Đọc truyện Yêu Lại Từ Đầu – Diên Vĩ – Chương 17: HOẠ VÔ ĐƠN CHÍ.
Từ ngày quay MV Bong Bóng xong, Triệu Mạch Nha phải xin phép ở nhà một tuần liền vì bị cảm nặng, và hôm nay là ngày thứ ba cô ở nhà sau khi MV đã được tung vào hai ngày trước.
“Ring ring ring” điện thoại để trên bàn cạnh sôpha reo lên, cô vẫn mảy may lo xem anime trên tivi cùng Chiếu Dương mà không phản ứng.
Tiếng chuông điện thoại reo mãi khiến Chiếu Dương cũng phiền muộn mà nhắc nhở, “Mẹ, có điện thoại kìa!”
“Con nghe đi..”
“Là điện thoại của mẹ!”
“Nhưng mẹ đang xem phim mà.”
Hai người một lớn một nhỏ đùng đẩy cho nhau khiến Triệu Tiêu San đang nấu ăn ở bếp nghe thấy cũng phiền muộn, vội đi đến nghe điện thoại, “Alo”
“Vẫn là mommy ngoan hơn mẹ.” Chiếu Dương nhai snack rộp rộp khen ngợi.
Lập tức Mạch Nha liếc tên trẻ con lùn mã tử kế bên, thái độ giận dỗi giật snack về phía mình : “Thế đừng ăn nữa. Kêu mommy con làm ấy!”
Chiếu Dương cũng không chịu thua giật ngược lại lí sự : “Mẹ đang bệnh, cái này nên để con ăn.”
Bị đứa con nít nói đúng sự thật, Mạch Nha trợn to hai mắt lấp liếm vẻ xấu hổ bằng thái độ giận dữ : “Con là con nít, biết cái gì!”
Triệu Tiêu San đang nghe điện thoại nhìn hai người chí choé với nhau om sòm, cô phiền muộn càng thêm phiền muộn mà cắt ngang : “Chị hai, công ty gọi cho chị chúc mừng MV đã đạt mốc hai mươi triệu lượt xem sau ba ngày, chị Candy đang giữ máy.”
Vừa nghe thấy MV của mình được hai mươi triệu lượt xem, Mạch Nha vô cùng vui mừng chạy như bay lại chỗ em gái mình, cô cầm lấy điện thoại, “Halo chị Candy.” Giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
***
Trung tâm thành phố phía nam của Bắc Kinh, trong một quán cafe Lavender không gian yên tĩnh lãng mạn, nếu Triệu Mạch Nha không hét thì hẳn là nó sẽ rất lãng mạn.
“Mẫn, rốt cục là cậu có tới không vậy?” Cầm điện thoại để bên tai, cô nhăn mặt nhíu mày bực bội.
[…]
Hình như đầu dây bên kia nói gì khiến cô tức tối, “Hừ, rốt cục là không tới được chứ gì. Được rồi, cứ vui vẻ cùng công việc chết tiệt đó của cậu đi. Tớ cúp!” Hậm hực mà tắt điện thoại, bỏ vào túi xách, sau đó cầm ly nước cam ừng ực uống như trút giận.
“Wow wow, chị đừng nói với tôi là chị chờ tôi nên mới bực bội đấy nhé!?” Hoắc Mị vừa đến nơi, nhìn thấy cách cô uống ly nước cam cậu cũng thừa hiểu là cô đang rất tức giận.
Đến liếc Mạch Nha còn lười, chỉ nói một câu như ra lệnh, “Ngồi xuống đi.” Cậu ta cũng rất biết điều mà làm theo.
“Chiều nay tôi và cậu đi xem phim. Dù gì tôi cũng chưa nổi tiếng lắm đâu.” Cô cầm muỗng chọc vào đá trong ly phát ra tiếng leng keng rổn rển.
Nhìn thấy vẻ mặt Mạch Nha như mới bị bốc lột khiến Hoắc Mị muốn từ chối cũng khó, huống hồ cậu là người luôn luôn nói có chỉ với mình cô.
“Cho dù là nổi tiếng hay không nổi tiếng, chị vẫn phải hoá trang. Chuyện trốn fan ra ngoài chơi như thế này rất nguy hiểm. Bất quá tôi luôn là người ham vui.” Mặc dù là đồng ý nhưng cậu vẫn giả vờ như không quan tâm tới cô.
Lúc này Mạch Nha mới có phản ứng, cô quay sang nhìn cậu, bĩu môi đứng dậy, “Cậu thanh toán đi. Tôi đi hoá trang.” Rồi cầm túi xách đi vào toilet.
Lúc trở ra trên người cô là bộ đồ như cũ, chỉ khác là mặc thêm áo khoác mũ trùm, đeo khẩu trang trắng, mắt còn đeo kính giả cận màu đen.
“Như thế này, được chứ?” Cô bước tới cạnh Hoắc Mị hỏi.
Vốn dĩ Mạch Nha mặc thế nào cậu cũng nhìn qua là biết cho nên có hoá trang thành dạng nào cậu cũng nhận ra, nhưng chắc là người ngoài thì không, vì thế rất nhanh chóng cậu gật đầu và kéo cô đi.
Đến rạp phim giữa hai người xảy ra tranh chấp, chuyện là thế này.
