Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 67
– Cháu đừng lo. Con bé phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu?_Bà của Phong nói
– Phải đó Phong. Anh đừng quá lo lắng_Hiểu Văn tiếp lời
– Nếu Helen có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình
– Bác sĩ nói rồi. Con bé chỉ bị mất máu nhiều nên hôn mê thôi._ông Trác an ủi Phong
– Cám ơn ông đã chịu cứu cô ấy. Mọi người về đi. Tôi muốn ở lại chăm sóc cho Helen
– Nhưng cậu phải tham dự buổi tiệc của hãng điện thoại Nokia tối nay nữa_quản lí của Phong nói_Còn phóng viên bên ngoài muốn phỏng vấn anh nữa
– Tôi sẽ không đi đâu hết. Anh hủy tất cả chương trình của tôi trong mấy ngày tới đi_Phong buồn bã nói
– Tiệc gì thì tiệc. Con dâu tôi đang nằm đây. Hủy hết đi_ông Trác tức giận nói_Còn đám phóng viên đó muốn gì cứ đến tìm tôi
– Vâng. Thưa ông Trác. Tôi sẽ cố gắng thu xếp
Mọi người ra về, để lại sự yên tĩnh cho Phong và Thiên Di. Phóng viên vây kín lối ra vào. Cha của Phong tức giận nói
– Các người mau đi về đi. Đây là bệnh viện.
– Thưa cựu Thiếu tướng. Xin cho hỏi mối quan hệ của con trai ông và cô Helen là gì được không?_một phóng viên mạnh dạn đến hỏi
– Con bé là con dâu tôi. Mấy người mà làm phiền nó hay con trai tôi là tôi sẽ kiện cả tòa soạn của anh chị đó
Ai cũng sợ Trác gia. Dù bây giờ là thời bình và ông ấy không còn là một Thiếu tướng. Nhưng vẻ oai nghiêm và mối quan hệ của ông cũng đủ khiến một tòa soạn đóng cửa. Phóng viên vội vàng ra về.
Suốt đêm, Phong đứng ngồi không yên trong phòng bệnh. Anh cũng không ăn không uống. Anh lo lắng cho Thiên Di rất nhiều. Trưa hôm sau, cô tỉnh dậy sau một đêm dài đối diện với tử thần. Cô thấy Phong đang ở bên cạnh. Tay anh nắm chặt tay cô và đầu anh gục bên giường. Anh đang ngủ say. Ông Trác và bà của Phong đến thăm Di. Cô ra hiệu cho họ đừng làm ồn. Nhưng Phong cũng giật mình tỉnh giấc. Di liền nhắm mắt. Cô giả vờ chưa tỉnh..
– Bác sĩ nói con bé không qua khỏi._ Bà của Phong mỉm cười rồi vờ khóc
– Không thể nào. Cô ấy không thể ra đi như vậy. Helen! Mau tỉnh lại đi em. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em_Phong lay mạnh Thiên Di, vừa khóc vừa gọi
– Này này. Con làm con bé đau bây giờ_bà nội Phong cản
– Em không sao_Di mở mắt, mỉm cười nhìn Phong
– Em dám gạt anh_Phong vừa mừng vừa khóc. Anh ôm chầm lấy cô
– Anh làm gì vậy? Mọi người đang nhìn kìa_Di mỉm cười nói
– Không sao. Hai đứa cứ tự nhiên_ông Trác vui vẻ nói
– Em tỉnh dậy từ khi nào vậy? Dám gạt anh nữa_Phong véo mũi Di. Gương mặt anh tươi hẳn lên. Không còn lo lắng hay buồn bã nữa_Từ khi nào em biết chọc anh vậy?
– Phong. Cháu đi mua đồ ăn cho con bé đi. Để bà nói chuyện với Helen chút xíu
– Anh đi đi. Em không sao đâu
Phong hôn nhẹ lên trán Di rồi ra ngoài. Ông Trác cũng đi chung. Họ ngồi nói chuyện với nhau ở căn tin bệnh viện