Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 16
Tiêu Hữu đã sáu năm chưa gặp cậu rồi,
hiện giờ cậu không còn là cậu chàng tinh nghịch năm đó nữa mà đã trở
thành một người đàn ông trưởng thành chính chắn, cao lớn, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhưng có chút bi thương khó hiểu. Mà cô cũng không còn là tiểu
nha đầu hay khóc nhè nữa, mười bảy tuổi, cô đã là một thiếu nữ xinh đẹp.
Lăng Việt Nhiên hơn cô chín tuổi. Ấn
tượng trong cô, cậu vừa là người cậu đáng kính lại vừa là người bạn thân cùng quậy phá bao năm. Ở cùng một khu nhà, lúc ấy bà ngoại vẫn còn
sống. Cậu từ nhỏ cũng rất thương cô, hai người dường như gắn liền nhau
như hình với bóng.
Lăng Việt Nhiên từ nhỏ quan hệ đã tốt
lắm, học tập càng tốt hơn, bởi vì dáng vẻ cao ráo đẹp trai lại lạnh lùng nên rất nhiều nữ sinh đều vây quanh anh. Bởi thế Tiêu Hữu là đối tượng
để các nữ sinh lấy lòng. Những nữ sinh này trước mặt Lăng Việt Nhiên thì bảo cô là tiểu công chúa đáng yêu, sau lưng Lăng Việt Nhiên lại len lén nói cô là cái đuôi bám lấy Lăng Việt Nhiên.
Có điều cho dù thế nào đi nữa thì Lăng
Việt Nhiên vẫn rất cưng chiều cùng sủng nịnh cô, cho đến mùa hè năm cậu
20 tuổi, cô từ trường học về nhà rất cao hứng chợt thấy cậu đang định
cùng bạn bè đi đâu đó chơi. Tiêu Hữu khăng khăng muốn đi cùng, đó là lần đầu tiên Lăng Việt Nhiên không cho cô đi theo.
Cô làm nũng gọi cậu ơi… cậu à… đưa cháu
đi với… bộ dáng dường muốn khóc đến nơi. Thực ra thì cô luôn biết, cậu
không bao giờ đành lòng để cô khóc.
Cuối cùng cậu giao cho cô một nhiệm vụ
nho nhỏ, bảo cô đi ra cửa hàng bách hoá ở gần nhà mua một bao thuốc lá
trở về rồi sẽ cho cô đi theo.
Lăng Việt Nhiên hai mươi tuổi đã bắt đầu biết hút thuốc, sau một lần bị bà ngoại phát hiện cho nên mấy người bán thuốc đều bị bà yêu cầu không được bán thuốc cho Lăng Việt Nhiên, bà
ngoại quản rất nghiêm khắc, không bao giờ đồng ý cho cậu hút thuốc.
Lúc ấy cô mới mười một tuổi, cũng bởi vì Lăng Việt Nhiên chưa bao giờ lừa dối cô, cho nên Tiêu Hữu cứ thế cuốc
bộ làm theo. Thế nhưng lúc cô trở về đã không thấy Lăng Việt Nhiên đâu
cả, cậu chỉ để lại tờ giấy nói khi về sẽ đưa cô đi ăn. Tiêu Hữu tức
giận, nhiều ngày sau cũng không thèm nói chuyện với Lăng Việt Nhiên, sau đó cho dù Lăng Việt Nhiên dỗ dành thế nào cô cũng không chịu hé môi nói với cậu nửa lời.
Tối hôm đó cô đi ngủ sớm, nghe thấy có
tiếng gõ cửa, còn có tiếng cậu gọi cô, nhưng cô vẫn không lên tiếng.
Cuối cùng cửa bật mở ra, cậu bước vào, cô lại giả vờ như đang ngủ say.
Cậu hỏi “Mạc Mạc đang ngủ à?”, cô không có lên tiếng trả lời, cô vẫn
giận dỗi như trước, hai ba ngày sau cô sẽ lại gọi cậu ơi… cậu à như
không có chuyện gì.
Thế nhưng cô không ngờ sau hôm đó cô không nhìn thấy cậu nữa, chỉ còn lại chú mèo hello kitty cậu tặng để trên đầu giường.
Bởi vì không tìm thấy cậu nên Tiêu Hữu
đã khóc ròng rã mấy ngày. Cô rất hối hận vì đã giận dỗi với cậu, bà
ngoại và mẹ cũng khóc theo, bố cũng không tránh khỏi buồn rầu. cô không
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hỏi mẹ thì mẹ bảo cậu đi làm ăn xa,
rồi sẽ về.
Sau đó gia đình cô chuyển nhà, không lâu sau thì bà ngoại qua đời, cô cũng dần dần lớn lên, mất liên lạc với
cậu, không biết cậu đã đi đâu, làm gì. Giờ cậu đã trở lại, chuyện này
đối với thành viên trong nhà mà nói là chuyện vui rất lớn, chỉ tiếc bà
ngoại không thể nhìn thấy cậu. Tiêu Hữu ôm chặt Lăng Việt Nhiên khóc
rống lên như trút hết sự nhớ nhung mấy năm qua. Dường như quay lại trước đây “Cậu à! Lần sau cậu không được bỏ đi mà không nói tiếng nào hết,
biết chưa?”
Lăng Việt Nhiên vỗ vai Tiểu Hữu cười rất ôn nhu “Không đâu, chẳng phải cậu đã trở về rồi sao?”
Ngày hôm nay Tiêu Hữu cực kì cao hứng, mẹ cũng rất vui vẻ mà không đi đánh mạc chược nữa, còn bố uống rất nhiều rượu, thi thoảng lại cạn với cậu vài chén, không khí trong nhà rất náo nhiệt. Sau khi nói chuyện xong, cậu và mẹ đột nhiên muốn đến thăm mộ của bà
ngoại.