Mạch Nha không thích xem phim kinh dị, còn Hoắc Mị thì nằng nặc đòi xem bộ phim kinh dị mới ra mắt cho bằng được, vì bộ phim này của nữ minh tinh mà cậu ta yêu thích nên sống chết vẫn cứng miệng mà muốn nó. Cả hai như một cặp đôi kì cục, bịt kín mặt mũi đi xem phim, còn đứng cãi nhau giữa phim hài và phim kinh dị, mọi người xung quanh cũng rất tự giác mà đứng cách hai người một mét để đề phòng bệnh dịch. ==
“Cậu muốn xem gì thì xem một mình đi !” Cô tức giận hét vào mặt cậu ta rồi chạy ra ngoài.
Hoắc Mị thấy cô chạy đi cũng nhanh chóng đuổi theo ra tận bên ngoài, cậu kéo tay cô lại bảo, “Được rồi, xem phim hài thì xem. Đi vào nào, đừng giận tôi nữa.”
Đối với sự nhẹ nhàng của cậu, Mạch Nha còn thấy đáng ghét hơn, cô hận không thể chửi cậu ngay tại đây, vì thế cho nên cô đạp một phát thật mạnh vào chân của cậu ta.
“A” ai kia rên lên vô cùng đau đớn, sau đó cánh tay cô đã được tự do, cô hậm hực “Tôi cút đây !”
…
Sân khấu trong chuyến lưu diễn thế giới của SEYIs ở Bắc Kinh vào ngày hôm nay vô cùng hoành tráng. Mặc dù còn một tiếng nữa mới mở màn nhưng fan đã đến từ rất sớm để dành chỗ ngồi có tầm nhìn đẹp cho riêng mình.
Phòng chờ ca sĩ Ariana Zhao(nghệ danh của Mạch Nha)
Nhân viên hậu trường mở cửa bước vào nhắc nhở, “Stylish nhanh một chút, vì hôm nay Ariana mở màn với piano nên phải tập lần nữa trước khi lên sân khấu.”
“Ok” Stylish giơ tay ra hiệu nói với nhân viên hậu trường, rồi gấp rút chỉnh váy lại cho Mạch Nha, vừa chỉnh vừa dặn dò : “Bộ đồ này của em là thiết kế đặc biệt mới nhất của Christian Dior, sang bài hát thứ hai trừ lúc xé váy ra em chú ý đừng dẫm lên nó, không thì ngã hoặc cái váy sẽ bị rách ra trông rất khó coi.”
Nhìn xuống quan sát cái váy của mình, Triệu Mạch Nha chỉ thầm cầu nguyện đừng xảy ra sơ suất gì, gặp sự cố trên sân khấu ra mắt, vết nhơ đó bám theo cô suốt cuộc đời mất.
Sau khi tập vợt lần cuối cùng cho buổi biểu diễn đầu tiên của cô. Cuối cùng cô cũng thoải mái thở hắt ra, “Mong là mọi việc diễn ra suôn sẻ.”
“Ariana Zhao chuẩn bị năm phút nữa mở màn.” Đạo diễn sân khấu gào lên, cô nhanh chóng chạy đến chỗ chỉ định.
Phía dưới khán đài, dãy ghế VIP khu vực A giữa trung tâm, một nhóm người nam nữ vẻ ngoài anh tuấn xinh đẹp, nhìn vào rất bắt mắt nhưng mà.. mặc đồ công sở đi xem concert như thế này có hơi …kì dị một tí. Quan trọng là cả nhóm người này mặt ai cũng lạnh như tiền, không ai nói chuyện với ai cả.
Nói đến chuyện hôm nay có một đám nam tuấn nữ mỹ đi xem show diễn này là vì Triệu Mạch Nha cả. Mười hai giờ trưa Triệu Mạch Nhiễm xin phép nghỉ nửa buổi ở tập đoàn Tống thị, cô xách túi xách bước ra ngoài liền phóng xe đến buổi biểu diễn, trên đường đi cô liên lạc hẹn cả nhóm là Trương Mẫn, Vương Bối Di, Âu Kỳ Doãn, Lôi Tử Tư và bạn trúc mã của Tử Tư là Quách Bình Thư đến để đi chung cho khỏi lạc nhau. Đến nơi cô tưởng chỉ mình cô là gấp, nào ngờ ai cũng không kịp thay đồ, mặc luôn đồ công sở mà đến đây cho nên mới gây ra cớ sự bị dòm ngó như thế này.
Người đàn ông đẹp trai bên cạnh Trương Mẫn cất tiếng hỏi, “Em gọi anh đến đây để xem SEYIs hát à?”
Trương Mẫn vẫn hướng mắt về sân khấu, giọng nói có chút chờ mong : “Em muốn giới thiệu với anh người chị em tốt của em. Anh hai à, kiên nhẫn chút đi!”
Người đàn ông nhíu mày một cái rồi đưa mắt nhìn một hàng người ngồi cùng dãy ghế với mình, “Thế trong ba cô gái kia người nào cũng là chị em tốt của em đúng không?”
Trương Mẫn lúc này mới lia mắt nhìn năm người ngồi cạnh mình, rồi nhắm mắt lại đáp : “Người mặc áo xanh và áo trắng bạn thân của em, cô gái mặc váy màu tím là nhà thiết kế Lôi Tử Tư, là bạn bè thôi chưa thân nhau lắm, còn anh ta, chắc anh cũng biết, đấy cũng là bạn thân của em.” Cô đưa tay chỉ vào Âu Kỳ Doãn đẹp trai không kém cạnh gì anh trai mình ngồi cách hai ghế, “Mọi người ở đây đều không phải, nói chung là anh cứ chờ đi, cô ấy sắp ra diễn rồi.” Người đàn ông nghe thế cũng không nói gì thêm.
