Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 40
– Bà uống đi.
– Sao cháu không uống?
– Dạ thôi. Cháu không thấy khát. Chắc bà làm việc trong này lâu rồi phải không? Nó lớn như một dinh thự vậy
– Cháu nghĩ bà là người làm trong nhà này hả?_Bà cụ ngạc nhiên hỏi, miệng vẫn tươi cười
– Cháu không có ý gì xúc phạm bà đâu.
– Vậy cháu cảm thấy ta thế nào?
– Dạ! Cháu chỉ thấy bà rất gần gũi. Cháu thích nghĩ bà là người giản dị hơn là chủ của ngôi nhà này. Vì theo cách này trí thì ai là chủ nhân ở đây chắc sẽ rất nghiêm khắc và khó gần. Hơn nữa, không người chủ nào lại… đích thân đem bánh và nước ra cho khách. Cháu nói vậy bà đừng buồn nha!_Di nắm tay bà cụ, nét mặt vẫn ngây ngô và chân thành
– Cháu vừa thông minh vừa hiền lành. Thảo nào nó lại thích cháu?
– Bà nói ai ạ?
Đúng lúc đó, người đàn ông mặc vest trắng với nét mặt nghiêm nghị, cha của Thanh Phong, bước xuống từ trên lầu. Khi thấy Thiên Di ngồi trò chuyện vui vẻ với người phụ nữ lớn tuổi kia, ông ấy vô cùng kinh ngạc. Ông ta bước đến ngồi xuống ghế, thái độ lễ phép và có phần kính sợ người phụ nữ cao niên này.
– Mẹ xuống đây từ khi nào vậy?_người đàn ông trung niên kính cẩn hỏi
– Mẹ!_Di trố mắt ngạc nhiên rồi vụt đứng dậy, khoanh tay lễ phép_Cháu xin lỗi. Cháu thật vô phép.
– Không sao. Cứ ngồi xuống với bà_người phụ nữ cao niên mỉm cười nói với Thiên Di rồi quay sang trách khứ con trai_Cái thằng này. Cứ xuống vào lúc bà cháu ta nói chuyện khiến con bé mất tự nhiên
– Rồi. Con xin lỗi mẹ. Thôi mẹ lên phòng nghỉ đi. Con có chuyện muốn nói với cô gái này
– Ta mặc kệ. Ta cứ ngồi đây xem anh làm gì ta? Cho dù trước kia anh là thiếu tướng hay đại tướng thì giờ cũng chỉ là ông lớn của nhà này thôi. Đừng có mà ăn hiếp bà lão như tôi
– Có ai dám làm gì mẹ đâu. Mẹ để con nói chuyện với con bé.
– Thì ai cấm anh đâu. Tôi chỉ muốn ngồi đây với cháu dâu của tôi
– Thiên Di nè! Cô quen thằng Phong bao lâu rồi? Hai đứa yêu nhau đến mức nào? Khi nào thì đám cưới? Ta không thích cách sống của bọn trẻ bây giờ đâu. Cứ quen nhau, giận nhau rồi chia tay. Không đứa nào chịu đám cưới.
– Dạ thưa bác! Chúng cháu chỉ là bạn thôi
– Cô đừng gạt ông già này. Nếu không có tình cảm thật sự với cô thì cái thằng cứng đầu đó sẽ không tặng sợi dây chuyền đó cho cô. Nó là của mẹ nó
– Con thật sự không biết.
– Dù cô có yêu nó hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là nó có tình cảm với cô và coi trọng cô. Vì thế. Tôi muốn cô khuyên nó trở về nhà này, tiếp quản công ty địa ốc và đá quý của tôi. Nếu cô làm được. Tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa
– Có lẽ bác đã quá xem thường con và nhất là con trai bác. Con không cần tiền. Và hơn ai hết. Bác nên biết Thanh Phong đam mê ca hát và diễn xuất như thế nào? Bác không thể ép anh ấy từ bỏ nó
– Làm nghệ thuật thì kiếm được bao nhiêu tiền? Hơn nữa. Tôi cũng là người có danh tiếng. Tôi không chấp nhận con trai của nhà này lại đi theo cái thứ nghệ thuật đó. Cả cô cũng vậy. Muốn bước vào nhà này làm dâu phải dẹp ngay cái thời trang mà cô đang làm_cha của Thanh Phong tức giận đứng dậy
– Con xin lỗi. Nhưng đề nghị của bác không thích hợp với con. Xin phép bà và bác. Con có việc phải về_Thiên Di đứng dậy.
– Khoan đã cháu. Ngồi xuống nghe bà nói._người phụ nữ cao niên kéo tay Di ngồi xuống ghế_Có lẽ cha của thằng Phong nói hơi khó nghe. Nhưng đó là sự thật. Cháu nghĩ thằng Phong sẽ làm diễn viên đến khi nào? Tuổi trẻ qua đi, nó có còn đi diễn hay đi hát nữa không? Hơn nữa. Nó là đứa cháu trai duy nhất của nhà này. Nếu nó không nối dõi tong đường, kế thừa di sản thì ai sẽ làm.
– Bà ơi! Dù làm nghệ thuật chỉ ngắn ngủi. Nhưng nó là ước mơ và là sở thích của anh ấy. Cháu không thể nào ngăn cản Phong.
– Vậy bà hỏi cháu. Cháu có yêu thằng Phong không?
– Cháu nghĩ bà đã hiểu nhầm. Cháu chỉ coi Phong là bạn
– Nhưng trong mắt cháu, bà nhận ra tình cảm của cháu với thằng Phong không ít. Chỉ là cháu chưa nhận ra. Cháu hãy nghĩ đến tương lai của nó lẫn của cháu mà suy nghĩ đi
– Có ba thứ không thể lựa chọn là xuất thân, cha mẹ, và quá khứ. Nhưng tương lai vẫn có thể được chọn lựa. Cháu nghĩ Phong tự biết phải làm gì. Có thể cháu hơi thất lễ và cách nói chuyện của cháu không có chừng mực. Cháu chỉ biết xin lỗi bà bác trai. Còn những chuyện khác thì thứ lỗi cho cháu. Vì cháu không thể làm được. Xin phép. Cháu phải về.
– Thôi được. Cháu cứ suy nghĩ thật kĩ. Khi nào thích cứ đến tìm bà. Cái nhà rộng lớn mà chẳng có đứa con đứa cháu nào hết. Bà chỉ có mình bác trai. Còn nó thì cũng chỉ có mình thằng Phong