Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 59


Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 59

Mạc Mạc nhìn về phía Giản Chiến Nam, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại quay người
lại, không hiểu hắn, cho nên tốt nhất là không nên tùy tiện nói gì đó,
chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn và đợi hắn nói, không gian cực kỳ
tĩnh lặng.

Lúc này Giản Chiến Nam có rất nhiều lời muốn nói, khi nhìn ánh mắt dè dặt của Mạc
Mạc thì lời nói của hắn lại tắc nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra tiếng. Hắn đứng lên, lấy trong túi quần ra một thứ gì đó, nắm lấy Mạc Mạc rồi
từ từ đặt vào tay cô.

Là một đồ
vật kim loại cùng nhiệt độ cơ thể của hắn, lúc vật đó nằm trong tay cô
thì trái tim lại ấm hơn một chút, Mạc Mạc cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa
trong tay, sau một giây hoảng hốt thì trong mắt liền trào lên một tầng
nước.

Cô biết, đây là chìa khóa nhà của cô, là chìa khóa căn nhà ở cùng ba mẹ, móc chìa
khóa vốn là ảnh chụp một nhà ba người, ba và mẹ ôm cô ở trong lòng,
người một nhà cười rất vui vẻ.

Trước kia cô vẫn luôn đưa theo bên người, nhưng sau đó Giản Chiến Nam nói, đây mới
là nhà của cô, trừ nơi này ra thì nơi nào cô cũng không được đi. Cho nên chiếc chìa khóa kia không cần dùng đến, nên hắn đã vứt đi giúp cô.

Chiếc chìa
khóa vẫn còn vì căn bản nó không hết bị vứt đi, hắn vẫn luôn lừa cô. Đột nhiên hôm nay hắn trả chìa khóa lại cho cô, có phải hắn đã đồng ý cho
cô đi rồi, có phải có thể nói rằng bọn họ có thể kết thúc rồi.

Lúc Mạc Mạc
ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam thì chỉ thấy bóng lưng của hắn, tim của cô như trào lên một cái gì đó, giống như thấy được ánh mặt trời sau tầng
mây đen, chờ cô đi hái.

Cơ thể Giản Chiến Nam hơi cứng lại, đưa lưng về phía cô, nói một cách khó khăn: “Trời đã sáng, bất cứ lúc nào em cũng có thể rời đi.”

Nghe được
lời Giản Chiến Nam khiến trong mắt Mạc Mạc chứa đầy nước mắt, nhưng
trên mặt là nụ cười vui sướng, bởi vì quá kích động nên cơ thể hơi run,
cô không thể tin được đây là sự thật.

Trong lòng
vui vẻ nhảy nhót, cô sắp tự do rồi, cô sắp là chính mình rồi, không cần
chờ đến tháng 7, không cần đau khổ chờ đợi nữa. Đột nhiên cô đứng lên,
bởi vì quá kích động nên ngực đập phộp phồng, chỉ thấy trước tầm mắt cái gì cũng chuyển động, cô xiết chặt chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng là niềm vui vô hạn.

Cô không dám hỏi Giản Chiến Nam, là thật sao, thật sao, sau này hắn sẽ không can
thiệp vào tự do của cô nữa, sẽ không dây dưa nữa, cô có thể có cuộc sống của chính mình, cô chỉ có thể hô hét trong lòng như thế, là vui vẻ, là
phấn kích và chờ mong. Mạc Mạc sợ nếu mình nói ra một tiếng thì sẽ phá
vỡ sự tốt đẹp bây giờ, sẽ làm Giản Chiến Nam đổi ý.

Không cần
quay đầu lại Giản Chiến Nam cũng biết trên mặt của Mạc Mạc là một nụ
cười, giờ phút này đôi mắt buồn bã lại trở nên trong suốt như nước hồ,
ánh mắt long lanh cùng vui vẻ, mang niềm vui rời đi khỏi hắn, từ lâu nay đây là lần hắn khiến Mạc Mạc vui vẻ, nhưng lại bằng cách thức này. Học
buông tay thì ra là chuyện đau đớn như thế. Hắn nhấc chân lên, tiếng
bước chân nặng nề, trong lòng lại đau đớn.

Một đêm nay là đêm không mộng mị, vì Mạc Mạc bận sắp xếp đồ đạc.