Lúc này đèn sân khấu bỗng vụt tối, màn hình trên sân khấu xuất hiện MV Bong Bóng, tiếng piano chầm chậm vang lên…
“Aaaaaaaaaaa” fan ở dưới thi nhau điên cuồng la hét khiến Triệu Mạch Nha đang đánh đàn cũng bất giác muốn run rẩy.
Hiện giờ cô đang ở phía dưới sân khấu đánh đàn, trục sân khấu đúng thời điểm cô đàn nốt cuối cùng của bài Bong Bóng liền di chuyển cô và cây đàn lên sân khấu.
Khi Mạch Nha và cây đàn được chuyển lên sân khấu rồi, tiếng fan hét càng ngày càng to, lúc này cô mới nhìn thấy có bao nhiêu là fan ở bên dưới, bàn tay vô thức run rẩy một chút, trong đầu lại nghĩ, “Lỡ như có sai sót gì, biết làm thế nào đây?” Cô choáng váng đầu óc, lòng bàn tay vì hồi hộp nên đổ đầy mồ hôi.
Tiếng fan la hét một hồi lâu cũng dừng lại, lúc này phía bên dưới cực kì yên tĩnh. Trong lòng Mạch Nha càng run hơn, cô cố trấn tĩnh lại mình bằng cách đặt hai bàn tay đặt lên phím đàn.
Bỗng lúc này, “ARIANA, ARIANA, ARIANA” Tiếng hét gọi tên đồng đều có nhịp ở phía dưới như cổ vũ cho cô, quay đầu nhìn xuống dưới, phát hiện ra là Trương Mẫn cùng mọi người đang ngồi ở rất gần sân khấu, trong lòng cô thấy ấm áp lạ thường, khoé môi giản ra nở một nụ cười nhẹ.
Dần lấy lại bình tĩnh, Mạch Nha bắt đầu đánh đàn. Tiếng hát trong trẻo hoà vào tiếng nhạc buồn man mác.
“Lạnh lẽo, không quen với những ngày không có anh
Tận thế đang đến gần, nhưng anh dần trôi xa đi
Trong bóng đêm mở mắt vẫn chỉ là bóng đêm
Anh có dám quay đầu nhìn em thêm một lần ?
Sự quyến luyến của anh, tư tưởng của anh, sự dây dưa tàn nhẫn của anh
Thời gian của anh, không gian của anh, gương mặt mơ hồ của anh…
Khi thế giới chỉ còn lại một màn bóng đêm vô tận
Phải chăng vẫn còn có anh cạnh bên?
Nụ cười hời hợt, trên người là chiếc áo sơmi trắng, vẫn như thời yêu nhau xưa kia
Liệu cái ôm ấy có còn ấm áp như xưa?
Yêu và hận, vẫn như cũ chẳng hề thay đổi …”
Phía dưới, sau khi nghe Mạch Nha hát, Trương Mẫn bắt đầu quay sang Mạch Nhiễm và Bối Di thắc mắc, “Tại sao trước đến giờ tụi mình không ủng hộ Mạch Nha làm ca sĩ nhỉ?”
Vẻ mặt Mạch Nhiễm cũng đâm chiêu đến nơi, “Chuyện này…”
Chợt Vương Bối Di nắm tay Trương Mẫn, giọng nói cô vô cùng tha thiết, “Đầu tư, chúng mình cùng bỏ tiền vào đầu tư cho Mạch Nha, bảo đảm lời gấp đôi số tiền đã bỏ vào.”
Cả đám choáng váng, Mạch Nhiễm lên tiếng trước, “Cậu nói cái gì vậy? Lợi dụng bạn bè sao?”
Bối Di vừa nghe, hậm hực hỏi lại Trương Mẫn, “Lợi dụng cái gì chứ? Mẫn Mẫn, cậu nói xem có muốn không?”
“Chuyện này…”
Âu Kỳ Doãn đột nhiên kêu lên, “Ai, các cô xem em gái của tôi là thứ gì thế?” Anh nhìn quanh mấy cô gái đang ngồi cạnh mình, cảm thấy ánh mắt giết người của Vương Bối Di, anh vội vàng nói đỡ, “Ý anh là đầu tư nhiều vào, anh sẽ chi sáu trăm triệu tệ.”
Có người hưởng ứng cùng, tất nhiên Vương Bối Di rất vui mà tuyên bố, “Phán quyết thành công, tớ bỏ vào hai trăm triệu tệ.”
Mọi người cũng hết cách, đầu tiên là Mạch Nhiễm, “Sáu trăm triệu tệ.” Nói gì nói Mạch Nha vẫn là chị cô, không chơi mát tay có lẽ quá thất đức đi.
Trương Mẫn cũng nhập bọn, “Một tỷ!” Cả đám liền quay phắc sang nhìn cô, Trương Mẫn sờ mũi ngượng ngùng, cô nhìn anh hai mình đánh trống lãng, “Còn anh thì sao? Có tham gia không?”
Nhưng anh hai cô không trả lời, cứ ngây người nhìn lên sân khấu.
Trương Mẫn nhướng mày, dám bơ cô sao? “Này anh hai, anh làm sao vậy?” Cô lay lay cánh tay anh trai mình.
“Ờ..à, em nói gì?” Anh trai cô lúc này mới sực tỉnh. Trương Mẫn ngán ngẩm, “Không nói với anh nữa, Tử Tư, em thì sao?” Cô quay sang đối tượng khác.
Bất ngờ bị gọi khiến Lôi Tử Tư giật mình, ấp úng, “Em hả? Phải hỏi chị Mạch Nha đã, làm thế này không biết chị ấy có giận không.”
Nghe vậy cả đám lâm vào tình trạng đâm chiêu, chợt Trương Mẫn chỉ tay lên sân khấu, “A, Mạch Nha đứng lên rồi kìa.”
