Yêu Lại Từ Đầu 2

Chương 1240


Đọc truyện Yêu Lại Từ Đầu 2 – Chương 1240


Đến giữa trưa Hứa Thanh Du vẫn bận bịu ở trong phòng làm việc, chủ yếu là do còn một bản thiết kế nữa vẫn chưa vẽ xong, nên nán lại một chút để làm cho xong.

Giữa lúc đang có linh cảm mà bị đứt đoạn thì sau đó muốn làm lại sẽ khó mà nối lại linh cảm.

Cho nên cô nghĩ nhân lúc mình còn đang có linh cảm mà vẽ cho xong bản thiết kế này.

Cắm đầu một chỗ loay hoay một lúc, vẽ vẽ xoá xoá, sửa sửa đổi đổi, đến lúc mà Hứa Thanh Du hoàn thành xong ngẩng đầu lên thì đã thấy Tống Kình Vũ đứng ở cửa phòng làm việc của cô.

Hai tay anh ta đút túi, không biết đã đứng đó nhìn Hứa Thanh Du bao lâu rồi.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang hoa mắt chóng mặt, bây giờ khi nhìn thấy Tống Kình Vũ đứng ở đó lập tức cô bừng tỉnh.

Cô bả bản vẽ trên tay xuống, sau đó thu dọn bàn làm việc, đứng dậy đi về hướng Tống Kình Vũ: “Đã tới lâu chưa? Sao không gọi tôi một tiếng, tôi không biết anh đến.”
Tống Kình Vũ nở nụ cười, đưa tay cầm lấy túi xách của cô: “Nhìn thấy cô tập trung như vậy nên không muốn quấy rầy, làm nhà thiết kế như các cô không phải sợ nhất là có người quấy rầy mình hay sao”
Thấy anh ta cầm túi xách của mình Hứa Thanh Du cảm thấy không được tự nhiên, lúc mà Ninh Tôn giúp cô cầm túi cô không thấy có gì lạ cả, nhưng bây giờ Tống Kình Vũ giúp cô cầm túi cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.


Hứa Thanh Du đứng lại sửa tóc tai đang rối, sau đó mới nói: “Cô Viên đâu rồi, không phải anh nói là trưa nay cô ấy cũng đi hay sao?”
Tống Kình Vũ ừ một tiếng: “Chắc là cô ấy đang đứng ở dưới cổng công ty của, cô ấy không biết tôi đi lên đây, nếu như mà biết cô cho rằng tôi sẽ được yên tĩnh như này à.”
Nói cũng đúng, Hứa Thanh Du gật đầu: “Vậy chúng ta đi xuống thôi.”
Hai người đi thang máy xuống dưới sảnh, quả nhiên nhìn thấy Viên Sơ đang đứng chờ ở đó.

Viên Sơ nhìn quanh bốn phía, hẳn là đang tìm Tống Kình Vũ.

Tống Kình Vũ đi gần đến nơi mới mở miệng gọi cô ta: “Tôi ở đây.”
Viên Sơ bị giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn qua, khi nhìn thấy Tống Kình Vũ đi cùng một chỗ với Hứa Thanh Du qua đây, biểu cảm của cô ta rõ ràng có chút cứng đờ lại.

Ngược lại với cô ta, Tống Kình Vũ trong rất thản nhiên: “Vừa lúc tới đây, nên kêu Tiểu Du cùng đi qua đây, nhiều người thì càng náo nhiệt.”
Ánh mắt Viên Sơ dừng ở trên người Hứa Thanh Du một lúc lâu sau đó mới thu hồi lại nói: “Thì ra là vậy, được rồi, đi thôi chứ.”
Ba người họ cùng nhau ra ngoài, vì không có nhiều người nên tất nhiên cũng sẽ không cần phải đi hai chiếc xe, bọn họ đều ngồi xe riêng của Tống Kình Vũ.


Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang muốn xuống ngồi ghế sau, người cũng đã đi về hướng đó rồi, kết quả Tống Kình Vũ đột nhiên nói: “Tiểu Du, cô ngồi ghế phụ lái đi.”
Viên Sơ đang đưa tay muốn mở cửa, nghe thấy Tống Kình Vũ nói như vậy biểu cảm lập tức lộ ra chút lúng túng.

Tống Kình Vũ giống như là không nhìn thấy động tác của cô ta vậy, sau đó lại nói: “Trên đường đi có chút chuyện muốn hỏi cô, cô ngồi ghế phụ lái sẽ thuận tiện nói chuyện hơn.”
Mặc dù quan hệ của Hứa Thanh Du và Viên Sơ không tốt lắm nhưng mà hành động như này của Tống Kình Vũ, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ thay cho Viên Sơ, có nhiều việc thật ra không cần phải phân chia rõ ràng như vậy, rất tuyệt tình.

Hứa Thanh Du đứng tại chỗ do dự một lúc, trong đầu đang suy nghĩ là mình có nên nói gì đó không, để cho chuyện này có thể lắng xuống, bớt cho mọi người xấu hổ như này.

Kết quả Viên Sơ đã tự giác thu tay lại, sau đó đi xuống mở ghế sau ra ngồi vào, giọng nói còn rất tự nhiên: “Hai người có chuyện sao, vậy cũng được không sao đâu, dù sao cũng là một chiếc xe mà, Tiểu Du cô ngồi ghế trước đi.”
Hứa Thanh Du âm thầm hít sâu một hơi, biểu hiện của Viên Sơ không có gì, nhưng nói không chừng trong lòng đang băm cô trăm mảnh.

Thật ra cô chỉ muốn Viên Sơ có thể cách xa mình ra một chút, không cần đến gây phiền phức hay dây dưa với cô, mà cô cũng không muốn kết thù với Viên Sơ.

Nhưng bây giờ xem ra, hai người đặc biệt giống với hai người phụ nữ tranh nhau tình cảm của người đàn ông vậy, suy nghĩ này làm cho nội tâm của Hứa Thanh Du vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.


Hứa Thanh Du xoay người đi đến mở cửa ghế phụ, Tống Kình Vũ đã lên xe.

Anh ta vừa khởi động xe, vừa mở miệng hỏi: “Công việc của Ninh Tôn bên trường quay thế nào rồi? Nghe nói khoảng thời gian trước câu ta lại bị lộ ra nhiều tin tức.”
Hứa Thanh Du bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Không phải sao, hai chúng tôi dường như không có thời gian nào đặc biệt yên tĩnh cả, luôn luôn có những việc lung tung vớ vẩn xuất hiện.”
Tống Kình Vũ lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe, sau đó nhẹ giọng nở nụ cười: “Ở trong giới giải trí chính là như thế, không có việc gì cũng bị người khác nói ra thành có chuyện.”
Sau đó anh ta lại nói về công việc của mình: “Cô nhìn tôi đi, không phải tôi không ở trong giới hay sao, nhưng mà vẫn có tin tức bị đưa lên sao?”
Hứa Thanh Du hơi bất ngờ quay đầu qua nhìn Tống Kình Vũ: “Sao bây giờ anh cũng bị người khác dùng để kiếm tiền luôn rồi?”
Tống Kình Vũ nhíu mày lại: “Bình thường tôi cũng không chú ý đến những việc trong giới giải trí, là người khác nói cho tôi biết, tôi mới biết được.”
Dường như Hứa Thanh Du rất hứng thú với vấn đề này, cô quay nữa người qua nhìn: “Vừa mới có sao? Vậy để bây giờ tôi xem xem, bọn họ nói gì anh?”
Nói xong như vậy, Hứa Thanh Du đưa tay tìm điện thoại, Tống Kình Vũ đảo mắt nhìn cô một chút, trên mặt mang theo biểu cảm muốn cười mà không cười: “Nói là tôi đã kết hôn sinh con rồi, nhưng mà tin tức này cũng không quá nổi, chắc cô sẽ không tìm thấy đâu.”
Anh ta lại khiêm tốn rồi, Hứa Thanh Du vừa mới tìm đã ra luôn rồi này.