Tới sáng hôm sau, Mạc Mạc đã thu dọn đầy đủ, dọn tới dọn lui cũng chỉ có một ba lô
nhỏ. Buổi tối lúc dọn đồ cô mới phát hiện, ở đây dường như không có cái
gì thuộc về cô hết, cô chỉ mang đi mấy bộ đồ để tắm rửa là được rồi.

Dù một đêm Mạc Mạc không ngủ nhưng tinh thần rất hưng phấn. Khi dì Tố đưa bữa sáng tới, ánh mắt như không muốn “Cô à, sau này ở một mình phải biết tự chăm sóc bản thân, còn nữa, sau này có dự tính gì không?”

Mạc Mạc ôm dì Tố, cười nói: “Tôi biết mà dì Tố, dì cũng phải chú ý sức khỏe đó, dự định của tôi rất
nhiều, chẳng qua tôi muốn thực hiện từng cái một, cảm ơn dì bấy lâu nay
đã chăm sóc tôi.”

“Đâu có, đều là phận sự mà tôi nên làm mà.” Dì Tố nói xong thì thấy Giản Chiến Nam đi vào “Cậu à, tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Dì Tố nói
xong, thì Mạc Mạc quay người lại thấy Giản Chiến Nam, quần áo hắn đang
mặc là quần áo ngày hôn qua, sắc mặt hơi tiều tụy, chỉ trong một đêm mà
tóc đã hơi rối, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ bừa bộn như thế của
hắn.

Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam mà hơi căng thẳng, sợ hắn đổi ý chuyện đã đồng ý ngày
hôm qua với cô. Nhìn thấy dáng vẻ không an tâm như thế của Mạc Mạc khiến Giản Chiến Nam không biết nên khóc hay nên cười. Hắn bước tới, đứng
trước mắt Mạc Mạc, đặt một cái hộp trong tay cô, Mạc Mạc nghi ngờ mở ra, bên trong là giấy chứng minh nhân dân và quyển hộ khẩu của cô, còn có
một tấm card, cô cầm hỏi “Cái này…?”

“Bởi vì anh mà em chưa học xong đai học, đây chỉ là việc bồi thường hợp lý thôi.” Nhìn thấy sự kháng cự trong đáy mắt của Mạc Mạc, không đợi Mạc Mạc mở lời, Giản Chiến Nam liền nói tiếp “Mật mã là 211314, nếu như em muốn rời đi thì hãy nhận nó, nếu không…”


(211314: là “yêu em một đời một kiếp”)

Mạc Mạc vội cầm cái hộp, nhận, tại sao lại không nhận “Em… có thể đi không?” giọng điệu của Mạc Mạc nghe rất bình thản, nhưng sự nóng lòng muốn rời đi đã bị ánh mắt sắc bén của Giản Chiến Nam nhìn rõ.

Giản Chiến Nam tránh người ra để cho cô rời đi.

Trên tay Mạc Mạc cầm theo một cái túi nhỏ, bỏ hộp đựng giấy tờ trong túi, khóa lại
xong liền đi ra ngoài, cô vội vàng rời đi như thế, không một chút do dự. Nhìn bóng lưng của Mạc Mạc khiến tim hắn hoảng sợ, không biết thân xui
quỷ khiến mà Giản Chiến Nam ôm lấy eo Mạc Mạc , giữ chặt cô ở trong
lòng.

Trái tim của Mạc Mạc đập kịch liệt, không dám thở, nghĩ rằng Giản Chiến Nam đã đổi ý, lại nghe được hắn nói: “Mạc Mạc, anh sẽ quen không có em, anh sẽ quen….”

Mạc Mạc định nói gì đó, nhưng môi Giản Chiến Nam đã hôn đến, hôn rất mạnh khiến cô
mất đi hô hấp, chỉ nghe được hắn gằn từng chữ rất khó khắn “Đi đi, đi tới cuộc sống của em đi.”

Mạc Mạc lui
về phía sau, quay người, vứt lại hình ảnh đau khổ của Giản Chiến Nam lại phía sau, cô không khó chịu, không luyến tiếc, không một chút nào
hết…..

