Bạn đang đọc Yêu Không Hối Tiếc – Chương 8
Gia đình thân yêu.
Một tiếng hét kinh hoàng làm Khánh Nam giật bắn người. Mới sáng sớm mà ai đã làm trò gì thế không biết. Anh chui ra khỏi chăn, ngóc đầu nhìn ra phía cửa. Minh Sang đang đứng ở đó, mặt đỏ bừng lên. Có gì mà cô bé lại có phản ứng kì lạ đến thế chứ?
– Em sao thế? Sao mới sáng sớm đã hét toáng lên thế?
Nhưng chợt nhớ ra, Sang đã không còn ở đây hơn tuần nay rồi, anh lại ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Mà sao em lại ở đây?
Cô bé nhìn anh, mắt như sắp khóc đến nơi, và cô bé quay ngoắt người đi ra ngoài, đóng cửa cái rầm khiến anh tỉnh cả ngủ.
– Gì mà ồn ào thế chị Laura?
Một tiếng nói quen thuộc tới mức vừa nghe thấy là Khánh Nam đã giật mình muốn lăn xuống đất. Thì ra nguyên nhân gây ra phản ứng như thế ở Sang chính là một người đang cuộn tròn người trong chăn ngủ ngay cạnh anh, để lộ ra mỗi mái tóc dài.
Khánh Nam dụi mắt cho tỉnh hẳn, nhìn lại vẫn không có gì thay đổi. Anh vội kéo chăn ra khỏi người đó, hét lên, to không thua gì Sang.
– A…Cún…
– Hơ… sao nghe như có giọng của anh Gấu thế nhỉ?- Vẫn là cái tiếng lẩm bẩm rõ ràng là còn chưa tỉnh ấy.
Khựng lại 3 giây, cô bé mở mắt ra, thấy ông anh trai đang nhìn mình đầy kinh dị, cô nhóc xinh xắn tung chăn, ôm chầm lấy ông anh, kêu lên:
– Good morning anh Gấu. Ha ha. Cún nhớ anh Gấu quá đi.
– Cú…ún…- Anh lắp bắp vì bị nghẹt thở trong cái ôm hơi bị “nhiệt tình” và nồng hậu của cô em gái nghịch ngợm.- Trác…Vân… Sao em lại ở đây?
– Thì em về đây với anh Gấu mà.- Cô bé phá ra cười khi nhìn thấy gương mặt nghệt ra của anh mình.
– Nhưng khoan…còn ba mẹ… ba mẹ…
– Ba mẹ cũng về đây mà. Về hồi đêm anh đang ngủ nên không ai gọi anh thôi, muốn làm anh bất ngờ đó.
– Ặc…đúng là bất ngờ thật…- Anh cười như mếu.- Anh còn tưởng hai ngày nữa mọi người mới về?
– Không khí ở đây cũng không khác gì bên ấy mấy anh nhỉ?- Trác Vân nhảy tót xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, reo lên thích thú chẳng buồn trả lời câu hỏi của anh.
– Mùa này thôi, chứ mùa hè thì nóng chết đi được.- Anh lại nằm lăn ra giường.
– Anh Gấu dậy đi, dậy đưa em đi ăn phở…
– Hả?- Anh lại bật dậy như lò xo trước cái yêu cầu nghe có vẻ hay ho của cô em gái.- Muốn ăn thì chút anh kêu chị Hoa làm à ăn, ra ngoài ăn làm gì.
– Không… em muốn ra ngoài ăn. Mẹ nói phải ăn ở ngoài mới cảm nhận được hết Hà Nội.
“Hix, mẹ toàn dạy nó cái gì thế này?” Anh méo cả miệng nhìn cô em gái, không biết phải nói cái gì vào lúc này. Anh đứng dậy, nói với con bé trước khi chui vào nhà vệ sinh:
– OK. Vậy đợi anh 30 phút, anh phải tắm cái đã.
– Hi hi. Anh Gấu muôn năm.
Khi Khánh Nam khoác vai cô em gái xuống dưới nhà thì đã thấy bà nội, ba và mẹ anh đang ngồi đó, không thấy Sang đâu. Sau khi chào ba và ôm hôn mẹ, Nam quay sang hỏi bà nội:
– Sang đâu rồi nội?
– Nó về rồi. Chị Hoa bảo nó mang chè sen đến rồi về luôn.
– Sang là đứa con gái lớn của chị Vân phải không mẹ?- Nhi tủm tỉm cười.
– Phải…con bé dễ thương lắm… Mà hai đứa định đi đâu vậy, sao không lại đây ăn sáng?- Bà Liên nhìn hai đứa cháu nội.
– Nội yêu quý- Con bé Vân lại bắt đầu giở trò làm nũng quen thuộc của nó khi nó ôm lấy bà nội mình từ phía sau- Lần đầu con về Việt Nam nên con có rất nhiều chỗ muốn đi thăm. Xin phép nội, xin phép ba mẹ cho anh Gấu đưa con ra ngoài nhé!
– Cái con bé này lại nhõng nhẽo rồi- Nhi lừ mắt nhìn hai đứa con- Mau lại đây ăn sáng đi đã.
– Ba…- Con bé chạy lại nói thì thầm vào tai ba nó câu gì nó- Ba. Ba xin phép mẹ giúp con đi ba.