Mọi người đều nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy Mạch Nha mặc cái váy trắng như nữ thần, cô ấy đứng dậy đi ra giữa sân khấu, “Xin chào mọi người, tôi là Ariana Zhao, mọi người có muốn thưởng thức thêm một bài nữa không?” Dáng vẻ dịu dàng của Mạch Nha như thiên sứ xinh đẹp vừa giáng trần khiến bao nhiêu người say đắm hò hét “ĐƯỢC!!!”
Trên sân khấu đèn đã tắt, tiếng nhạc vang lên, đó là nhạc dance. Nghe nhạc cũng biết sẽ có vũ đạo, khán giả và cả đám Trương Mẫn đều mong chờ màn biểu diễn của cô.
“Hey baby, even though I hate ya
I wanna love ya, (I want you)
And even though I cant forgive ya
I really want to, (I want you)
Tell me, tell me baby
Why did you leave me?
Cause even though I shouldnt want it
I gotta have it, (I want you)
Head in the clouds
Got no weight on my shoulders
I should be wiser
And realize that Ive got
One less problem without ya
I got one less problem without ya
I got one less problem without ya
I got one less, one less problem.”
…
Sau khi kết thúc màn mở đầu cũng là sân khấu đầu tiên của chính mình, Mạch Nha chào khán giả đi rồi đi vào cánh gà.
“Ariana, cô làm tốt lắm!” Đạo diễn sân khấu bật ngón cái khen.
“Lần đầu cũng không tệ.” Hoắc Mị tươi cười đưa chai nước cho cô.
Nhận lấy chai nước, Mạch Nha ngửa cổ uống ừng ực, sau đó lau miệng xong cô mới đáp, “Mọi người quá khen rồi. Cảm ơn mọi người nhiều lắm!”
Hoắc Mị nhận lại chai nước từ tay Mạch Nha, “Tôi phải lên diễn rồi. Sau khi kết thúc hai chúng ta cùng đi xem phim. Chị đừng giận chuyện ngày hôm kia nữa.” Trước khi đi cậu vẫn muốn cô tha lỗi cho lần xem phim trước.
Lần này Hoắc Mị đã tự hạ mình xin lỗi, Mạch Nha không thể lạnh lùng mà nói không được, “Được. Tôi sẽ ở dưới hàng ghế trung tâm cổ vũ cho SEYIs. Cậu cũng phải cố gắng đấy, Leader!” Cô mỉm cười.
Đã đến giờ lên sân khấu nên SEYIs cũng nhanh chóng tập trung lại đằng sau cánh gà, đến nơi thấy Mạch Nha và Hoắc Mị đang trò chuyện, bọn họ cũng nhanh chóng chen vào.
“Hey, lúc nãy chị diễn hay lắm!” Đầu tiên là Johnny khen ngợi.
Điềm Vương cũng hùa theo, “Đúng vậy, chị vợ em mà.” Một câu lập tức bị Mạch Nha liếc rách mắt, cậu ta vội im miệng.
Khác với sự nhốn nháo của mọi người, Lôi Khiết Hàn chỉ nhàn nhạt nói, “Diễn tốt lắm.” Rồi cậu ta bỏ đi trước.
“Vẫn lạnh lùng như ngày nào.” Triệu Mạch Nha thở dài một hơi. Từ ngày cô gia nhập WEI, hàng ngày luyện tập đều gặp SEYIs rồi cùng chơi thân với nhau, nhưng chỉ Lôi Khiết Hàn này là mãi giữ khoảng cách với cô, xì, có phải bệnh dịch gì đâu chứ?
“Nhìn gì đó, chúng tôi đi đây, chúc tôi may mắn nào!” Grany đi đến nhéo hai má cô không cho cô tiếp tục nhìn bóng dáng của Lôi Khiết Hàn nữa.
Cô vừa xoa xoa mặt mình vừa lườm Grany, “Hừ, tha cho cậu lần này đấy.” Vài giây sau lại như trẻ con mà hét lên, “Good luck SEYIs !!!” Cả đám phì cười với sự đáng yêu của cô rồi nhanh chóng tạm biệt cô đi ra sân khấu.
“A Mạch Nha, em bây giờ là ngôi sao rồi, đi đâu cũng làm ơn chùm mũ và bịt mặt lại dùm chị.” Candy đi theo đằng sau í ới nhắc nhở khi cô cứ đường đường chính chính mà bước ra ngoài, may là mới từ phòng thay đồ ra, không thì bị fan và phóng viên bám chắc chị ta bị dẫm hơn trăm lần rồi mất.
May là có quản lí kiêm trợ lí là chị Candy đây nhắc nhở, không thì cô cũng tưởng như ngày xưa, không cần phiền phức như vậy mỗi lần đi ra ngoài, “Aiyo, em quên mất. Xin lỗi chị.” Cô nhanh chóng đeo khẩu trang và chùm mũ lên.
Đi đến hàng ghế VIP khu A, Mạch Nha nhìn thấy Trương Mẫn và mọi người, cô vội vàng đi đên ngồi xuống cạnh người đàn ông ngồi kế Trương Mẫn, vẫn thắc mắc không biết người này là ai, nhưng hiện giờ cô muốn chọc phá Trương Mẫn một lát, đưa tay vòng qua phía sau lưng người đàn ông đó để khều vai Trương Mẫn, ai ngờ người đàn ông đó quay lại nhìn cô.
Khoảnh khắc người đàn ông đó quay lại Mạch Nha bất ngờ mở to hai mắt khi nhìn thấy gương mặt của người đó.