Nhìn bóng
dáng Mạc Mạc rời đi, Giản Chiến Nam đi tới trước cửa sổ, cánh tay hắn
chống lên trên cửa kính thủy tinh, đứng nơi đó, nhìn Mạc Mạc lên xe, từ
từ rời đi khỏi tâm mắt của hắn. Giây phút đó, nước mắt của Giản Chiến
Nam không kìm chế được nữa mà rơi xuống, đau đớn như đâm vào tim, từ
trong lòng làn ra khắp tứ chi, tay đấm từng đấm lên cửa sổ, phát tiết
phần đau đơn trống vắng trong đáy lòng, khóc không một tiếng động.

Hóa ra, mấy năm nay, Mạc Mạc bị nhốt là con người cô, còn hắn bị nhốt lại là trái tim.

Mạc Mạc về
đến nhà, cảm giác như xa cách gặp lại, cô quét dọn phòng sách sẽ từ
ngoài vào trong, rồi lại quét từ trong ra ngoài, lau chùi di ảnh của ba
mẹ thật sạch, nhìn đồ đạc trong nhà thì cảm thấy rất thân thiết. Sờ sờ
nơi này không chịu buông tay, rồi lại nhìn nơi kia một chút, như một đứa trẻ yêu thích đồ chơi của mình.

Đến lúc quá
mệt, Mạc Mạc nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình, cười
ngây ngốc, cũng mơ ước tới tương lại, cô muốn thực hiện ước vọng của
cuộc sống. Đang cười thì lại nghĩ tới gì đó, đột nhiên cô nhảy xuống
giường, nhoài về phía cửa sổ, nhìn bên ngoài một lát, không có ai đi
theo cô, không có, cô thật sự được tự do rồi.

Mạc Mạc lấy
di động ra thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cầm Tử, cô nhịn
không được mà cười phá lên, nhất định Cầm Tử đang nổi bão đây mà, cô
đang do dự lúc này có nên gọi điện cho Cầm Tử hay không thì chuông điện
thoại vang lên, vẫn là số của Cầm Tử, Mạc Mạc nhận điện thoại thì liền
truyền đến tiếng rống thẹn quá hóa giận của Cầm Tử: “ Mạc Tiêu Hữu, cậu là cái đồ dưa chuột, cái kia cũng gọi là không đau, vậy mà cũng gọi là giống như dì cả đến?”

Mạc Mạc nói vô tội; “ Đúng mà, là giống như khi dì cả đến mà, mỗi lần dì cả của mình đến thì đều đau sắp chết đó,”

“Mạc Tiêu Hữu, cậu quá tà ác, thật không phải là người nữa…”

Tâm tình của Mạc Mạc tốt, nói tiếp: “Có việc mình muốn nói với cậu, cậu có muốn nghe không, không nghe thì cậu tứ tiếp tục mắng đi.”

“Chuyện gì?” tính tình bát quái của Cầm Tử liền bị kích động.

Mạc Mạc cười, nói chậm như rùa: “Cầm Tử, mình và Giản Chiến Nam kết thúc rồi, mình tự do rồi, mình đã về nhà, mình và hắn đã bye rồi.”

“Thật sao? Cậu cậu cậu nói bây giờ đang ở nhà của mình hả?” Cầm Tử kinh ngạc hô lên “Mạc Mạc… Cậu và anh ta kết thúc rồi? anh ta chịu kích thích gì rồi, không phải là chơi trò lừa bịp chứ?”

Mạc Mạc nghĩ một chút lại nói: “Mình nghĩ là không đâu, có lẽ hắn nghĩ thông suốt rồi, hai người bọn
mình ở cùng nhau, chỉ là hành hạ nhau thêm mà thôi, buông tay đối với ai mà nói cũng tốt hơn, có lẽ, hắn có người phụ nữ hắn yêu, tóm lại dù là
nguyên nhân gì, không quan trọng, quan trọng là kết quả, mình tin hắn sẽ không nuốt lời.”

Bên kia Cầm Tử cười hì hì: “À, tan tầm mình đi tìm cậu, cần phải chúc mừng một chút đúng không? Nhân
tiện chúc mừng quý cô Mạc Mạc trở thành người quý tộc độc thân….”

Mạc Mạc nói mập mờ: “Đừng, không phải cậu bị thương sao, cậu về nhà dưỡng thương cho tốt đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà, đến lúc đó lại hẹn, chúng ta cần kiềm chế,
hiểu không?”

“K, Kiềm chế, Kiềm chế.” Việc bị thương chỉ là lý do, đương nhiên cầm Tử hiểu rõ, liền nói: “Cũng được, mình cần dưỡng thương, ngày mai mình lại tìm cậu”. Nói xong tắt điện thoại liền gọi cho Tô Thiệu Cẩn “Anh, Mạc Mạc và Giản Chiến Nam chia tay rồi’. nói liền một tràng liên hồi.

