc Mị, mắt nổi hình trái tim.
Váy xanh thấy vậy nhếch môi châm biếm, “Cô ta bị đá cũng không đến lượt cô đâu. Xem lại mình đi, gương mặt người ta tỉ lệ vàng 50/50, thân hình là tiêu chuẩn đồng hồ cát đó. Còn cô thì…chậc chậc.”
“Cô…”
Thấy không khí căng thẳng sắp có cãi nhau, váy vàng chen vào ngăn cản, “Thôi thôi hai người đừng có cãi nữa. Phóng viên đang vây quanh họ kìa, chúng ta đến gần đó nghe thử đi.”
“Hừ, tha cho cô đó.” Váy đỏ hừ lạnh một cái rồi đi đến gần chỗ của Hoắc Mị cùng váy vàng và váy xanh.
Mặc dù là trưởng nhóm của SEYIs nhưng anh lại chọn Grany là người phát ngôn của nhóm, vì lý do anh ghét sự phiền phức. Ngược lại với các ngôi sao khác, người ta càng nổi tiếng vì tích cực chạy show, còn anh. Show thực tế, show thời trang, show phỏng vấn đều từ chối tất cả. Cho nên tại bữa tiệc này anh xuất hiện đã khiến không biết bao nhiêu nhà báo cao hứng, tâm điểm của bữa tiệc đột ngột dừng trên người anh và cô, phóng viên đều chạy tới tranh giành sứt đầu mẻ trán để phóng vấn.
Bây giờ là cảnh hỗn loạn giữa các phóng viên vì cứ xô đẩy nhau như fan cuồng, còn cái miệng thì cứ be bép be bép khiến người ta không kịp trả lời. Nói thật không vì Mạch Nha, anh đã kêu vệ sĩ lôi mấy tên này ném ra ngoài cho khoẻ cái tai rồi, không hiểu sao đàn ông mà cứ nói nhiều, anh thà nghe đàn bà cằn nhằn còn hơn.
“Xin hỏi chuyến lưu diễn lần này sẽ kéo dài bao lâu?” Phóng viên nam bị chèn ép đến lệch kính trên mặt qua một bên nhưng vẫn cương quyết đưa mirco đến gần Hoắc Mị.
“Việc này các anh cứ đợi phát ngôn từ công ty, tôi mạn phép không trả lời câu hỏi này.”
Hoắc Mị vừa dứt lời, nữ phóng viên nhanh mồm hỏi tiếp “Hôm nay người đi cùng anh chính là ca sĩ Ariana Zhao đã giải nghệ cách đây hai năm, xin hỏi hai người có quan hệ gì với nhau và vì lý do gì cô giải nghệ trong khi đó cô chính là một hiện tượng toàn cầu?”
Đây rồi, câu hỏi mà hai người mong muốn đã tới. Khoé môi Hoắc Mị vui vẻ nhếch lên, anh nói : “Cô ấy chính là vợ sắp cưới của tôi. Hôm nay tôi mang cô ấy đến đây để nói cho mọi người biết cô ấy sắp trở lại làng giải trí.””
Đám phóng viên đột nhiên ồ lên, lần chen trước đã dưỡng lại sức, sung sức tiếp tục chen lên hỏi. “Cô Ariana Zhao, điều Chris tiên sinh nói là thật đúng không?”
“Cô Ariana Zhao, lý do gì sau hai năm cô mới trở lại? Không phải cô không biết hiện tại có rất nhiều tài năng trẻ đang nổi lên, cô sẽ cạnh tranh nổi chứ?”
“Hai người định khi nào đám cưới? Ngày đính hôn là ngày bao nhiêu vậy cô Ariana Zhao!?”
Một loạt câu hỏi đều nhắm vào cô mà quăng, Mạch Nha liếc nhìn Hoắc Mị bên cạnh như cảnh cáo, Hoắc Mị chỉ biết cười trừ, mà hành động này của cả hai đối với người ngoài như đang thể hiện tình cảm mặn nồng giữa đôi vợ chồng sắp cưới, nhưng ai mà có ngờ sau khi tiệc tàn là lúc hoa cúc của Hoắc Mị cũng tàn…(hoa cúc thiệt ấy nha =]])
“Nào đừng nóng vội. Sắp tới tôi sẽ trở lại với tần suất hoạt động tích cực hơn, lúc đó các bạn có thể phỏng vấn thoải mái. Về vấn đề đính hôn giữa tôi và Chris, thực xin lỗi, mọi người chỉ có thể biết bấy nhiêu thôi.” Bàn tay Mạch Nha siết lấy bắp tay của Hoắc Mị khiến anh nhíu mày cười trừ, cô nở nụ cười tươi như hoa anh đào nở trong nắng với phóng viên.
Cái siết tay đó là ám hiệu bảo anh đình chỉ vụ phỏng vấn này lại càng sớm càng tốt, vì nãy giờ cơ mặt của cô hoạt động quá sức rồi.
Mặt Hoắc Mị không cảm xúc, “Xin lỗi các bạn, hẹn hôm khác phỏng vấn, chúng tôi có việc bận đi trước.” Rồi dẫn Mạch Nha tách ra từ đám phóng viên đi thẳng.
