Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 3
– Sao cô không la? _Hắn, tay chống đỡ đầu, nằm dài trên giường, nhìn Di hỏi_Cô thật kì lạ, nhưng cũng rất đẹp
– Cứu…
Vừa ngồi dậy, chưa kịp chạy khỏi giường la lớn thì hắn đã nhanh tay kéo cô gái lại, tay hắn bịt kín miệng cô
– Cô mà la là tôi giết cô liền. Tôi cài bom trong nhà thờ rồi. Vù….Chỉ cần tôi ấn nút là nơi này nổ tung. Giờ tôi không bịt miệng cô. Nhưng nếu cô phát ra bất kì câu gì là….Bùm…
Nói xong. Không khí trở nên căng thẳng. Hắn láo lia láo lịa. Đôi mắt khuất sau gọng kính trong suốt đầy vẻ hiền lành hơn những gì hắn vừa nói. Hắn từ từ bỏ tay ra khỏi miệng Di. Hắn ngồi trên giường một lúc lâu, nhìn cô nằm co ro trong chăn, chợt cười.
– Ây da! Không ngờ cô bé Thiên Di lại nhát gan đến vậy? Coi nào, bỏ chăn khỏi mặt đi kẻo ngộp thở mà chết đó
– Anh… là ai?_Thiên Di từ từ kéo mền xuống, run rẩy hỏi
– Không nhớ anh sao? Chàng trai hồi nhỏ hay cùng em đi hái dâu rừng đó.
Bỗng đoạn kí ức tuổi ấu thơ chợt ùa về trong kí ức. Một cậu bé nắm chặt tay một cô gái bảy tuổi chạy giỡn trong vườn của nhà thờ. Tiếng cười rôm rã bỗng kéo cô gái về lại hiện thực. Cô ngồi trên giường, cạnh người thanh niên đó, nhìn hắn với sự ngạc nhiên pha lẫn hoài nghi
– Anh là Khánh Hưng?
– Không lẽ là … Dracula. Lâu ngày không gặp vẫn nhát gan như xưa
– Đừng hù nữa mà. Anh thật sự là Khánh Hưng sao?
– Không phải._Hắn đáp ngắn gọn, nhìn Di, mặt hắn kề sát mặt Di. Trái tim cô gái trẻ vừa du học trở về bỗng nhảy khỏi lồng ngực_Anh chỉ là cậu bé nào đó dạy bơi, dạy trèo cây hái ổi, đẩy xích đu cho ai đó thôi
Trong niềm vui sướng gặp lại bạn cũ, Thiên Di bất chợt ôm chầm người thanh niên ấy, khóc mếu máo
– Cái đồ quỷ. Biết em là ai sao lại hù em ngất đi thế kia hả?
– Em thả ra cho anh thở đi.
– Uhm!_Cô buông tay khỏi người Hưng. Gương mặt hơi ngượng ngùng, đỏ ửng càng làm cho cô gái trở nên xinh đẹp lạ thường_Xin lỗi. Em mừng quá! Người đầu tiên em muốn gặp khi về nước là anh đó. Em nhớ anh lắm!_Rồi chợt nhìn xuống đầm ngủ đang mặc, cô lấy gối đánh vào người Hưng liên tục. Anh bỗng giựt gối ném lên đầu giường rồi nắm chặt tay cô, nhìn cô với nét mặt tức giận
– Em khùng hả? Sao mạnh tay quá vậy? Uống thuốc chưa đó? Có cần anh chở đi khám không? Tự nhiên lên cơn động kinh đánh anh
– Sao… Sao anh thừa nước đục thả câu? Có yêu người ta hay không mà làm vậy chứ hả?
– Làm cái gì mới được._Người thanh niên trẻ tên Hưng chợt nhìn cô gái, tay cô nắm chặt mền che người mình thì lăn dài trên giường cười khoái trá_Này Di! Em đừng có nói với anh là em nghĩ anh làm gì em đó nha! Em không có hứng với con gái đâu.
– Vậy ai thay đồ cho em?_Cô lườm Hưng, như kiểu ánh mắt của một đứa trẻ giận hờn, hỏi
– Là anh
– Sao trả lời thản nhiên quá vậy? Anh cũng thừa nhận rồi đó
– Nè! Anh chỉ nhận là thay đồ. Chứ không nói là xâm phạm cơ thể em đâu đó. Tại hồi nãy bế em lên giường thấy người em mồ hôi ướt nhẹp, sợ em bệnh nên anh giúp thôi. Bộ em quên anh là gì rồi hả? Đừng lâu lâu nổi điên chứ? Thảo nào ế!