Thật là lắm lời mà.

Hai tay Giản Chiến Nam bỏ trong túi quần, bóng dáng cô đơn đi tới những nơi Mạc Mạc
thích. Phòng sách, chiếc giường nhỏ dường như còn lưu lại mùi hương của
cô, ánh sáng chiều chiếu vào, dường như nhìn thấy bóng dáng lười biếng
của Mạc mạc cuộn tròn trên giường đọc sách như con mèo nhỏ, rồi sau đó

không biết ngủ từ lúc nào.

Trong phòng
bơi, những con cá đang bơi lội vui vẻ, nô đùa truy đuổi nhau, không biết gì là phiền não, tiếng bước chân của Giản Chiến Nam càng trở nên trống
trải hơn trong phòng khách, như chỗ này không hề có hơi người.

Trong vườn
hoa, rau quả của Mạc Mạc vẫn đang phát triển, mà trái tim hắn lại như
mọc đầy một lớp cỏ dại, muốn dọn thật sạch, hắn chán nản nên ngồi xuống, không muốn bước thêm bước nào nữa. Mùi đất khiến trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dính toàn bùn của Mạc Mạc.

Trong rạp
hát, chỉ có hai ngọn đèn, một chiếu lên hình bóng người nào đó trên sân
khấu, một chiếu lên vị trí người khách duy nhất dưới khan đài. Người
đứng trên sân khấu là Mạc Mạc, còn người ngồi dưới là hắn. hắn ngồi rất
yên lặng, khủy tay chống trên tay vịn sofa, ngón tay thon dài xoa trán,
hắn muốn sờ vào đầu của Mạc Mạc.

Hắn nghĩ bây giờ cô đang làm gì, có phải đang nằm ngẩn người trên giường không, có
phải đang vui vẻ hân hoan chào đón cuộc sống mới, cuộc sống không có
hắn. Hắn nói hắn sẽ quen cuộc sống không có cô, nhưng mà, mới ngày đầu
tiên, tại sao cuộc sống của hắn đã khó khăn như thế, tim trống rỗng rất
khó chịu. Tâm tình của hắn như lại lần nữa rơi xuống vực sâu, hắn sắp
phát điên rồi.

Một ý định
nhỏ đang rục rịch trong đầu hắn, hắn muốn đi tìm Mạc Mạc, muốn đi thăm
cô, nhưng mà không thể, hắn đã hứa sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô, cơ thể nhào về phía trước, hắn vùi mặt vào trong hai lòng bàn tay. Ngọn đèn chiếu lên trên lưng hắn, không thể nhìn rõ mắt hắn nhưng vẫn chiếu
rõ hình bóng buồn bã đau thương của hắn…

Không có
bằng cấp, không có kinh nghiệm công việc, nên Mạc Mạc muốn tìm một công
việc cũng không dễ dàng, đều gửi hồ sơ đi khắp nơi nhưng vẫn không có
kết quả. Ngay lúc cô thất vọng nhất thì một công ty hoạt hình hẹn cô tới phỏng vấn.

Mạc Mạc có
nền tảng hội họa, không phải là do đào tạo chính quy chỉ vì cô thích nên Giản Chiến Nam đã mời thầy đến dạy cho cô. Người phỏng vấn cô là giám
chế của công ty, là một người trung niên với cơ thể đã hơi phát tướng.

Ông ta nhìn
lý lịch của Mạc Mạc, dùng ánh mắt nghi hoặc để đánh giá cô, cô không có
bằng cấp, không học qua học viện mỹ thuật, chưa từng có kinh nghiệm công việc, chỉ có thể nói là con số không. Giám chế hỏi cô ‘Cái gì cô cũng
không biết, vì sao lại nhận lời mời phỏng vấn.”

Mạc Mạc trả lời “Bởi vì tôi thích nghề này, bây giờ không biết không có nghĩa là tương lai
không biết, hơn nữa, tôi tin rằng tôi sẽ khiến các vị nhìn tôi với ánh
mắt khác.

