Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 43
Dứt lời, Phong rời khỏi trường quay trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Tình yêu của anh đối với Di rất nhiều, đến nỗi khiến anh và Di khó thở. Có lẽ, với anh, mọi thứ bây giờ không còn quan trọng. Anh cảm thấy như bị phản bội. Anh cảm thấy như tình yêu của mình đặt không đúng chỗ. Anh cảm thấy tình yêu này đã khiến anh đi quá xa và quá mệt mỏi.
Di bước ra ngoài phim trường. Di vô cùng khó xử và bối rối. Không có nam nhân vật chính thì làm sao quay trailer. Di bất lực ngồi bệt xuống ghế. Đúng lúc đó, Thanh Phong quay lại. Cả đoàn phim vô cùng mừng rỡ. Vì họ sẽ không cần tốn thêm công sức và thời gian cho buổi quay khác. Phong thể hiện trách nhiệm và phong độ của mình. Đạo diễn ra dấu ọi người trở lại làm việc. Buổi quay tiếp tục diễn ra. Và lần này. Mọi thứ đều êm đẹp. Phong đã thể hiện được hình ảnh một hoàng tử lạnh lùng và ánh nhìn chứa đựng tình cảm theo ý tưởng chương trình. Nhưng không ai hay biết, khi cảnh quay diễn ra, cô gái nhiều lần xuất hiện trong đôi mắt chàng minh tinh này không phải là Lệ Thi. Đó lại là Helen. Là Thiên Di. Trác Thanh Phong đã tưởng tượng cô minh tinh trẻ là nhà thiết kế ngoại quốc. Trong ánh mắt anh, một ngôi sao sáng rực bên cạnh Thiên Di. Sâu thẳm trong lòng anh luôn yêu cô ấy. Dù nhiều lần sau khi cảm giác bị phản bội lấn áp, anh ép bản thân phải quên người con gái này. Nhưng với anh càng quên thì anh lại càng nhớ. Anh không thể vượt qua tình yêu thật sự của mình.
Đêm đó, anh không thể ngủ được. Anh vẫn khó chịu. Cảm giác đó như có một cái gai trong tim anh. Phong không thể ngồi yên trong nhà. Anh thấy vô cùng ngột ngạt. Phong tản bộ trên những con đường xa lạ. Rồi anh đi ngang qua con phố lần đầu tiên gặp Di. Anh mỉm cười. Rồi tắt hẳn. Anh bước đi. Đôi chân anh bước rất chậm. Anh chợt dừng lại khi thấy một cô gái say khước, dáng đi lảo đảo bước ra khỏi một quán rượu. Cô gái mặc áo khoác màu xanh rêu dài qua đầu gối. Mái tóc xoăn dài màu nâu đen ấy bỗng nhiên quá đỗi quen thuộc với anh. Chỉ nhìn từ phía sau dáng đi thất thểu, xiên vẹo trên phố của cô gái ấy, Thanh Phong cũng nhận ra đó là ai. Thiên Di! Không ai khác. Phong liền chạy đến đỡ cô. Di quay lại. Thấy Phong. Di liền hất tay anh. “Không cần anh lo”. Di vẫn tiếp tục đi. Còn Phong lẳng lặng theo cô từ phía sau. Họ đi qua nhiều con phố. Họ lên xe buýt. Dọc qua nhiều nơi ở thành phố mua sắm bậc nhất Châu Á. Nhưng không ai trong hai người ngắm nhìn chúng. Trên chuyến xe buýt bấy giờ chỉ còn hai người. Di rưng rưng nước mắt. Cô không hề để ý sự hiện diện của người ngồi ghế sau lưng mình là Phong. Còn anh càng không thể hiểu được vì sao Di lại say khước rồi lại khóc. Phong rất đau lòng. Tim anh rất khó chịu. Nhưng anh chỉ dám ngồi nhìn cô và cùng cô khóc trong tim. Không có gì hơn lúc này, Phong cảm thấy bất lực vì không thể xoa dịu nỗi đau mà Di chịu đựng. Anh chỉ có thể thay đổi cách yêu cô là luôn ở phía sau để thầm che chở và an ủi cô. Tình yêu ấy dù với anh không biết khi nào nở rộ như hoa tường vi hay hoa mẫu đơn. Nhưng anh biết chắc nó sẽ không băng giá hay lạnh lung. Dù nó không phải tình yêu mãnh liệt đến mức gây chấn động trời đất. Nhưng nó sẽ là tình yêu mà anh sẽ vượt qua cả bầu trời rộng lớn trên cao và mặt đất cằn cỗi dưới chân. Mặc cho trời đất, hay thậm chí với anh suy nghĩ lúc này là Di không yêu anh, thì anh vẫn yêu cô ấy, vẫn luôn yêu cô ấy từ trong trái tim, từ trong kí ức tươi đẹp. Phong theo Di xuống xe. Anh ở ngay sau cô. Gió biển làm ùi hương của Di vương vấn trong từng mạch máu, từng hơi thở của Phong. Nhìn Di buồn bã bước dần ra mép biển thì Phong hoảng sợ. Anh chợt chạy theo kéo cô lại. Di giằng co, đẩy Phong ra nhưng không được. Anh ôm chặt cô trong vòng tay. Di òa khóc nức nở. Men rượu và nỗi đau khổ đã lấn áp lí trí Di. Bỗng cô ghì chặt Phong. Cô hôn anh. Từ trong sâu thẳm tình yêu, Phong luôn muốn được ở bên Di. Nhưng không phải như vậy. Phong đẩy Di ra. Anh từ chối nụ hôn đó. Anh kéo cô lên bờ. Di gục xuống trên bãi cát vàng óng ánh