Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 23


Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 23

Giản Chiến Nam đuổi theo ra ngoài, nhìn
thấy bóng dáng bối rối của Giang Nhã đang chạy, thậm chí không thèm để ý xe bon bon trên đường lộ. Mắt thấy có một xe đang tiến về phía cô, Giản Chiến Nam quýnh lên lao tới, một tay kéo Nhã Nhi đẩy ra…

Kééét! Á!

Tiếng phanh xe, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Giang Nhã may mắn thoát khỏi nguy hiểm mà chân Giản
Chiến Nam lại bị đụng vào, cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bệnh viện nhân dân thành phố.

Chân bị thương của Giản Chiến Nam đã
được bó bột, may mắn là không có việc gì, tuy nhiên lại có một chút rạn
xương, Giang Nhã tự trách bản thân cùng đau lòng nhìn anh nằm một đống
trên giường bệnh “Thực xin lỗi, vừa về đến liền khiến anh bị thương, có
muốn em báo với bác trai cùng bác gái một tiếng không?”

Giản Chiến Nam không quan tâm lời Giang Nhã nói, chỉ lẳng lặng hỏi “Trở về khi nào?”

“Mới thôi” Giang Nhã trả lời, nhớ tới
hình ảnh Giản Chiến Nam hôn cô gái kia lúc nãy, tâm không khỏi có chút
cảm giác chua xót. Cô không nghĩ trở về sẽ gặp lại anh ở trong tình
huống như thế, cô nhìn thấy ánh mắt anh với cô gái kia… thực đặc biệt,
không tự chủ được liền hỏi “Cô ấy… là bạn gái anh à? Rất tuyệt”

“Mấy năm nay vẫn sống tốt chứ?” Giản
Chiến Nam tiếp tục không trả lời vấn đề của Giang Nhã, bởi vì anh cũng
có rất nhiều điều muốn biết về cô.

Giang Nhã cười cười từ chối cho ý kiến,
cái gì gọi là tốt, cái gì gọi là không tốt đây? “Có khỏe không?” Tốt xấu đều như vậy thôi.


“Chiến Nam… anh có hận em không?” Trên
khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhã có chút bất an cùng chờ mong. Năm đó,
là do cô không tốt, anh hận cô cũng là điều dĩ nhiên, nhưng mà tâm tư
lại không mong như thế chút nào.

Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam hơi chau
lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, do dự một chút nhưng lại trả lời rất
thản nhiên “Không có”

Hai chữ ‘không có’ khiến cho Giang
Nhã vui sướng bật đứng dậy. Cô nhìn thần sắc Giản Chiến Nam không một
gợn sóng hưng phấn, trong lòng liền một mảnh đau xót. Có lẽ… anh đã
không còn thương cô rồi, nếu không… sẽ không trông như bình thản như
vậy, ít nhất anh sẽ kích động, sẽ vui mừng, sẽ ôm cô, sẽ hướng cô phát
tiết tính tình mà cô đã rất quen thuộc. Nhưng mà ngữ khí của anh lại vô
cùng thản nhiên, thản nhiên đến nỗi khiến cô một tận lo lắng không yên.
Hoặc là… cho tới bây giờ anh không hề yêu cô, mà hiện tại, anh lại yêu
thương cô gái lạ mặt kia. Cô bây giờ đã là quá khứ… đúng vậy chính là
quá khứ không đáng nhớ tới.

Hai người đồng thời trầm mặc, có lẽ… đều đang nhớ lại quá khứ.

“Em sẽ ở lại chăm sóc anh… chân của
anh…” Hồi lâu sau, Giang Nhã không kiềm được bèn mở miệng phá vỡ không
gian yên lặng, tĩnh mịch giữa hai người.