Giám chế nhìn thoáng qua cô, trên khuôn mặt tràn đầy sự kích động của tuổi
trẻ, thiết tha, ông bỏ lý lịch trong tay ra, gọi lớn với người ngoài cửa “Tiểu Tiết, cậu cho cô ấy một bức tranh thử xem”.

Một người
đàn ông có vóc dáng cao to đi vào, đưa cho cô một bức tranh có nhân vật
hoạt hình, để cô tự nghĩ một chút, bức tranh không đồng góc độ, hơn nữa, còn nhìn rõ tờ giấy luyện tập khi thi.

Mạc Mạc cầm
bút vẽ, vẽ ra các góc độ của nhân vật rất lưu loát. Đường vẽ hơi thất
bại, Mạc Mạc nhìn thấy đường vẽ trên bàn của những họa sĩ khác, tinh tế
hoàn mỹ, mà của cô thì không ăn khớp vì dù sao cô cũng không có luyện
qua, cô cảm thấy chắc là không có hi vọng rồi.

Nhưng Giám
Chế cầm bức tranh của cô lên rồi nói, nhân bật trong tranh rất tốt,
đường nét thì có thể luyện tập, đối với lính mới như cô mà nói thì đường nét bức tranh như thế đã không tệ rồi.

“Ý ngài nói là tôi được tuyển dụng sao?”

Giám chế cười cười: “Đúng thế, nhưng cô cần phải đi làm việc cùng họa sĩ, nếu bắt đầu làm họa sĩ thì bây giờ chưa thích hợp với cô”.

“Tôi sẽ cố gắng.” bây giờ Mạc Mạc rất vui, đây là công việc đầu tiên trong cuộc đời của
cô, cũng là một lần thể nghiệm mới trong cuộc sống, cảm thấy rất tốt,
đặc biệt tốt.

Sau khi nhận lời, Mạc Mạc đi xuống lầu, người đầu tiên mà cô gọi điện là Cầm Tử, cô còn kích động hơn so với Mạc Mạc “Thế nào, Mạc Mạc, trúng tuyển rồi sao?”

“Họ nói, mình không thích hợp bắt đầu làm họa sĩ”. Mạc Mạc nói với vẻ hơi buồn, Cầm Tử đang chuẩn bị an ủi Mạc Mạc thì Mạc Mạc lại cười hì hì nói: “Nhưng mà, họ nói, trước tiên mình có thể trợ giúp họa sĩ, Cầm Tử, mình được tuyển dụng rồi.”


“Chúc mừng, chúc mừng, Mạc Mạc mình biết cậu có thể làm được mà.”

“Cảm ơn sự cổ vũ của cậu, Cầm Tử.”

Cô mỉm cười từ tận đáy lòng….

Phòng làm
việc rộng rãi sáng trưng, Giản Chiến Nam chay màu, khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ lạnh lùng, ánh mắt hơi xúc động, dấu vết nổi bão bất cứ lúc nào,
mấy ngày nay Giản Chiến Nam như đang ở giai đoạn mãn kinh, tức giận bất
cứ lúc nào, từ trên xuống dưới ở công ty dường như không ai có thể thoát khỏi cơn mắng chưởi của Giản Chiến Nam.

Một giám đốc chi nhánh vừa rồi lại bị Giản Chiến Nam chỉnh một trận, đầu giám đốc
chi nhánh đầy mồ hôi, đi ra ngoài với vẻ hãi hùng khiếp vía, Khâu Chí
đến, nhìn dáng vẻ còn chưa tan giận của Giản Chiến Nam, anh lại lắc đầu.

Giản Chiến Nam bực bội nói: “Đi ra ngoài.”

Nhưng Khâu Chí lại ngồi trên sofa, vắt chân lên, nói với vẻ lười biếng “Anh Giản, Mạc Mạc tìm được công việc rồi.”

Ánh mắt lo lắng lúc đầu của Giản Chiến Nam bỗng sáng lên, mắt nhìn chằm chằm vào Khâu Chí, vội hỏi: “Công ty gì?”

Khâu Chí rít một hơi thuốc, thong dong nói “Một công ty hoạt hình nhỏ, mới đăng ký kinh doanh không lâu.”

