Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 96
Đêm hôm đó, Thanh Phong ở lại với Thiên Di. Anh ngồi cạnh cô trên giường bệnh. Anh nắm đôi bàn tay nhỏ bé của cô đầy lo lắng. Thiên Di cố tỏ ra lạc quan
– Anh đừng lo. Em thật sự rất khỏe. Có thể vài ngày nữa khối u sẽ biến mất
– Anh ước gì mình có thể thay em chịu sự đau đớn này. Chúng ta sắp kết hôn. Nhưng sao mọi chuyện cứ trở nên khó khăn
– Ông trời đóng cánh cửa này sẽ mở cánh cửa khác cho ta. Phong nè! Nếu em có chuyện gì thì em mong anh sẽ tìm một người khác và vui vẻ sống
– Anh không cho phép em nói bậy. Anh sẽ không chấp nhận bất cứ cô gái nào ngoài em
– Sao anh cố chấp vậy? Em không còn sống bao lâu đâu. Giáo sư Grayson rất khó gặp mặt. Huống chi chưa chắc ông ta còn ở Pháp.
– Anh sẽ cố gắng tìm ông ấy. Anh sẽ làm mọi cách để em tiếp tục sống bên cạnh anh
Phong ôm chầm lấy người con gái đáng thương. Đêm đen buông xuống lạnh lùng và cũng tàn nhẫn. Trăng bị mây che khuất. Và những ngôi sao không xuất hiện. Không lẽ thượng đế không cho Di một cơ hội. Sáng hôm sau, Phong tỉnh dậy. Thiên Di đã đi khỏi bệnh viện. Cô chỉ để lại cho anh chiếc nhẫn đính hôn và lá thư. Phong vội vàng đi tìm khắp nơi. Bệnh viện và nhà của anh. Nhưng không hề thấy cô. Phong trở về nhà, buồn bã đọc thư, với hi vọng nhỏ nhoi sẽ tìm ra nơi ở của Di
– “Em xin lỗi vì đã viết ra những dòng chữ ích kỉ này. Suốt thời gian bên cạnh anh là thời gian đẹp đẽ nhất của em. Anh luôn ở bên cạnh em, lo lắng cho em và luôn suy nghĩ cho em. Có thể khi anh đọc nó, em đang ở một nơi nào đó của chúng ta. Em chỉ là cô gái rất bình thường. Em rất yêu anh. Yêu anh hơn mạng sống của mình. Nhưng tình yêu có lớn đến đâu cũng không khiến em có thể tiếp tục ở bên anh. Em không còn đủ tự tin sẽ đem đến cho anh niềm vui. Có lẽ, đám cưới chỉ là một ước mơ mà em không bao giờ thực hiện được. Anh như ánh sao sáng trên bầu trời. Còn em như ngọn cỏ trên mặt đất. Em yêu anh và mong anh hãy tiếp tục sống thật vui vẻ. Đừng tìm em. Vợ sắp cưới của anh. Thiên Di”
Những dòng thư ấy cũng như việc Di rời bỏ Phong trong lúc này khiến anh rơi vào cơn đau khổ kéo dài. Anh không còn quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Anh tiều tụy hẳn đi. Anh giam mình trong phòng. Anh chỉ cầm chặt chiếc nhẫn và lá thư trong tay. Nước mắt anh đọng từng giọt trên má. Không một ai có thể khuyên ngăn anh. Mấy ngày liền, anh chìm trong nỗi nhớ người yêu da diết. Đi đến đâu, những hình ảnh của Di và của hai người luôn xuất hiện trong căn nhà xinh đẹp. Nó đã trở nên ảm đạm. Càng nhớ về Di thì Phong càng đau khổ. Với anh. Có lẽ đây là sự mất mát rất lớn. Anh không dám nghĩ một ngày nào đó lại xa cô, xa người con gái mà với anh là tuyệt vời nhất.
Trong khi đó, ở một nhà nghỉ nhỏ bé, Thiên Di phải vật lộn với những cơn đau đầu và tình yêu của bản thân. Di cũng rất nhớ Phong. Kèm theo cơn đau dai dẳng là nỗi nhớ khôn nguôi. Càng cố quên thì họ càng nhớ nhau. Họ luôn nghĩ về nhau, nghĩ về những kỉ niệm và khó khăn cùng nhau trải qua. Yêu đã khó. Để được ở bên người mình yêu càng khó hơn. Mọi chuyện lúc này cứ dần rời xa tầm tay của hai người. Nếu có một bản nhạc cực buồn thì chắc chắn nó thích hợp hơn mọi ngôn từ hoa mĩ