Là Trương..Dực..Phàm !!! Nhưng điều cô thắc mắc hiện giờ là tại sao anh ta lại ngồi chung với Trương Mẫn ? Không phải là …
Toàn thân cô toát mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, quay sang nói nhỏ với quản lí, “Candy, mình đi thôi.” Không đợi Candy trả lời cô đứng lên bước đi trước.
Sau khi Mạch Nha đi được một lúc, Trương Dực Phàm vẫn ngẩn ngơ nhìn hướng cô vừa mới đi khỏi.
Khách Sạn Lattan.
Triệu Mạch Nha mắt nhắm nghiền nằm trên giường với chiếc khắn trắng chườm lên đầu, còn Candy ngồi ở phòng khách xem tivi, chốc chốc lại nhìn về hướng phòng của cô với ánh mắt lo lắng.
Sau khi về đến khách sạn, đầu cô đau nhức dữ dội, còn có triệu chứng nôn mửa, Candy hoảng hốt dìu cô nằm lên giường.
Lấy khăn ấm chườm đầu cho cô một lúc, rồi như bay chạy tới bếp nấu cháo cho cô ăn, đợi cô ăn xong liền cho uống thuốc.
Một lúc sau cô đỡ hơn, nằm lim dim ngủ. Candy cũng không làm phiền, lấy luôn điện thoại cô ra ngoài để cô nghỉ ngơi trọn vẹn hơn.
Mấy tháng qua cô luyện tập chăm chỉ, vất vả không nói đến, lại còn gầy đi mấy cân khiến quản lí như chị ta đây lòng đau muốn chết.
Mặc dù nói là quản lí nhưng chị ta giống như mẹ cô vậy, chăm sóc cô everytime-everywhere, hay bị cô trêu chọc là đi làm công việc của một nanny(vú em) chứ không phải quản lí của một ca sĩ.
Đang thẩn thờ chuyển kênh liên tục trên tivi bỗng điện thoại để trên bàn rung rè rè khiến Candy giật nảy mình, chị ta trấn tĩnh lại vớ lấy điện thoại bắt máy.
[Mạch Nha, cậu có xem tớ là bạn không? Buổi biểu diễn kết thúc rồi tớ chạy khắp nơi không thấy cậu chỗ nào cả.] vừa bắt chưa kịp nói đã bị bên kia sạc một trận khiến Candy đớ người.
[Alo, sao không nói gì cả? Con nhỏ này, có còn coi tớ là bạn không hả?] bên kia không nghe hồi âm liền tức giận hét lên.
Lúc này Candy mới có phản ứng “Alo, tôi là Candy quản lí của Mạch Nha, cô bé đang bị bệnh, hiện giờ nó ngủ mất rồi, em có chuyện gì mai tôi sẽ chuyển lời lại.”
[Oops…xin lỗi, em thất lễ rồi. Nhưng mà chị nói bị bệnh? Vừa nãy còn khoẻ mạnh thế mà… Chị nhắn lại giúp em nhé. Nhờ chị chăm sóc Mạch Nha dùm em, cảm ơn chị!]
“Okay, tạm biệt em.” Candy cúp máy, chị thở hắt ra. Đối với những người bắn súng liên thanh như vậy chị không biết phản ứng ra sao, vẫn là Triệu Mạch Nha ít nói của chị vẫn tốt hơn.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt mệt mỏi của cô gái xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường trắng tinh kia. Cánh mi cô chợt run rẩy, rồi nhẹ nhàng mở mắt ra.
“Em dậy rồi sao?” Candy bước ra từ phòng tắm, thấy cô đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, chị đi đến đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cho cô.
“Em ngủ từ hôm qua đến bây giờ sao chị?” Cô hỏi.
Cảm thấy đầu cô đã không còn nóng nữa chị mới an tâm thả tay ra. “Ừm. Em tắm thay đồ rồi ra ăn sáng với chị. Lát nữa đi bệnh viện khám bệnh cho em.” Trước khi ra khỏi phòng còn dặn dò cô.
Điểm tâm gồm những món bánh mì trứng sữa đơn giản nhưng nhiều chất dinh dưỡng khiến Candy cũng hài lòng với sự phục vụ của khách sạn này. Ngồi xuống chuẩn bị cho Mạch Nha rồi đẩy đến trước mặt cho cô ăn sau đó chị mới bắt đầu chuẩn bị phần của mình.
Đang nhai sandwich ngon lành Mạch Nha chợt nhớ đến chuyện ở concert ngày hôm qua, cô nhai nuốt mau lẹ, bộ dạng gấp gáp, “Hôm qua có ai gọi em không vậy Candy?”
Nhìn cô ăn như vậy chị lo lắng cô sẽ bị nghẹn, “Em ăn từ tốn thôi.” Nhắc nhở xong chị mới tiếp, “Hôm qua Trương Mẫn bạn em có gọi. Còn Chris qua tận phòng tìm em. Bọn họ bảo mai gặp em rồi nói sau.”
Mạch Nha cảm thấy quản lí của mình quá hiểu mình đi. “Cảm ơn chị về mọi chuyện.”
“Con bé ngốc này.” Candy cú nhẹ vào đầu cô một cái, “Bất quá chị là quản lí của em, không cần khách sáo. Điều chị đang lo bây giờ nếu em ra ngoài khám bệnh, ắt hẳn sẽ gặp phóng viên, khó khăn đây.” Chị thở dài.
“Cứ đến bệnh viện quý tộc Kim Liên Thành đi chị, viện trưởng nơi đó là bạn của cha em, hồ sơ bệnh án không bị truyền ra ngoài, bệnh viện lại nguyên tắc nghiêm cẩn. Em nghĩ không có chuyện gì đâu.”