“Cô ấy không có tiền tiêu sao?sao lại cần tìm viêc.” Trước kia Mạc Mạc có tiền tiết kiệm riêng của mình, còn nhờ Cầm Tử đi
đầu tư, hơn nữa hắn còn đưa thẻ cho cô, cho dù cô tiêu xài xa hoa cả đời cũng không hết, tại sao cô còn muốn cực khổ đi làm. Giản Chiến Nam ngồi xuống, thở thấp thỏng, cô không có kinh nghiệm trong xã hội, lại xinh
đẹp có thể bị ức hiếp không, có thể bị người khác lừa không, tan làm về
nhà vào buổi tối rất nguy hiểm, nhưng hắn lại không thể làm gì khác hơn.

Khâu Chí khuyên nhủ: “Anh Giản, đây là cuộc sống mà cô ấy muốn, là sở thích của cô ấy, anh nên
vui vẻ cho cô ấy, hoặc là hẹn cô ấy đi ăn cơm để chúc mừng cho cô ấy.”

Cơ thể Giản Chiến Nam tựa vào sofa, mày chíu lại càng chặt hơn, hơi bực bội nói “Nhưng mà, tôi đã nói sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy nữa.”

“Anh Giản, không làm tình nhân thì có thể làm bạn bè mà, lấy thân phận bạn
bè để mới cô ấy ăn cơm, em nghĩ Mạc Mạc sẽ không từ chối đâu.”
Hắn muốn gặp cô đến mức sắp nổi điên lên rồi, còn ở đây mà kìm nén, trên dưới công ty ai cũng không dám thở. chỉ số IQ cao, tình trường trước
kia cũng không kém, nhưng sao đến lúc đối diện với vấn đề của Mạc Mạc
thì chỉ số IQ và kinh nghiệm tình trường đều biến thành số âm “Anh Giản, dù là chuyện gì đi nữa, quá trình, nói chung là cần phải đi bước đầu tiên, bị từ chối cũng không có tổn thất gì mà.”

Mời Mạc Mạc ăn cơm, muốn không? Hắn nhớ cô, nhớ cô, muốn gặp cô.

Sau một hồi
do dự, Giản Chiến Nam cũng hạ quyết tâm, 5 giờ Mạc Mạc tan ca, nhưng mới 4 giờ Giản Chiến Nam đã tới. Mạc Mạc có tiền nhiều đến mức đủ để mua cả tòa nhà này, nhưng cô vẫn lựa chọn công việc như thế, hắn nghĩ, chỉ là
cô muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi.

Giản Chiến
Nam không lái xe đến, ngược lại là lần đầu tiên đạp xe đạp tới đứng chờ
dưới lầu, bộ quần áo tối màu thoải mái, nhưng vẫn nổi rõ sức hấp dẫn của hắn, đều thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua.

Rốt cuộc
cũng tới 5 giờ, dòng người bắt đầu đông, Giản Chiến Nam hơi khẩn trương
và lo lắng. Hẵn đã 30 rồi, nhưng lại cảm thấy như cậu bé với mối tình
đầu, chờ người trong lòng xuất hiện.

Cuối cùng
cũng nhìn thấy Mạc Mạc, cô đi ra với một người đàn ông cao to, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Dáng vẻ vui vẻ thoải mái, xem ra quan hệ giữa cô và đồng nghiệp không tệ.

Giản Chiến
Nam đi tới, cơ thể cao to dễ dàng chặn đường đi của Mạc Mạc, sự xúc động trong lòng chỉ muốn ôm cô vào lòng, nhưng tay vẫn để trong túi, cố gắng buộc bản thân mình không được hành động thiếu suy nghĩ.

Mạc Mạc bị
ép nên dừng lại, ngẩng đầu lên, con mắt đối diện với mặt Giản Chiến Nam, trái tim đột nhiên xiết lại, trong mắt hiện lên vẻ bối rối , hắn…. sẽ
lại không bắt cô về nữa chứ…

“Anh là?” đồng nghiệp của Mạc Mạc hơi nghi ngờ, Mạc Mạc đang muốn nói gì đó thì Giản Chiến Nam nói lạnh lùng “Tôi là…. Bạn của Mạc Mạc.”

“Ồ, tôi đi trước đây.” Đồng nghiệp cũng không hỏi nhiều, chỉ vội bước đi.

“À, tạm biệt.” sau khi Mạc Mạc chia tay với đồng nghiệp, thì ánh mắt lại rơi trên
người Giản Chiến Nam, cô không biết rõ Giản Chiến Nam tới làm gì, đã một tháng không gặp hắn, bây giờ đột nhiên xuất hiện khiến cô hơi lo lắng “Có việc à, tôi phải về nhà rồi.”