Lúc bà ngoại mất không có cậu bên cạnh,
bà không nhắm nổi mắt, trước khi đi còn gọi tên của cậu. Nói đến bà
ngoại là mẹ cô lại bắt đầu mắt hoe đỏ, cậu lại uống rượu ừng ực như
điên.
Uống đến gần nửa đêm, mẹ phải đi chăm
sóc bố trong khi Tiêu Hữu cùng Lăng Việt Nhiên đứng ở ngoài ban công
ngắm sao ôn lại những chuyện trước đây, đồng thời hỏi thăm mấy năm nay
Lăng Việt Nhiên đi đâu, ở nơi nào, cuộc sống ra sao.
Lăng Việt Nhiên trả lời rất đơn giản như lad đang dấu diếm điều gì đó. Tiêu Hữu đã lớn rồi, có thể tự nhiên nhận thấy Lăng Việt Nhiên ngập ngừng, lưỡng lự trong lời nói. Mỗi người lại
có những điều không muốn nói ra cho người khác biết, cô cũng không muốn
hỏi nhiều, chỉ cần hiện tại cậu đã trở về là tốt rồi. Hơn nữa, về sau
cậu sẽ không còn đi nữa, bốn người một nhà ở cùng với nhau thật như
trong mơ. Nói chuyện đến mệt lả thì hai người mới trở về phong mình nghỉ ngơi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nơi bà ngoại an nghỉ là nghĩa trang An
Bình, nó nằm ở một thành phố nhỏ cách thành phố nơi Tiêu Hữu sống khoảng hơn sáu tiếng đi xe. Cậu nhìn thấy phần mộ của bà liền quỳ sụp xuống
đất, chỉ gọi một tiếng mẹ mà không nói thêm một lời nào. Cô nhận ra cậu
có bao nhiêu khó khăn cùng khổ sở không nói nên lời.
Tiêu Hữu và mẹ thắp hương cho ông ngoại
bà ngoại, cậu đã quỳ rất lâu trước phần mộ hai người. Lúc về thì cô và
mẹ về trước, còn cậu nói muốn ở lại để trò chuyện với ông bà ngoại thêm
chút nữa. Cô biết cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với hai người, hôm
nay tất cả mọi người đều có chút cảm giác bi thương trong lòng.
Thương tiếc qua đi, người còn sống luôn
phải cười để đối mặt với tương lai. Chớp mắt đã ở đây được năm ngày,
thăm người thân xong cũng tiện thể đi tham quan chút xíu.
Những ngày này chỉ có Tiêu Hữu và Lăng
Việt Nhiên đi ra ngoài dạo phố, bố mẹ lấy lí do không thích đi để ở lại
khách sạn trải nghiệm thế giới riêng của hai người. Lúc đến ngã tư đông
đúc có một cô gái cản đường Lăng Việt Nhiên và cô, ánh mắt cô bé nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Lăng Việt Nhiên “Anh, chị hãy đến
đây xem một chút đi… Ảnh cưới chỗ chúng tôi là giá cả ưu đãi nhất, hơn
nữa kĩ thuật lại cực kỳ tốt… Ngoài ra còn có rất nhiều khuyến mãi khác
nữa…” Cô bé nói huyên thuyên một hồi không cho hai người rời đi.
Tiêu Hữu lúng túng, rõ ràng là cô gái
này đã nhầm tưởng rằng cô là bạn gái của Lăng Việt Nhiên, vội vội vàng
vàng rút tay mình ra khỏi khuỷ tay cậu “Chúng tôi là người thân, đây là
cậu của tôi, sao có thể chụp ảnh cưới được? Ngại quá, làm phiền cô rồi!”
Sắc mặt Lăng Việt Nhiên thay đổi một chút, cuối cùng lại dịu dàng mỉm cười rời đi cùng cô.
Chơi suốt một ngày mệt mỏi, trở về khách sạn ăn cơm tối. Tiêu Hữu tắm rửa xong đã sớm lên giường, lúc muố nói
chuyện với Giản Chiến Nam thì điện thoại lại đột nhiên vang lên. Cô nhìn thấy hai chữ ‘Anh Nam’ nhấp nháy trên màn hình thì tâm trạng bỗng vui
tươi hẳn lên, vội vàng bắt máy rồi chui vào sâu trong chăn vì sợ bị nghe trộm.
”Khi nào mới trở về?” Giọng nói của Giản Chiến Nam có chút buồn bực, câu cửa miệng đã hỏi cô khi nào thì về. Vốn dĩ tưởng rằng Tiêu Hữu được nghỉ lễ sẽ dành cho anh một chút thời gian
để cả hai được bên nhau. Bây giờ thì hay quá rồi, vừa được nghỉ liền cao bay xa chạy không cho anh nhìn thấy được một chút thân ảnh của cô.
”Khoảng… hai ba ngày nữa” Tiêu Hữu khe khẽ trả lời.
”Chơi vui không?”
”Cũng không tệ lắm, phong cảnh rất đẹp, khí hậu lại cực kỳ tốt, nhưng mà… có một chút không tốt lắm…”
“Không tốt?”
Tiêu Hữu ai oán lí nhí trong miệng ”Đúng vậy, chính là… anh không tốt”
”Anh?” Giản Chiến Nam hừ lạnh một tiếng
”Em được lắm. Đi chơi không biết đường về anh không nói, đã vậy còn dám
đổ tội cho anh sao? Về nhà anh sẽ xử lí em”
”Anh không tốt. Bởi vì nhớ anh… nên chơi cũng không vui” Tiêu Hữu khe khẽ nói “Anh Nam! Em rất nhớ anh”