“Theo ý em, giờ thì ăn đi, chị đi chuẩn bị đồ đạc mang theo.”
Bệnh viện quý tộc Kim Liên Thành.
“CÁI GÌ!?”
“Xin hai vị nhỏ tiếng, đây là bệnh viện.” Nữ y tá đứng cạnh Bác sĩ đang ngồi trước mặt Mạch Nha và Candy nhắc nhở hai cô.
“Xin lỗi.” Candy một mặt đầy hoảng hốt, buông nhẹ câu xin lỗi rồi im bặt.
Khác với vẻ mặt của Candy, bộ dạng của Mạch Nha bây giờ vô cùng bàng hoàng, nhớ lại câu nói vừa nãy bác sĩ chuẩn đoán cô tưởng lỗ tai mình có vấn đề, sắc mặt tái mét hỏi lại lần nữa, “Bác sĩ, ông nói vậy là sao?”
Vị bác sĩ già nhìn vẻ mặt của cô thì cũng hiểu, chỉ từ tốn giải thích lại, “Cô đã có thai, tôi chỉ biết như thế vì ống nghe của tôi nghe được sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô. Tôi sẽ kêu y tá đưa cô đến khoa sản phụ chuẩn đoán lại, mời cô.”
Mạch Nha hoàn toàn như không tin đây là sự thật, cô bằng lòng chấp nhận mình đang mơ chứ không tin rằng mình có thai!
“Đi nào Candy.” Cô đứng dậy kéo tay Candy bước đi cùng y tá đến khoa sản phụ.
“Chúc mừng cô, cái thai được hơn một tháng tuổi. Nhưng hiện giờ thai nhi rất yếu, vì người mẹ không thường ăn uống điều độ, lại còn làm việc quá sức. Nếu muốn giữ lại đứa bé, tôi mong cô hãy chú trọng sức khoẻ và thói quen của mình.” Nữ bác sĩ với vẻ mặt lạnh lùng nhắc nhở cô.
“Tôi…có thai …ư?” Cô nhìn thấy trên màn hình là bào thai nhỏ như hạt đậu chưa trưởng thành, đó là con cô sao? Vẻ mặt cô dường như đờ đẫn khi nghe thấy kết quả. Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn không thể giữ vững lập trường của chính mình được.
Vị nữ bác sĩ không mấy biểu hiện gì về bộ dạng của cô, bà ta đoán đây là lần đầu tiên cô làm mẹ cho nên mới sốc như vậy. “Đúng vậy, xem ra đây là lần đầu cô làm mẹ. Bất quá mỗi tháng đều phải khám thai định kì và tôi mong lần sau nhìn thấy chồng cô để nhắc nhở anh ta về một số sinh hoạt hàng ngày.”
“Chồng…chồng ư?” Cô lẩm bẩm.
Đến bây giờ cô mới nhớ ra mấy tháng trước cùng Tống Gia Dịch xảy ra quan hệ, cô vẫn chưa uống thuốc ngừa thai, và hắn cũng chẳng dùng biện pháp phòng tránh.
Cô rất vui khi nghe bác sĩ nói mình có thai, nhưng mà… Hắn bây giờ đang hạnh phúc cùng vợ và con của hắn, còn cô, vì sao phải âm thầm chịu đựng một mình mang thai? Nếu như cô sinh nó ra, nó lại không có cha, chẳng phải đau lòng càng đau lòng sao?
Cô nắm chặt tay mình, chặt đến nỗi móng tay đều cắm vào lòng bàn tay, nhưng cô không có cảm giác đau nữa rồi, bởi vì lúc này lòng cô đau như cắt, cô đã suy nghĩ rất lâu để hạ quyết định này, “Bác sĩ, tôi muốn….phá thai.” Đứa con này là ngoài ý muốn, cứ để cho nó ra đi sẽ tốt hơn.
Tiếng nói của cô vô lực yếu ớt như đám mây trôi hờ hững trên trời, nếu gió mà thổi đám mây đó lập tức tan biến mất hình dạng, cũng giống như cô lúc này, nếu không kiên cường sẽ không chịu nổi mà ngất xỉu tại chỗ.
“Mạch Nha, em chắc chứ? Đó là một đứa bé vô tội.” Candy từ đầu đến giờ không nói câu nào, bởi vì chị không biết phải đối mặt như thế nào nếu báo chí biết sự việc này. Đến lúc Mạch Nha nói câu phá thai chị mới sực tỉnh rằng chuyện này là sai trái.
“Đứa bé này chỉ có mẹ chứ không có cha, sinh nó ra chẳng phải rất đau lòng sao? Em không muốn con mình khổ như vậy, chi bằng cho nó ra đi tìm một gia đình tốt hơn.” Cô đặt lên bụng buồn bã nói.
Candy thấy cô đau khổ như vậy, chị cũng rất đau lòng, đứa bé này là vô tội, nhưng nếu giữ nó lại thì sự nghiệp của Mạch Nha sẽ xuống dốc, mới ra mắt đã có thai, đứa bé lại không có cha, nếu như giới truyền thông mà biết, sẽ rất khó sống với dư luận.
“Ừ.” Chị nặng nề đáp lại.
“Bác sĩ, tôi muốn … phá thai !” Toàn thân cô run rẩy khi lặp lại câu nói này. Khoé mắt cũng đã nhỏ một giọt lệ.
