Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 60
Ăn xong, bà Liên và ông Quảng dẫn họ tham quan phố chợ. Phong và Di nắm tay nhau, vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cô không thể nhận cha mẹ ngay lúc này. Nhưng ít ra, cô muốn ở bên họ làm cho họ vui vẻ. Bốn người dừng lại ở một tiệm bán vải. Đó là một căn tiệm không lớn, và ít khách. Một người đàn ông lớn tuổi trạc ông Quảng niềm nở mời họ vào. Di đi theo chủ tiệm và bắt đầu lựa chọn vải cho các mẫu thiết kế chính. Ông Quảng, bà Liên và Thanh Phong ngồi ghế đợi
– Cậu là bạn trai của con bé à?_Ông Quảng quay sang hỏi Phong
– Dạ bọn con mới bắt đầu thôi. Nhưng con cũng không biết nữa
– Tuổi trẻ các cậu phiền phức quá! Yêu là yêu. Không yêu thì nói không_Ông Quảng nói, giọng hơi giận
– Cái ông này. Chuyện tụi nhỏ cứ để tụi nhỏ tự lo. Xen vào làm gì?_Bà Liên cắt lời
– Con bé là cô gái tốt. Mặc dù nó là người ngoại quốc. Nhưng dù nước nào cũng không quan trọng. Nó tốt thật sự. Tài giỏi. Lại hiền lành và lễ phép. Tôi quý nên mới hỏi cậu ta kĩ. Này! Chàng trai trẻ. Tôi chỉ hỏi cậu một câu. Cậu có yêu Helen không?
– Dạ có. Với con, Helen là một ngôi sao luôn rực sáng_Thanh Phong vừa nói vừa mỉm cười_Helen thật sự là một cô gái tốt.
– Đấy. Cậu yêu con bé. Nó cũng yêu cậu. Thì hai người quen nhau chứ còn gì nữa_Ông Quảng mạnh miệng nói
– Sao bác biết cô ấy cũng yêu con?_Phong ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ vừa mới gặp, hỏi
– Tôi thấy điều đó trong mắt nó. Cậu cứ tin tôi đi. Cậu mau cầu hôn với con bé đi. Kẻo có người giành con bé đó
– Mọi người đang nói về con sao?_Thiên Di bước ra cùng với ông chủ tiệm vải
– Xong việc rồi hả con?_Bà Liên nắm tay Di, mỉm cười hỏi
– Dạ xong rồi. Vải ở đây rất tốt. Giá cũng vừa phải. Con chọn xong rồi.
– Ông Lai. Ông có giới thiệu loại tốt cho con bé không đó?_Ông Quảng nhìn chủ tiệm vải hỏi
– Có mà. Chỗ quen biết với nhau không lẽ tôi gạt cô bé. Với lại cô gái này cũng rất giỏi về vải vóc, tôi gạt sao được._Ông chủ tiệm vải khẳng định
Họ vui vẻ nói chuyện với nhau xong thì chia tay. Hai vợ chồng ông Quảng về tiệm. Thanh Phong và Thiên Di nắm tay nhau đi dạo dọc con sông nhỏ gần đó
– Chắc vài ngày nữa là có vải. Sắp tới chắc bận rộn lắm đây. Còn vài mẫu thiết kế cuối cùng được may. Mà hồi nãy anh nói chuyện gì với cha mẹ em vậy? Anh có nói với họ em là ai không?
– Cũng không có gì. Họ chỉ bảo anh nên cầu hôn em thôi. Anh vẫn chưa nói em là con gái của họ
– Thanh Phong. Hình như hơi sớm để nói chuyện này đó.
– Anh yêu em. Và em cũng vậy. Sao mình không thể kết hôn?
– Đúng. Em yêu anh. Nhưng tình yêu vừa mới bắt đầu. Em thật sự không nghĩ mình có thể kết hôn ngay lúc này. Hơn nữa. Sự nghiệp của anh chỉ mới hồi phục trở lại. Còn em phải tìm ra kẻ đã chia cách gia đình em, biến em thành trẻ mồ côi. Em tuyệt nhiên không để hắn yên ổn
– Đó chỉ là lý do. Em có thể từ bỏ thù hận. Em cũng có thể nhận cha mẹ bất cứ lúc nào. Có thể anh ích kỉ. Nhưng anh nghĩ. Thậm chí chúng ta kết hôn xong thì em vẫn có thể làm những điều em muốn.
– Anh bình tĩnh lại được không? Chẳng lẽ anh không hiểu tâm trạng của em lúc này rất rối bời sao?
– Anh hiểu. Anh cũng mong em đứng trên lập trường của anh để suy nghĩ