Nói xong thì đi vòng qua người Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam quýnh lên, kéo tay Mạc Mạc lại theo thói quen “Mạc Mạc”

Mạc Mạc đề phòng nhìn hắn, chau mày nói: “Anh đã nói là để tôi được tự do rồi.”

Giản Chiến Nam nhìn dáng vẻ đề phòng của Mạc Mạc, từ đáy lòng hơi chán nản, buông tay Mạc Mạc ra “Đừng khẩn trương như thế, anh chỉ muốn mời em đi ăn cơm thôi”.

Hắn lại đùa
giỡ gì với cô nữa đây? Mạc Mạc không kiềm chế được mà đoán tâm tư Giản
Chiến Nam, nhưng hắn làm việc luôn khó hiểu, nghĩ một chút, chỉ cảm thấy có phải hắn đổi ý hay không, nhưng nhìn hắn như vậy thì hình như không
không giống.

Giản Chiến Nam vụng về bổ sung một câu “Người quen biết… chỉ vì muốn chúc mừng em tìm được công việc thôi”.

Mạc Mạc định từ chối, nhưng cô vẫn hơi sợ Giản Chiến Nam, dù hắn đồng ý thả cho cô
được tự do, nhưng bây giờ hắn nho nhã lịch sự, tình tính ôn hòa, nhưng
Mạc Mạc lại không quen, dù Giản Chiến Nam với dáng vẻ gì đi nữa, dù là
giết người trong tay thì trên mặt không chừng cũng sẽ mỉm cười.

Chỉ sợ một
tiếng của mình cũng khiến hắn bực mình, tim hắn rất khó đoán, lại không
biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô nói rất khéo léo “Tôi hơi mệt, cho nên chỉ muốn về nhà nghỉ sớm, cảm ơn ý tốt của anh.”


“Vậy hôm nào đó đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Giản Chiến Nam chau mày, cơ thể hơi cúi xuống, theo tiềm thức Mạc Mạc
lùi về su, nhưng Giản Chiến Nam lại cười, khuôn mặt điển trai dưới ánh
nắng chiều mê người đến khác thường, chẳng khác gì một thiên thần.

Đây là người đàn ông báo đạo kia sao, phải không, Mạc Mạc ngây ngốc ra vì không thể
thích ứng kịp, rồi lại đoán dụng ý của hắn, nhưng cũng vội bước đi đến
ven đường bắt xe bus để về nhà.

Từng ngày
trôi qua, công việc của Mạc Mạc cũng rất thuận lợi, năng lực của cô quả
thực khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác, một người rẽ ngang giữa
đường dĩ nhiên so với người đào tạo chính quy cần làm tốt hơn một chút.

Sau lần xuất hiện đó, Giản Chiến Nam không quấy rầy cô nữa, xem ra chỉ là cô đã đề
phòng quá rồi. Trong thời gian đó, Tô Thiệu Cẩn cũng đến thăm cô một
lần, cùng ăn cơm với nhau, nhưng anh lại vội vã rời đi, trước khi đi còn nói đến sinh nhật cô sẽ tặng cho cô một phần quà lớn.

Chớp mắt
thời gian đã tới tháng 7, là sinh nhật của cô, vừa trùng vào chủ nhật,
buổi sáng hôm đó, Mạc Mạc nấu cho mình một chén mì, có thêm hai quả
trứng gà, ngồi trên sàn nhà, nhìn ảnh chụp của ba mẹ, Mạc Mạc không kìm
được mà thủ thỉ: “Ba mẹ, con gái lại lớn thêm một tuổi rồi, chúc con sinh nhật vui vẻ đi.”

Ăn song bữa
sáng lại gọi điện thoại cho Cầm Tử, nói chuyện phiếm một lúc sau đó Mạc
Mạc mới thu dọn, đi siêu thị mua đồ, cô muốn nấu một bữa cơm trưa thịnh
soạn một chút. Mạc Mạc mua rất nhiều đồ, cô muốn chuẩn bị thức ăn cho
một tuần cho nên lúc đi ra khỏi siêu thị cô xách một đống thức ăn rất
tốn sức.

Ngày chủ
nhật nên siêu thị rất nhiều người, cho nên một đống người chen lẫn trên
xe bus, Mạc Mạc chen vào đám người, lại bị đẩy xuống, túi trong tay cũng bị rơi xuống, có gì đó ở bên trong rơi ra, nên cô ngồi xuống nhặt đồ
rất thảm hại.