Từ đầu đến cuối đều bác sĩ đều nghe hết, trong lòng bà cũng thầm khinh khi cô nhưng cùng là phụ nữ nên bà thấu hiểu sự đau khổ khi phải bỏ chính đứa con của mình, chỉ trách cô gái này quá ngốc nghếch thôi. Bà ta nhắm mắt cất tiếng sai khiến nữ y tá bên ngoài, “Được rồi, y tá Ly, dẫn vị này đến nơi nạo thai.”
Trên đường đi đến phòng nạo thai, trong lòng Mạch Nha không ngừng nói xin lỗi với đứa nhỏ. Thân mình cô run lẩy bẩy, bước đi loạng choạng, nếu không có Candy luôn bên cạnh dìu cô bước đi, cô không nghĩ mình còn đứng vững tại nơi này được.
“Vị nào phá thai mời đi theo tôi vào phòng.” Y tá nhìn thấy cô gái xinh đẹp mang bộ dạng yếu ớt kia cô chắc là cô gái đó phá thai rồi.
Triệu Mạch Nha đi theo y tá bước vào căn phòng âm u, mùi thuốc sát trùng và loáng thoáng mùi máu tanh xộc vào mũi khiến dạ dày cô sôi sục, muốn nôn.
“Mời cô nằm lên giường, dạng hai chân ra.” (Như kiểu mời gọi ấy nhỉ :))) y tá tay cầm chiếc khăn xanh không cảm xúc nói. Cô nghe theo nằm xuống chiếc giường đơn, từ từ mở hai chân ra.
“Cảm ơn y tá Ly, cô có thể ra ngoài được rồi.” Bác sĩ đi đến bàn chọn dụng cụ, tiếng đồ vật chạm vào nhau kêu leng keng đến lạnh người.
Bỗng lúc này, “Xin lỗi, tôi không muốn phá thai nữa.” Giọng nói cô hoảng hốt vô cùng, đứng dậy đi thật nhanh ra ngoài.
“Này cô, này cô.” Bác sĩ đuổi theo cô chạy ra ngoài, Mạch Nha đã ra ngoài cửa càng hoảng hơn, cô hét lên với Candy, “Chạy mau, chị ta muốn giết con em.” Bác sĩ nghe xong hắc tuyến rơi đầy trán, chẳng phải là do cô muốn phá thai mới vào đây à? Tức giận bà ta không đuổi theo nữa, cầm hồ sơ bệnh án trên tay bỏ đi.
Về đến khách sạn, Mạch Nha vô hồn ngồi trên sôpha, gương mặt vẫn còn tái mét không cảm xúc. Candy không đành lòng nhìn cô như thế, nhưng chị cũng không biết làm gì ngoài im lặng.
“Ding dong” chuông cửa vang hai tiếng, Candy nhìn thấy Mạch Nha giật mình, chị chạy ra mở cửa.
“Hi Candy, em vào được chứ?” Thì ra là Hoắc Mị. Nhưng mà cậu ta muốn vào, “E là không tiện. Mai em có thể..”
“Để cậu ta vào đi chị, em ổn mà.” Cô tỏ ra bình thường nói với Candy, chị ta cũng đành nghe theo cho cậu vào.
Bước vào trong Hoắc Mị đi thẳng đến ngồi xuống cạnh cô, tay áp lên trán cô hỏi han, “Nghe nói chị bị bệnh, đã khỏi chưa?”
Bình thường cô rất quen với những hành động này của cậu, nhưng hôm nay cô mới phát hiện hoá ra nó thân mật nhiều đến vậy. “Tôi không sao.” Cô gượng gạo đẩy cậu ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Chị sao thế?” Hoắc Mị lo lắng.
Chỉ lắc đầu nhè nhẹ, Mạch Nha chuyển chủ đề, “Chiều nay tôi sẽ đến Thiên Tân thăm mẹ. Cậu và mọi người về Paris trước nhé.”
“Vậy tôi cũng đi.”
“Không, tôi muốn được yên tĩnh.” Cô mỉm cười nhạt.
Trên tay Candy bưng cốc sữa nóng, thấy vẻ mặt Mạch Nha càng ngày mệt mỏi, chị nhẹ giọng khuyên Hoắc Mị, “Mạch Nha mệt rồi, em quay về phòng đi nhé Chris.”
“Okay, chị chăm sóc chị ấy dùm em nhé!” Do dự hồi lâu cậu ta mới đứng dậy đi khỏi.
Cầm remote mở tivi, thanh âm nhẹ bẫng của Mạch Nha vang lên, “Candy, chị về Paris với bọn họ trước đi. Em muốn cùng mẹ giải quyết việc này…có thể em sẽ giải nghệ.”
“Em nói gì? Mạch Nha, nghe chị này. Sự nghiệp của em mới đi lên thôi, em hiểu chứ?” Candy vô cùng sửng sốt khi nghe cô nói như thế. Rõ ràng là buổi biểu diễn đầu tiên của cô rất thành công, với tính cách tốt bụng của cô, chị khẳng định sau này cô sẽ nổi tiếng hơn hẳn cô ca sĩ Jessica trong WEI.
“Em quyết định sẽ sinh đứa con này!” Ngữ khí cứng rắn của cô khiến Candy giật mình.
Nếu cô đã kiên quyết như thế, “Em muốn tiếp tục làm ca sĩ chứ?” Chị hỏi.
“Em cũng muốn lắm nhưng…” Cô im bặt. Đưa tay đặt lên bụng, cô không thể vì bản thân mình mà ích kỷ như vậy được, huống chi nó là đứa con đầu lòng của mình. Khi nãy ở phòng phá thai cô rất sợ, sợ nếu như phá nó đi rồi thì cảm giác tội lỗi sẽ dằn vặt cô nửa đời còn lại, con cô ở trên trời cũng sẽ oán trách cô, vì thế cách tốt nhất cô nên giải nghệ, tìm một nơi bình yên mà sinh nó, sống một cuộc sống vui vẻ cùng con cả đời, cô sẽ không hối tiếc về quyết định này của mình.