Giản Chiến Nam liếc mắt một cái nhìn cô, thẳng thắn nói “Không cần đâu”

Không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt nhanh
chóng như thế, Giang Nhã nhất thời không biết nói gì liền đứng dậy
“Vậy…em… em đi trước, hôm nào lại gặp anh sau”


“Gặp lại”

“Bye” Anh không có hỏi cô số điện thoại
hay địa chỉ liên lạc, Giang Nhã có chút thất vọng xoay người rời đi, về
sau… anh không có muốn gặp cô nữa à?

Giản Chiến Nam nhìn Giang Nhã biến mất
sau cánh cửa liền chậm rãi khép mí mắt lại, đôi mi anh tuấn khẽ nhíu, vẻ mặt trầm trọng, không biết đang suy nghĩ điều gì, có lẽ… cái gì cũng
không muốn nghĩ, chỉ là có cảm giác trống rỗng trong lòng…

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Cảm giác bị bỏ lại một mình khiến Tiêu
Hữu chỉ có cảm giác đau đớn cùng thống khổ. Hình ảnh Giản Chiến Nam gọi
‘Nhã nhi’ thân mật như vậy không sao tiêu biến khỏi cõi lòng cô. Tiêu
Hữu như hồn siêu phách lạc thất thần, lãng vãng đi ở trên đường, lại
không biết đi nơi nào, về nơi nào. Với bộ dáng này cô không dám về nhà,
không muốn dọa đến ba mẹ, lại khiến họ thương tâm.

Một mình ngơ ngác đứng trước cửa rạp
chiếu phim thật lâu, cô đã quên mất mình phải đi học. Di động liền kêu
vang một tiếng, nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ ‘anh Nam’, cô
thủy chung không muốn bắt máy.

Rốt cục, nhạc chuông bài “Thầm yêu” cũng dừng, mà ngày sau đó lại nhận được tin nhắn của Giản Chiến Nam gửi đến.

“Mạc Mạc! Em đang ở nơi nào? Anh đến đón em”

Không trả lời cũng không muốn về nhà. Cô lại càng không muốn gặp anh, ít nhất hiện tại là như vậy, cô sợ chính
mình ở trước mắt anh sẽ không cầm được đau thương, sẽ khóc lóc, sẽ tức

giận, sẽ phát hỏa, sẽ gặng hỏi anh về cô gái kia. Nhưng đồng thời cô
cũng sợ mình quá xúc động sẽ buông lời chia tay… chia tay… anh có thể đi mà tìm Nhã nhi của anh.

“Mạc Mạc! Em đang tức giận?”

Không! Không phải tức giận, mà là thống
khổ, rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Mắt Tiêu Hữu hoe đỏ, nhưng cô dặn
lòng mình không được… không được khóc. Vì cái gì phải khóc chứ? Đừng
khóc… không được khóc, phải mãnh mẽ lên… Mạc Tiêu Hữu.

“Mạc Mạc! thật xin lỗi”

Thật xin lỗi? Cô không cần nghe ba chữ này của anh. Ngón tay đặt trên bàn phím tắt, rồi lại nhét trở về túi áo.

“Mạc Mạc! Trả lời anh. Ngay lập tức”

Lại giở ra khẩu khí ra lệnh… rồi thì
sao? Cô không sợ. Vì cái gì bản thân phải ngoan ngoãn nghe lời anh như
một con cún, anh bảo quẩy đuôi thì quẩy đuôi, anh bảo cút đi thì biến
mất, anh bảo quay về thì cụp đuôi mừng mừng rỡ rỡ chạy đến bên anh chứ.
Nếu có thể, cô rất muốn không cần đến anh, không yêu thương anh, như vậy anh sẽ không có cơ hội làm cô đau, làm cho cô khổ sở, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà tuôn rơi.

“Mạc Mạc! Anh có chuyện cần nói trực tiếp với em. Nói cho anh biết em đang ở đâu?”