– Thôi được rồi, con quỷ con này.- Hải Long, dù đã bước sang tuổi 50 nhưng vẫn giữ được nét phong độ và vóc dáng của một người siêng năng chơi thể thao- Qua chào bà nội và mẹ đi rồi hãy đi. Bin, đưa em đi cẩn thận đó…
– Dạ…
– Hu ra, ba tuyệt nhất…- Trác Vân nhảy cẫng lên, chạy qua hôn lên má bà nội và mẹ nó rồi kéo tay ông anh đi ngay ra ngoài.
Trác Vân, vừa qua sinh nhật tuổi 16, đẹp rạng ngời như một đóa hoa lúc bình minh, nó được thừa hưởng cả vẻ đẹp của ba và những nét dịu dàng của mẹ. Cô bé đáng yêu, đôi khi rất tinh nghịch, nhưng khi cần nó có thể diễn vai của một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng ngay được. Hai anh em thường ngày rất quấn quýt nhau nên nhiều người lại luôn nghĩ rằng cả hai là một cặp. Và nếu như có một cô gái nào mà con bé không ưa, thì cô gái đó đừng có hòng mà đụng được vào ông anh của nó.
Tan học, Nam đang định lấy xe về nhà thì Trác Vân nhắn tin cho anh, một cái tin ngắn gọn và đủ shock: “Anh Gấu học xong xuống canteen nhé, em đang ngồi đợi anh Gấu ở cateen trường anh nè.”
Nam hoảng hồn, con bé nghịch ngợm này còn dám mò đến tận trường anh chơi bời nữa.
– Này nhóc…- Anh gõ tay vào trán con bé khi thấy nó đang ngồi một mình với trò chơi điện tử cầm tay của nó- Ai cho đến đây? Hỏi ba mẹ chưa không ba mẹ lại rối lên đi tìm đấy?
– Em bắt taxi đến. Em vừa gọi cho ba rồi. Em kêu em đang ngồi với anh nên ba yên tâm không hỏi gì nữa.
– Muốn ăn gì anh Gấu đưa đi?
– Ăn ở đây đi…
– Hả?
– Em thích ăn ở đây…- Con bé hếch mũi nhìn anh, về cái tính ương ngạnh, bướng bỉnh thì nó chả thua anh chút nào.
Khánh Nam lắc đầu rồi dẫn cô em gái ra mua đồ ăn ở cateen. Được cái Trác Vân là đứa dễ ăn dễ nuôi nên thức ăn phương Tây hay Việt Nam nó đều xử lý được tất.
Vừa ngồi xuống bàn, thì Phượng Vũ đi tới. Mỗi lần ăn trưa ở đây anh đều ăn cùng con gấu trúc đó nên đâm ra thành thói quen, chẳng cần mời cũng có thể tự tới.
– Ủa, có thêm ai nữa đây?- Phượng Vũ đặt khay thức ăn xuống bàn hỏi.- Trông cô bé này con nít quá chắc không phải là sinh viên đấy chứ? Mà này, anh đang chơi trò gì thế? Không sợ đi tù à?
– Nhìn lại mặt hàng đi xấu gái.- Anh vặc lại.
Trác Vân đưa mắt nhìn Phượng Vũ tò mò, rồi lại trố mắt nhìn ông anh nó khi nghe ông anh nó gọi người vừa đến bằng cái tên khá kì cục.
– Em gái tôi đấy.
– Ờ, thảo nào…- Phượng Vũ quay sang Vân, cười- Chào em, chị là Vũ, bạn anh trai em. Em mới từ Hà Lan về à?
– Hi, vâng ạ! Ủa mà anh Gấu kì ghê, sao chẳng bao giờ kể với Cún là anh Gấu có bạn gái ở Việt Nam vậy?
Câu nói của con bé làm cả hai đều bị sặc, và ngượng chín người.
– Nhóc đùa à?- Phượng Vũ phá lên cười ngay sau đó vài giây- Chị mà lại thích ông anh của em sao? No way.
– Cô nghĩ tôi thích người thừa hooc môn đàn ông như cô chắc.- Khánh Nam cự lại.
– Hi hi… Hai anh chị rõ ràng là thích nhau mà cứ giả bộ cãi nhau hoài…- Con bé tiếp tục trêu chọc.- Em là Vân, em gái của anh Gấu đó.
– Gấu à?- Phượng Vũ cười nham hiểm- Cái tên sao giống người quá. To xác, vô dụng…
– Cô… cô quên là cô cũng họ nhà gấu à, đồ gấu trúc…
– Tôi là gấu trúc hồi nào?- Phượng Vũ cãi lại.
– Từ cái hồi nảo hồi nào khi tôi mới biết cô cơ.- Nam xì một tiếng.
Tiếng chuông điện thoại của Phượng Vũ cắt ngang cuộc tranh cãi mà không biết khi nào mới có hồi kết. Phượng Vũ chạy đi nghe điện rồi, Vân quay qua nhìn anh cười hồn nhiên:
– Oa, anh Gấu làm Cún ngưỡng mộ quá đi… Mới về Việt Nam mà đã có bạn gái rồi.
– Nhóc đừng nói bừa nữa, chị ấy không phải bạn gái anh đâu.- Anh lừ mắt với con bé.
– Rõ ràng anh Gấu thích chị ấy mà…
– Trẻ con nhiều chuyện.- Anh dí tay vào trán cô em gái láu lỉnh.
– Anh Gấu mới là trẻ con… Mà ba dặn em kêu anh Gấu về sớm đấy. Tối nay nhà mình có hẹn đi ăn với gia đình chú Khánh, cô Linh, gia đình nhà chú Tùng và cả nhà cô My Vân bạn ba mẹ nữa.
– Ờ, anh biết rồi.