Đọc truyện Yêu Là Vì Nhau – Chương 19: Lễ đính hôn (2)
Màu sắc ánh đèn chiếu vào họ…rất đẹp, rất lung linh và hoàn mỹ nhưng lại như lưỡi dao phát sáng đâm vào mắt Tống Linh…Mọi thứ quá bất ngờ…cô khó lòng chấp nhận được…nhưng dù cố gắng cô cũng không thể nào tiếp nhận hình ảnh trước mắt là sự thật và “chồng ” của cô sắp phải đính hôn với người con gái khác mà còn là em gái cùng mẹ khác cha với cô…Sự thật quá đau lòng, tàn nhẫn như vậy làm sao cô tiếp nhận nổi đây…Cô không vị tha hay thánh thiện như các nhân vật nữ chính trong phim truyền hình dài tập gì mà ” Em tôn trọng quyết định của anh hay anh hạnh phúc em sẽ hạnh phúc ” sẽ không..cô không làm được càng không nói ra được những lời giả dối đó càng không thể được….Hàn Thiên là của cô…là chồng của cô…là người đàn ông…là sinh mệnh của cô…nhưng cô phải làm sao đây..Mẹ của anh luôn là điểm yếu là đoàn chí mạng của anh và cô…Cô không thể mất anh nhưng không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm hại mẹ anh…..
Trương Hải nhìn vẻ mặt xanh mét…ánh mắt đau lòng của Tống Linh mà anh cũng xót xa…nhưng anh tin Hàn Thiên sẽ không bao giờ làm tổn thương Tống Linh…Có lẽ vì sự xuất hiện của Trương Cảnh ở đây…khiến anh cũng khó hiểu…và Hàn Thiên cũng bất đắc dĩ mới xuất hiện cùng Tống Như…Anh nghĩ Tống Linh cũng suy nghĩ giống anh…nhưng điểm yếu của Hàn Thiên lại bị Trương Cảnh nắm được… làm lòng người thật sự hoang mang..khó đoán được ai là người chiến thắng..Hỏi sao cô gái nhỏ bên cạnh anh không lo lắng…hoang mang…
Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến…!!
Giây phút không hề mong muốn cuối cùng cũng đã đến…Trương Cảnh thong thả dừng bước ngay bọn họ…giơ tay lịch thiệp nói cười với Quách Danh…
-” Chào chủ tịch…bà khỏe chứ ạ…?”
-” Tôi khỏe cám ơn ngài “
Quách Danh khách sáo đáp trả…
-” Đúng ra trước khi đính hôn..Hai bên gia đình chúng ta phải có bữa cơm gặp gỡ…
Nhưng vì Hàn Thiên bận bịu đủ việc..Nên xin chủ tịch bỏ qua”
-” Không sao..tôi hiểu được…chỉ cần về sau hai đứa sống với nhau hạnh phúc là tôi vui rồi..không cần lễ nghi rờm rà”
Quách Danh không câu nệ tiểu tiết…mà nhìn vẻ mặt ngàn năm lạnh giá của Hàn Thiên, nhìn bà cũng không chào hỏi một tiếng..thì muốn câu nệ cũng không biết phải làm sao…khi đứa cháu rể tương lai này không hề để bà vào mắt…Hazi không biết sao tính tình đứa cháu rể này lại tệ đến vậy…thua xa vẻ lịch thiệp nho nhã của Trương Hải..Quách Danh không ngừng chạnh lòng thương tiếc cho Tống Như sau này…
-” Cám ơn chủ tịch…Hàn Thiên nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Như…Chủ tịch có thể yên tâm.”
Trương Cảnh vẻ mặt chân thành…ra dáng một người cha…lo lắng cho con cái..thật khiến người khác cảm động..
Trương Cảnh liếc sang mỉm cười gật đầu với Diệu Tuyết…bà ngại ngùng cũng đáp trả ông ta bằng ánh mắt phong tình nụ cười quyến rũ…..
-” Bà nội…mẹ “
Tống Như cười tươi…nép sát vào người Hàn Thiên nũng nịu…
-” Ôi..chị..hai người đến rồi à…cám ơn hai người đã đến dự lễ đính hôn của em nhé “
Tống Như tỏ ra mừng rỡ, ánh mắt còn ra vẻ đắc ý…quay sang Tống Linh và Trương Hải…
Tống Linh mím môi nhìn người đàn ông bên cạnh Tống Như…vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng xa cách..anh cũng đang nhìn cô không né tránh ánh mắt oán giận của cô..Tống Linh cắn răng..ngăn cho cảm xúc không sôi trào…không vì quá đau lòng mà xông tới đẩy Tống Như ra…Rồi kéo Hàn Thiên về phía mình…Thử xem..nếu chứng kiến chồng mình bị người con gái khác quàng tay ôm ấp,còn khinh khỉnh ra vẻ trước mặt mình…..thì hỏi xem người vợ nào chịu đựng nổi..Đừng mong cô sẽ mở miệng chúc họ hạnh phúc…sẽ không…không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
-” Chúc mừng em..mong lễ thành hôn sẽ thành công tốt đẹp”
Nhìn cô gái nhỏ…mím môi quật cường..ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người đàn ông đối diện…
Trương Hải thở dài thay lời Tống Linh…
chúc mừng Tống Như nhưng nếu nghe kĩ lời nói của anh ta sẽ nghe thấy ý vị đầy sâu xa…
Tống Như căm tức cô ta không cam lòng khi thấy Tống Linh không coi ai ra gì nhìn chăm chằm người đàn ông của mình…Thân hình như rắn nước càng quấn chặt Hàn Thiên…
nở nụ cười quyến rũ…
-” Chị…chị thấy chúng em có đẹp đôi không ạ?”
