Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 1
Tình yêu là gì?
Đôi khi tôi tự đặt ra câu hỏi này, rồi lại tự mình đi tìm câu trả lời. Tôi cảm thấy thật sự buồn cười. Tại sao mình phải làm thế? Vì chẳng ai có thể định nghĩa về nó. Cũng chẳng có nhà văn nào, hay nhà khoa học nào biết được chính xác khái niệm tình yêu là gì, đặc điểm tình yêu là gì hay tại sao con người ta lại yêu? Năm nào cũng vậy, thế kỉ nào cũng vậy, dù người thống trị một quốc gia biến dân tộc mình thành đế chế nào cũng vậy, không ai hiểu được tình yêu. Nhưng người ta vẫn yêu. Và yêu say đắm. Thậm chí biết rằng tình yêu ấy không thực, là mù quáng. Họ vẫn yêu.
Tôi cũng chỉ là một người bình thường, thích văn chương và ca tụng cái đẹp. Tôi càng không phải là người am hiểu lĩnh vực này. Song. Khi tiếp xúc với cô gái này, bằng trái tim, tôi đã có thể chạm nhẹ vào hai tiếng “tình yêu” Đây là câu chuyện có thật. Duy tên của nhân vật và vài tình tiết được hư cấu. Tôi rất mong. Hương vị trái cấm này có thể thổi thêm vào lâu đài tình ái của mỗi chúng ta
Mùa hè năm 2005, …
Trở về Việt Nam sau khi kết thúc chương trình đào tạo thạc sĩ quản trị kinh doanh – thiết kế thời trang ở Paris, thủ đô nước Pháp, nơi đầu tiên cô gái trẻ đặt chân đến là một tu viện nhỏ ở Đà Lạt. Nó nằm trên đồi, rất hẻo lánh và dường như không có khách đến thăm thường xuyên, đường lên vẫn ngoằn ngoèo, khó đi như lúc cô rời khỏi. Cánh cổng bị rỉ sét nhiều chỗ. Thế nhưng, khi bước vào, mùi hương của bãi cỏ đã làm xao xuyến tâm hồn ấy. Nó vẫn như mới, vẫn đẫm sương, ướt lạnh dù bây giờ vào khoảng giữa trưa. Mười năm dài dăng đẵng, không khí nơi đây như đưa Thiên Di quay về hồi ức tuổi thơ. Trên bãi cỏ này, những đứa trẻ mồ côi như cô chạy nhảy khắp nơi. Tiếng cười trong trẻo, ngây thơ ấy như một chuỗi kỉ niệm đẹp. Ngồi đong đưa trên chiếc xích đu trắng, những hình ảnh bạn bè thân thuộc tưởng chừng mất đi bỗng tràn về ào ạt như thác nước. Di nhắm nghiền mắt, cố hít thở thật sâu vị ngọt trong của nắng ấm và vị the the của gió cao nguyên. Mái tóc cô bay bồng bềnh trong gió. Và làn da trắng kia như tỏa sáng giữa mọi vật. Mãi ngất ngây với sự yên tĩnh của thiên nhiên, một bàn tay ấm chạm nhẹ vào vai Di. Đôi mắt to, nâu đen mở ra và lấp lánh. Hiện diện trước mặt cô là một sơ đã lớn tuổi, da nhăn và tóc bạc nhiều, với ánh nhìn trìu mến, đầy yêu thương
– Sao con lại ngồi đây Thiên Di? Trời đang rất nắng con à!
– Thưa sơ! Xin sơ đừng lo. Nắng cao nguyên tuy rát bỏng chân con nhưng vẫn trong lành hơn thành phố rất nhiều. Chúa ban cho con người cuộc sống muôn màu muôn vẻ ắt có lý của Người. Con cảm nhận được điều đó từ thiên nhiên sơ à! … Thưa sơ! Con thật là bất kính khi hỏi sơ điều này. Sơ tên gì vậy ạ? Thật lòng, con xa nơi này rất lâu nên kí ức của con cũng không trọn vẹn. Mong sơ tha lỗi
– Ôi con yêu của ta! Đâu phải ta sinh ra để được con biết tên. Chúa cũng tạo ra ta như bao sinh linh, tạo vật khác. Cái tên cũng không còn quan trọng. Bởi ta cũng như con. Đều là con cái, là đầy tớ của Ngài. Con chẳng cần bận tâm đến một cái tên nhỏ bé. Thôi chúng ta vào trong, ta muốn nghe con kể về hành trình của mình. Ngay sau khi ta mời con món súp
– Cảm tạ lòng hiếu khách và chân tình của sơ. Thật quý cho con. Vì vừa về Việt Nam, con đã đến đây ngay mà chưa kịp thuê phòng hay ăn uống. Con mong sơ cho con ở đây vài hôm rồi con tìm nhà sơ nhé!
– Đây là nhà của tất cả mọi người. Không phải của mình sơ đâu con gái. Ta mong con hãy hiểu, nhà của Chúa luôn rộng mở cho con chiên của Ngài. Ta mong Chúa chúc lành cho con. Vào trong nhà thờ nào con của ta