Tuy nhiên dự tính và thực hiện hai cái này không nằm chung một vấn đề, “Không sao, chị sẽ tìm mọi cách để chủ tịch cho em tạm thời ngưng hoạt động, sau khi sinh xong, một tháng sau em sẽ trở lại. Nhưng chuyện này còn tuỳ vào em, nếu cảm thấy áp lực quá thì đừng làm. Chị rất lo cho em.” Candy bất ngờ đưa ra lời đề nghị khiến Mạch Nha do dự.
Đúng lúc này tiếng nói từ tivi phát ra thu hút sự chú ý của hai người, “Ngày hôm qua những nhân vật tai to mặt lớn bỗng cùng xuất hiện tại concert của SEYIs. Tổng tài Trương Thị là Trương Dực Phàm cùng Giám Đốc Tài Chính Trương Thị Trương Mẫn, nhà thiết kế vàng Lôi Tử Tư con gái của Lôi gia tiếng tăm lừng lẫy, vị tổng tài mới của tập đoàn toàn cầu Quách Kính là Quách Bình Thư, bá chủ của Châu Á-Âu Kỳ Doãn cũng có mặt, còn có hai cô gái rất xinh đẹp không rõ danh tính, tất cả cùng ngồi chung một dãy ghế trò chuyện rất thân thiết trong buổi hoà nhạc. Bên cạnh đó còn có tổng tài của Tống Thị đến xem, nghe nói vì ca sĩ mới của công ty WEI, Ariana Zhao là con gái của tỷ phú Alain Green Zhao cũng từng là bạn gái cũ của Tổng tài Tống Thị. Nguồn tin cho hay, lần này mọi nhân vật lớn tụ họp cùng một chỗ là vì ca sĩ Ariana Zhao này.”
“CÁI GÌ?” Triệu Mạch Nha bất ngờ mở to hai mắt. Candy bên cạnh vội nhắc nhở, “Bình tĩnh, sẽ có hại cho thai nhi.” Mạch Nha điều chỉnh hơi thở lại.
Tống Gia Dịch xem cô biểu diễn sao? Lại cả thân phận còn bị lộ ra ngoài, giờ ở Trung Quốc này ai cũng biết cô là con của tỷ phú Alain Green Zhao rồi, rốt cục là mấy tên nhà báo đó thần thánh đến mức nào thế?
“Ding dong” chuông cửa lại vang lên, vẫn là Candy đi mở.
“Mẹ.” “Chị hai.” Hai âm thanh trong trẻo vang lên cùng một lúc, Mạch Nha quay đầu lại, đập vào mắt cô là “Mẹ, cha, Mạch Nhiễm, Tiêu San, Tiểu Dương, sao mọi người cùng xuất hiện ở đây vậy?” Cô bất ngờ thốt lên.
Mẹ cô vừa nghe đã nổi sùng. “Con bé này nói gì thế ? Chúng ta không được ở đây sao?”
Vì không ngờ mọi người lại đến tận đây, nhưng cô lại ăn nói không ra gì khiến mẹ bực bội nữa rồi, “À, ý con không phải vậy…” Cô lắp bắp chữa cháy, quay sang nhìn hai đứa em đang bận … ngó lơ.
Candy thấy tình trạng khó xử của cô, chị đành húng hắng ho : “Mời mọi người ngồi, cháu đi pha trà nhé?” Trước tiên là chị lễ phép với hai vị trưởng bối.
“Em đi cùng chị.” Mạch Nhiễm nhanh chóng rời khỏi hiện trường sắp xảy ra vụ đánh bom. Tiêu San cũng hùa theo nắm tay nhóc con giả lả, “Dương Dương, đi theo dì Nhiễm chơi nhé.”
Mạch Nha gọi với theo : “Ê này này…” Nhưng ba người kia vốn muốn đẩy cô vào hố cho nên I dont care what you say ==
“Mẹ” cô nuốt nước bọt cái ực, “Hài nhi xin chịu tội.” Dường như thiếu cái quỳ gối trước mặt bà Triệu thôi là giống y như cảnh trong phim kiếm hiệp.
“Mẹ chưa thấy Ngọc Kỳ Lân* nào diễn tệ như con vậy.” Bà thẳng thừng tạt một xô nước lạnh vào mặt cô.
* : Nv nữ chính trong phim Kim Ngọc Lương Duyên.
“Ha .. Ha .. Ha” hoá ra cô cứ tưởng tượng bà đến đây để hỏi tội mình, ai ngờ là đến thăm nha.
Dường như hết chuyện để nói nên cả ba im lặng, vì rất lâu rồi cái cảnh cha và mẹ của cô cùng ngồi chung một chỗ, nó khiến mọi người ngượng ngùng không biết nói gì. Lúc này ông Triệu mới cất tiếng, “Đêm qua ta xuống máy bay không kịp với đến buổi biểu diễn đầu tiên của con, ta xin lỗi.”
Nghe vậy Mạch Nha xua xua tay, “A không sao, không sao đâu cha. Chỉ là, con có chuyện này muốn nói với hai người.”
Vẻ mặt ông Triệu cùng bà Triệu đều chờ mong điều cô nói sắp tới đây, hai người cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô khó xử, “Con…có thai..” Nói xong cô liền tránh đi, không dám nhìn thẳng vào hai người.