Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 100
Họ gọi nhạu trong nước mắt. Họ xiết lấy nhau trong đêm dài đăng đẳng. Họ “yêu” nhau trong cái ngày họ nghĩ là cuối cùng. Hai cơ thể hòa vào nhau mãnh liệt và cháy bỏng. Có lẽ, không có gì chia cắt tình yêu của họ lúc này.
Chuyện khó khăn nhất cũng xảy đến. Thiên Di được đưa vào phòng phẫu thuật. Trên đoạn đường dài đến bệnh viện. Cô không ngừng nắm tay Phong. Rồi cô nhìn anh lần cuối trước khi thuốc mê thấm hoàn toàn…
… Năm năm sau, tại một cửa hiệu thời trang lớn ở Vịnh Nước Cạn. Khách ở đây đông nghịt. Mọi người chen lấn nhau. Nhưng không phải để mua đồ mà đang vây quanh một người. Đó chính là nam diễn viên – ca sĩ Thanh Phong. Anh vui vẻ với các cô gái muốn chụp hình với anh. Anh lại mỉm cười và nhìn mọi người bằng ánh mắt như phát ra tia sét. Đúng lúc đó, một cô gái bước ra, dắt theo một bé trai kháu khỉnh, véo vào lưng anh. Đó là Thiên Di. Cô mỉm cười chào mọi người rồi kéo Phong vào trong.
– Anh muốn làm ngôi sao nữa hả?
– Không. Chỉ là người hâm mộ cuồng nhiệt quá! Mấy năm nay đĩa hát bán rất chạy nên họ yêu mến anh thôi mà
– Rồi anh đáp lại sự yêu mến đó đúng không?
– Không không. Anh chỉ có mình em thôi.
– Còn con nữa_cậu bé nói
– Uhm! Cả con nữa con trai_Phong bế con đặt lên vai mình
– Anh còn nhớ hôm ở trong bệnh viện anh đã hứa gì với em không?
– Anh nhớ mà.
Tại bệnh viện, năm năm trước, ca phẫu thuật của Thiên Di kết thúc. Cô được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt. Bác sĩ bảo phẫu thuật thành công, nhưng qua khỏi cơn nguy hiểm hay không tùy thuộc vào ý chí của cô. Mấy ngày liền, Di hôn mê. Phong luôn bên cạnh, nắm tay cô. Nhịp tim của Di rất yếu. Cô có thể ra đi bất cứ lúc nào. Chàng minh tinh Thanh Phong vô cùng lo lắng cho vợ. Anh không hề rời khỏi giường bệnh. Hàng ngày, anh đều kể chuyện cho cô nghe. Những câu chuyện dù rất hài hước nhưng vẫn được kể kèm theo hai hàng nước mắt. Hiểu Văn tổ chức buổi họp báo cầu nguyện cho cô. Rất đông người hâm mộ và phóng viên cũng đến. Ai cũng đọc kinh và thả đèn cầu nguyện trên bờ sông. Những người ở xa cũng tham gia rất nhiệt tình. Có những người tổ chức viết lời cầu nguyện ra giấy rồi nhét vào chai thủy tinh và ném xuống biển. Dù bằng phương thức nào, họ đều bị tình cảm của hai người làm cảm động. Tất cả có chung mong ước Thiên Di sẽ bình phục. Trác gia tổ chức các buổi phóng sinh, thả chim bồ câu trên đỉnh núi Thái Bình. Những người quen biết họ đi câu cá nếu câu được cá đều thả trở lại sông. Chưa một sự kiện nào lại diễn ra lớn đến như vậy. Câu chuyện tình cảm của họ được các nhà báo, nhà phê bình, nhà văn tốn rất nhiều giấy mực. Hàng loạt bài báo, tiểu thuyết được in ra và đắt hàng như tôm tươi. Sự cố gắng và nỗ lực của mọi người cũng khích lệ ý chí của Thiên Di. Nước mắt cô chảy ra. Tay cô bắt đầu cữ động. Cô tỉnh dậy sau cơn ngủ dài. Cô ôm chầm lấy Thanh Phong trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Cảnh tượng cảm động đó được Hiểu Văn truyền hình trực tiếp. Ai nấy đều vui lây cho họ.
– Cám ơn thượng đế đã cho em quay lại với anh
– Mình cũng phải cám ơn mọi người đã cầu nguyện cho em nữa
– Em biết hết sao?
– Trong lúc nằm trong một khoảng không tối đen như mực. Em nghe thấy tiếng cầu nguyện của mọi người. Và cả tiếng gọi của anh. Một ánh sáng đã hất em ra khỏi bóng tối và trở lại nơi này