Đi khỏi đó, hai người đi đến gần bàn thức ăn, uống hết ly nước, Mạch Nha thở hắt ra “Phù! Chỉ một câu là có thể đuổi tất cả bọn họ, tại sao cậu không làm ngay từ đầu chứ hả? Hại tôi cười nhiều đến mỏi hàm muốn chết.”
Anh đưa tay xoa hai đầu mày của cô, điệu bộ như dỗ dành một đứa trẻ giận dỗi, “Chúng ta bỏ đi trước thì ai thông báo cho thế giới biết chị đã trở lại hả? Đừng cau có nữa, khoát tay tôi rồi cười lên.”
“Thế lỗi là của tôi à? Huhu em trai Mị à, ý cậu tôi là kẻ gây sự phải không?” Mạch Nha mặt mếu nhìn anh, Hoắc Mị định mở miệng cô lại chặn trước, “Cậu dám nói có tôi ăn vạ bây giờ.” Rồi hất tay cậu ra.
Không biết làm gì ngoài ôm trán cười trừ, ai bảo cô ngang như trẻ con cơ chứ. Cô trẻ con thì dùng cách của trẻ con vậy. “Tôi biết sai rồi, lại đây.” Anh ngoắc ngoắc tay.
Giận dỗi một hồi cô mới chun mũi đi đến gần. Hoắc Mị bỗng đưa tay ra, sau đó áp vào hai bên má của cô xoa xoa.
“Sao hả? Dễ chịu không? Đừng giận nữa.” Thanh âm của anh trầm ấm dễ nghe chạm nhẹ vào trái tim của cô.
Cho anh xoa má một hồi Mạch Nha mới nắm lấy hai tay anh bảo : “Được rồi. Thôi chúng ta đi tìm đồng bọn nào.”
Cái cách mà cô dùng từ cũng khiến cho anh bật cười, cái gì mà đồng bọn cơ chứ? Nghe cứ như đàn chị của xã hội đen đang nói chuyện vậy. Bất quá anh thấy cô ngây ngô như vậy vẫn rất đáng yêu.
Bỗng từ xa người đàn ông trung niên đi đến, bên cạnh còn có một cô gái trẻ xinh đẹp, “Chào tiểu Hoắc, chà, hôm nay thật vinh hạnh khi gặp cháu ở đây nha.”
Hoắc Mị ngước mắt nhìn. Tiểu Hoắc? Người gọi anh kiểu này chỉ có một người mà thôi. Trong đầu anh liền bật ra cái tên, “Ồ, xin chào chú Don. Dạo này chú vẫn khoẻ chứ?”
Don chính là bạn lâu năm của cha anh, hay nói cách khác là tri kỷ. Ông còn có một tập đoàn với sản nghiệp không thua kém gì cha anh. “Rất khoẻ. Thiên kim nhà ai đây?” Ông kĩ càng quan sát Mạch Nha.
Hoắc Mị cười tươi, đặt tay lên mu bàn tay của cô, anh nói : “Đây chính là con gái của tỷ phú Alain Zhao hiện đang là Nữ Tổng Tài của Tập Đoàn Alain Zhao, cũng chính là vợ chưa cưới của con, mong sau này bác giúp đỡ cô ấy nhiều.”
“Ồ. Thì ra đây là cô con gái cưng của tỷ phú Alain sao? Còn trẻ như vậy mà đã quản lý tập đoàn lớn, ta được mở mang tầm mắt rồi.” Dường như biết trước Don sẽ bất ngờ nên anh chỉ việc cười trừ. Một lát sau lại nghe giọng ông tiếc nuối, “Vốn định giới thiệu đứa con gái của ta cho con nhưng ai ngờ đã có ý trung nhân rồi, đáng tiếc a. Nhưng mà ta cũng thật lòng chúc phúc cho hai đứa.” Ông cười hài hoà nhìn hai người.
Như thói quen, Mạch Nha định nở nụ cười ngốc ra, cũng may là cô đã bình tâm lại, rất chuyên nghiệp cười quyến rũ, phong thái cũng thay đổi như tiểu thư khuê cát, “Cháu cảm ơn bác.”
“Thôi ta đi trước, ở phía bên đó có hai ông bạn già đang chờ.”
“Vâng, cháu chào bác.”
Don gật đầu chào hai người rồi đi trước.
“Là bạn thân thiết của ba cậu?” Mạch Nha chớp chớp mắt hạnh hỏi.
Hoắc Mị gật đầu, “Đúng vậy. Có gì không vừa lòng sao?”
Cười một cái, Mạch Nha mới giải thích : “Cũng không phải, chỉ là ánh mắt ông ta nhìn cậu vô cùng vô cùng lưu luyến đó.”
Lưu luyến ? Cái kiểu ví dụ gì thế này ? “Chị nói cứ như tôi với ông ta có *JQ vậy.”
*JQ : gian tình.
“Thế hai người không có thật á?” Mạch Nha ngạc nhiên.
“Chị…” Hoắc Mị tức đến muốn hộc máu tại chỗ.
Chợt, một chàng trai với vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, trên bắp tay của anh ta còn có bàn tay của một người đẹp đang câu vào, một cặp xứng đôi vừa lứa đi đến : “Ồ, xin chào. Lâu quá không gặp cậu rồi Mị.”
(Còn tiếp…)