Ai ở đây cũng biết Tống Như đang làm khó Tống Linh…Quách Danh không vui nhíu mày…
Tống Linh nghiêng đầu…cười nhẹ…
-” Dĩ nhiên là đẹp đôi…Nhưng với chị đẹp đôi trong mắt người khác không quan trọng….Mà là hai người phải thật sự hiểu nhau..mới là quan trọng…chỉ như vậy…. hôn nhân mới vững chắc mà không phải vì gượng ép hay là trách nhiệm….”
Nói xong còn tỏ vẻ thản nhiên cười cười vờ như không biết lời nói mình vừa chọc giận ai đó..còn hiển nhiên quay sang…Quách Danh…
-” Bà nội..cháu nói có đúng không ạ? “
-” Đúng vậy…đúng vậy… muốn tiến đến hôn nhân phải có sự đồng điệu trong tiếng nói”
Quách Danh rất tán thành với lời nói của Tống Linh…không ngại phụ họa theo…
Tống Linh nhếch môi nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tống Như….
-” Xin chào Trương tổng…biết cậu đã lâu hôm nay mới được gặp mặt “
Trương Cảnh xởi lởi, cắt ngang đoạn nói chuyện mang mùi thuốc súng..và cứu nguy vẻ mặt gượng gạo cho con gái…..quay sang bắt tay cùng Trương Hải…
-” Xin chào ông..chủ tịch…”
Trương Hải vẫn điềm đạm như nước..trò chuyện cùng ông ta…
Hàn Thiên vẫn giữ thái độ im lặng, nhìn chăm chú Tống Linh…không nói một lời…giữa khung cảnh sáng rực của ánh đèn..giữa muôn ngàn âm thanh huyên náo…nhưng trong mắt hai người như chỉ có nhau…có tình yêu…có lẫn oán hờn…
Tống Như làm sao không thấy ánh mắt của họ…trong lòng căm tức không thôi…luyến tiếc à…chỉ một chút nữa thôi…Cô sẽ danh chính môn thuận là vợ chưa cưới của Hàn Thiên… có lưu luyến vươn vấn cũng không làm được gì….
Thời gian không biết đọng lại bao lâu…tiếng người dẫn chương trình cũng đã vang vọng kéo sự chú ý của mọi người về sân khấu sáng đèn…Sau khi giới thiệu lí do…người dẫn chương trình trịnh trọng mời Trương Cảnh lên sân khấu…
-” Sau đây xin mời Chủ Tịch của Tập Đoàn SAP lên phát biểu…”
Trương Cảnh thong thả bước lên cầm micro…giọng điệu vui vẻ…
-” Cám ơn…các vị hôm nay đã đến dự lễ đính hôn của con trai tôi và nhị tiểu thư của Tống thị….Thật sự hôm nay tôi rất vui….Sau đây mời hai nhân vật chính tiến lên đây… để chúng ta tiến hành làm nghi thức đính hôn trước sự có mặt của mọi người và giới báo chí…”
Tống Như vui vẻ không thôi…quay sang nhỏ giọng ngọt ngào nhìn Hàn Thiên…
-” Thiên…chúng ta đi thôi anh “
Hàn Thiên không trả lời, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước sải bước cùng cô ta…
Khi đi ngang qua Tống Linh…anh đưa tay nắm chặt tay cô rồi buông ra trong tích tắc…làm cả người Tống Linh chấn động…khi cô xoay người lại chỉ còn thấy bờ vai thẳng tắp của anh…Tống Linh cắn môi… mắt cô đỏ hoe…có khi nào đây là lần nắm tay cuối cùng của bọn họ hay không..Không lẽ nỗi sợ bao năm qua của cô nay đã trở thành sự thật…
Mắt thấy Hàn Thiên cùng Tống Như đã đứng trêm sân khấu..Trương Cảnh cười tít cả mắt…hài lòng…
-” Tôi tuyên bố nghi thức buổi lễ chính thức bắt đầu…”
Trương Cảnh hùng hồn tuyên bố…
Trong hậu trường một nhân viên cầm nhẫn đưa trước mặt Hàn Thiên….nhìn vào hộp nhẫn môi anh nhếch nhẹ….
-” Thiên…con thực hiện nghi thức đeo nhẫn cho Tiểu Như đi “
Trương Cảnh thấy anh không nhúch nhích nên ông sốt ruột hối thúc…
Cả khán phòng cũng chờ đợi….nhưng chú rễ thì có vẻ không nóng vội chút nào..làm mọi người bắt đầu nhỏ giọng xôn xao….