Tiêu Hữu rốt cuộc nhịn không được đành
tắt di động. Lúc về đến nhà, cảm xúc đã muốn bình thường trở lại. Ba
không có ở nhà, chắc đã cùng bạn bè ra ngoài uống rượu. Tuy nhiên biểu
hiện thực bình tĩnh của cô lại khiến Lăng Nguyệt Hồng vốn rất cẩn thận
quan sát lại thấy có chút gì đó không đúng. Bà bưng một ly sữa nóng bước vào phòng con gái, nhìn thấy cô đang cúi đầu chăm chú làm bài tập, nhịn không được liền nhẹ giọng hỏi “Mạc Mạc! Nói cho mẹ nghe, có phải hai
đứa đã cãi nhau không?”

Tiêu Hữu không ngẩng đầu, giống như rất
chăm chú làm bài nhưng trong lòng lại rối bời không từ nào tả được “Mẹ!
Không có chuyện gì đâu”

“Thầy giáo gọi điện đến bảo buổi chiều con không đi học”


“Thật xin lỗi. Mẹ…về sau con sẽ không như vậy nữa”

“Có phải Giản Chiến Nam chọc giận con hay không?” Lăng Nguyệt Hồng thử hỏi.

Tiêu Hữu đang muốn trả lời, ngoài cửa
liền truyền đến tiếng chuông cửa. Lăng Nguyệt Hồng vuốt vuốt tóc mái tóc con gái “Mẹ đi xem ai đến, uống một chút sữa cho ấm người đi”

Lăng Nguyệt Hồng đi ra ngoài mở cửa,
nhìn thấy Giản Chiến Nam vẻ mặt tuy trầm tĩnh, nhưng mà trong mắt lại có tia bối rối, chân thì bó bột, sắc mặt tái nhợt, bà không khỏi lo lắng
liền lên tiếng hỏi thăm “Chân của cậu bị làm sao thế?”

“Không có việc gì đâu ạ” Ánh mắt anh hướng về phía cửa phòng Tiêu Hữu, trầm giọng hỏi “Mạc Mạc có nhà không vậy bác gái?”

“Ở trong phòng ngủ, nhưng mà hình như có chút không được vui”

Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm váo cánh
cửa phòng đang đóng chặt của cô. Anh từng bước, từng bước đi đến, tay
đẩy cửa, cô đã nhanh chóng khóa cửa phòng lại, anh nhấc tay gõ cửa “Mạc
Mạc, mở cửa cho anh”

Cô bịt chặt hai lỗ tai, người tựa vào
cánh cửa, không mở cũng không muốn nghe giọng nói của anh. Giản Chiến
Nam không nghe thấy Tiêu Hữu đáp lại, hận không thể một cước đá bay cánh cửa phòng chết tiệt này. Anh lạnh lùng nói “Mạc Mạc, nghe lời, mau mở
cửa đi”

Lăng Nguyệt Hồng khó hiểu nhìn Giản
Chiến Nam lo lắng, hai người này làm sao vậy. Suy cho cùng thì Tiêu Hữu
là con gái bà, bà đương nhiên là người hiểu con mình nhất. Cô không phải là người không có lý đã làm loạn, cô chính là quá mức hiền lành, hiếu
thảo, duy nhất một lần không ngoan là ở trước mặt người đàn ông này.
Hiện giờ ngay khi Giản Chiến Nam ở đây mà cũng không muốn gặp, nhất định là có nguyên nhân.

“Chiến Nam, quên đi, mặc kệ hai người có vấn đề gì, cậu cứ để cho Mạc Mạc yên tĩnh một chút, có chuyện thì hôm
khác nói sau. Chân của cậu không đi được nhanh, lại còn đi cầu thang bộ, tôi nghĩ cậu nên đến bệnh viện kiểm tra một chút” Trong giọng nói lại
tràn đầy lo lắng.

Giản Chiến Nam nhắm mắt, giữa hai mí đều là nan giải cùng phức tạp, môi hơi hơi run rẩy, có lẽ muốn nói gì đó
rồi lại lựa chọn trầm mặc, xoay người rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.