Xe bus đã đi nhưng Mạc Mạc và đống đồ của cô vẫn còn ở lại, cô buồn bã nhặt túi đồ
lên, cái miệng chu lên theo thói quen, cau màu, khi tay cô nhặt tới một
quả táo, thì một bàn tay to đưa ra, giúp cô nhặt quả táo lên, rồi để
trong túi đồ không bị thủng.

Mạc Mạc sững sờ, nói cảm ơn, sau đó nhấc túi xách lên, mắt cô nhìn thấy gương mặt
quen thuộc nhưng đã lâu rồi không gặp, lúc đó tim cô như ngừng đập, đôi
mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Khuôn mặt
này như đánh mạnh vào tim cô, những thứ cầm trong tay lại rơi xuống đất, cô mở to hai mắt, không hề nháy mắt mà nhìn người đàn ông trước mắt.

Trên mặt
người đàn ông nở một nụ cười dịu dàng như ngọc, sau đó giang hai tay ra, chờ cô nhào vào lòng anh như trước, đã bao lâu rồi anh chưa ôm cô,
không nhìn thấy cô, không nghe được giọng nói của cô.

Hai tay Mạc Mạc xoa mắt, nhìn thật kỹ gương mặt anh, không dám tin mà hỏi “Là con đang nằm mơ sao?”

Người đàn ông nắm được cánh tay cô đặt trên môi, nói nhỏ “Lại đây con sẽ biết.”

Đầu Mạc Mạc
dán chặt và trong lòng người đàn ông, ôm chặt lấy anh, đáy lòng lạnh giá tối tắm giờ đây đã bị hòa tan bởi ánh sáng sáng lạn. Không phải mơ,
không phải mơ, thật sự người đó đang tồn tại, khi cô đang ôm ấp trước
ngực, là sự thật, cô có thể chân thật cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, tiếng trái tim đập, Mạc Mạc ôm chặt người anh, chỉ sợ buông tay thì anh sẽ biến mất trước mặt cô.

Cánh tay
người đàn ông ôm chặt Mạc Mạc trong lòng, hốc mắt đỏ lên, rốt cuộc anh
lại có thể ôm cô thêm lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Mạc Mạc, cậu đã quay về, cậu đã quay về rồi…’

Cuối cùng Mạc Mạc không nhịn được mà khóc: “Cậu Nhỏ, cậu còn sống….. cậu còn sống, cậu thật sự còn sống…”

“Cậu còn sống, Mạc Mạc, cậu còn sống…” tâm tình Lăng Việt Nhiên cũng khó kiềm chế được, ôm Mạc Mạc, hốc mắt
đã ướt, những giọt nước mắt đã rơi xuống. Mạc Mạc cũng khóc không thể
kiềm chế được, từng giọt nước mắt rơi vào trên lòng ngực của anh.

Lúc này đây
tâm tình của Mạc Mạc rất vui, cũng rất ngoài ý nuốn, đợi nhiều năm như
thế, cô tưởng rằng không còn hi vọng nữa rồi. Nhưng kỳ tích đã xuất
hiện, cậu nhỏ còn sống và đã trở về, Tô Thiệu Cẩn không lừa cô.

Cậu nhỏ còn
sống nên cô sẽ mãi đợi, nếu như không phải có hi vọng này chống đỡ cho
cô thì cô đã bị Giản Chiến Nam đẩy vào con đường chết rồi, cô kiên trì
chỉ vì muốn thấy cậu nhỏ, rốt cuộc cô đợi được rồi. trong lòng Mạc Mạc
thầm nói, ba mẹ, hai người thấy không, cậu nhỏ còn sống, cậu đã quay về
bên cạnh Mạc Mạc.

Mạc Mạc khóc rồi cười, giống như bị điên, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người
qua đường, chỉ cảm ơn trời cao, đã để cho cậu nhỏ còn sống, đây là món
quà sinh nhật đẹp nhất của cô.

“Sinh nhật vui vẻ, Mạc Mạc.”

Edit: làm
chương này thật đau lòng, thường thì ngược nam 9 hoặc nữ 9 thôi, đằng
này ngược cả hai, không chỉ khiến tim của hai người đau mà người đọc
cũng đau không kém.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.