Tiêu đề nhìn rất cay mắt, Tông Kình Vũ đã bí mật kết hôn nhiều năm, con đã học tiểu học.

Tuổi của Tống Kình Vũ hình như cũng không quá lớn, nếu con mà đã lên tiểu học rồi vậy thì anh ta hẳn là kết hôn rất sớm.

Hứa Thanh Du xem qua một lượt tin tức này, sau đó chẹp chẹp miệng: “Sao như những người này lại đánh chủ ý lên người anh không biết nữa, trong giới giải trí nhiều người như vậy còn không đủ cho bọn họ viết hay sao, sao còn bắt anh ra làm niềm vui thế này?”
Tống Kình Vũ cũng không hiểu sao, anh ta dùng tay vỗ vỗ tay lái: “Tôi cũng không nghĩ ra được tại sao, gần đây lại chẳng đắc tội ai, sao còn bị người ta để mắt tới không biết?”

Hứa Thanh Du cất điện thoại đi, tựa lưng vào ghế: “Nếu như anh thật sự đã bí mật kết hôn thì người trong nhà anh chắc vui lắm đấy, người nhà anh có gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện này không, hỏi anh thật sự có con chưa không?”
Tống Kình Vũ cười ha ha hai tiếng: “Vẫn chưa đến mức đó, cha mẹ tôi lúc nào mà chẳng nắm rõ tình hình của tôi, nếu như tôi mà có con thật, nhất định bọn họ đã biết trước rồi.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Hai người cứ nói qua nói lại cười cười nói nói một lúc lâu, trong chớp mắt khi Hứa Thanh Du liếc mắt qua kính chiếu hậu thì cô mới nhận ra ghế sau còn có Viên Sơ đang ngồi, lúc này mới giật mình kịp phản ứng lại, cô và Tống Kình Vũ đúng là không coi ai ra gì mà, Viên Sơ bị hai người bọn họ vứt ở phía sau cả nửa ngày trời.

Mặc dù Hứa Thanh Du không quá thích Viên Sơ, nhưng bây giờ nhìn thấy Viên Sơ cô đơn ngồi ở phía sau, cô ta còn giả bộ như không có chuyện gì nữa.

Cho nên Hứa Thanh Du lập tức lôi ra một đề tài cho Viên Sơ, hỏi có phải những học viên trong tay cô ta đều rất thông minh hay không, cô nói cô nhìn thấy Viên Sơ đưa học viên của mình đi đến phòng cắt may thực tế để làm việc, liền nghĩ đến hẳn những học viên trong tay các nhà thiết kế này hẳn đều rất tài năng rất xuất chúng.

Viên Sơ lại không có tâm tình nào để nói chuyện phiếm, biểu hiện không hứng thú cho lắm, Hứa Thanh Du hỏi cô ta, cô ta cũng chỉ qua loa một hai câu.

Ngược lại Hứa Thanh Du cũng có thể hiểu được tâm trạng cô ta, cô ta thích Tống Kình Vũ, vừa rồi mình còn hớn hở cùng Tống Kình Vũ nói chuyện phiếm, đối với cô ta mà nói thì đây chính là một loại đả kích to lớn.

Người mình thích không thèm nhìn đến mình đã đủ lắm rồi, bây giờ cô ta còn phải nhìn người mình thích nói chuyện vui vẻ với người khác phái khác nữa, đổi lại là bất kì một người nào thì trong lòng nhất định cũng sẽ không thoải mái.

Hứa Thanh Du cũng đã biết thế rồi cho nên sau đó nhất quyết ngậm miệng lại, cô không muốn làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt, hôm nay bọn họ đi ăn bữa cơm này, có lẽ cũng không cần nói gì thêm cả, chỉ là trên đường đi thôi mà đã khiến cho trong lòng Viên Sơ khó chịu rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.