Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 37
– Cha anh đi rồi sao?
– Phải. Em không sao chứ? Anh xin lỗi
– Em ổn. Chỉ là mấy mảnh giấy. Em sẽ vẽ lại.Nhưng sao cha anh lại ghét em?
– Ông ấy không ghét em. Chỉ là không thích nhìn thấy tranh vẽ. Vì … mẹ anh là một họa sĩ.
– Gần giống em sao?
– Phải. Ngày nào bà cũng vẽ. Trước khi mất, bà cũng vẽ.
– Cha anh ghét mẹ anh lắm sao?
– Anh cũng không biết. Anh còn nhớ lúc nhỏ, ông ấy rất thương mẹ con anh. Nhưng kể từ hôm đó. Ông ấy không còn như vậy nữa
15 năm trước, tại ngôi nhà Thanh Phong đang ở, một cặp vợ chồng tranh cãi rất dữ dội ngoài phòng khách
– Anh không thể ép em từ bỏ công việc của em. Anh thật sự ích kỉ_Người phụ nữ ngồi bệt xuống đất, nói. Hình dáng và trạng thái của cô lúc này như vừa bị người chồng đánh. Tay cô vẫn xoa xoa má. Và trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ tóc dài qua vai này, hằn đỏ một khoảng lớn
– Cô mới là người không biết điều. Nay mẹ tôi đã nhân nhượng cho cô vào Trác gia. Cô còn ở đó làm cao._người đàn ông tức giận, đứng quát_Chỉ cần cô từ bỏ mớ nghệ thuật rẻ tiền, về nhà tôi ngoan ngoãn làm con dâu thì mọi chuyện sẽ êm đẹp rồi
– Anh rất ích kỷ. Ngay từ đầu quen em, anh đã biết em là một họa sĩ. Em không cần anh cho em thân phận gì trong nhà họ Trác. Em chỉ muốn mình tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình
– Cô nghĩ mớ tranh của cô sẽ nuôi sống cô và thằng Phong sao? Trác Đại này không thiếu tiền đến mức để vợ mình ra ngoài đi làm. Rồi bạn bè trong giới làm ăn sẽ cười vào mặt tôi
– Anh chỉ biết sĩ diện bản thân. Từ lúc theo anh, em đã chấp nhận sống chui rúc trong nhà, không giao tiếp với bạn bè. Kể cả họ hàng của em. Anh nói gì em cũng sẽ nghe. Nhưng ngoại trừ việc ép em ngừng vẽ thì em không làm được. Em không phải như những người vợ khác của anh suốt ngày ngồi trong nhà trưng diện rồi tiệc tùng. Em có cuộc sống và sự nghiệp của em
– Chát…._người đàn ông giơ thẳng chân đá vào bụng người phụ nữ đang nửa ngồi nửa nằm trên sàn nhà_Sự nghiệp hả? Tôi sẽ cho cô ôm cái sự nghiệp của mình để sống. Xem thử cô và thằng Phong sống được bao lâu?_người chồng bỏ đi
– Mẹ có sao không?_Thanh Phong lúc này chỉ là cậu bé chừng mười tuổi, chạy ra ngồi cạnh người mẹ đáng thương, lau vệt máu dính trên miệng mẹ bằng bàn tay nhỏ xíu của mình. Khóc mếu máo_Sao cha lại đánh mẹ? Con ghét cha lắm!
– Đừng con_người phụ nữ ôm con mình vào lòng_Ông ấy là cha con. Đây là chuyện người lớn. Mẹ không sao đâu con trai
Tại Trác gia một vài ngày sau. Đoạn kí ức của Phong vẫn diễn ra
Phong đến gặp cha mình trong ngôi nhà rộng lớn, nguy nga và lộng lẫy
– Con đến đây làm gì?_người đàn ông hỏi
– Anh đừng có nổi nóng với con như thế_Một người phụ nữ ngồi bên cạnh cha của Phong mỉm cười nói_Lại đây với dì nè
– Cha ơi! Cha cho con tiền chữa bệnh ẹ đi. _Cậu bé Thanh Phong tội nghiệp, nước mắt giàn giụa, đứng im nói_Mẹ tội nghiệp lắm!
– Ta sẽ không đưa cho cô ta dù chỉ một hào. Con về đi.