Bạn đang đọc Yêu Không Hối Tiếc – Chương 25
Tìm lại
Do bị kẹt trong một cuộc họp ban quản trị phía Nam của Lotus nên mãi hai ngày sau Khánh Nam và Sang mới lên được Kon Tum. Cả hai đều nóng lòng muốn biết liệu cái anh chàng Năm Sơn đó đã về đến nơi hay chưa và tình hình của Vân liệu có hy vọng hơn hay không?
Nhưng theo lời cô Hoài kể thì anh ta đã tức tốc vào rừng ngay sau khi về đến nơi. Khánh Nam thấy cảm động trước tấm lòng đầy nhiệt tâm của anh ta. Suy cho cùng thì em gái anh cũng chỉ là người xa lạ với cả anh ta và cô Hoài, nhưng họ có khi nào suy nghĩ tính toán thiệt hơn đâu. Năm Sơn đi khá lâu mà mãi không có hồi âm gì. Khánh Nam không thể đợi thêm để gặp anh ta nữa, anh phải về lại Hà Nội lo công việc, để mẹ anh trở vào đây chăm sóc cho Vân.
Đêm cuối ở lại Kon Tum, Khánh Nam không thể ngủ được. Đã gần hai giờ sáng, bên góc kia mọi người đã đều ngủ say. Gió núi lùa vào làm anh thấy hơi lạnh. Anh cứ suy nghĩ mãi về những con người kì lạ quanh mình. Phượng Vũ kiêu hãnh và đầy lòng tự tôn. Một anh chàng Việt chấp nhận quên mọi thứ một cách lạnh lùng. Một người thầy thuốc tận tâm đến kì lạ. Cách mà những người đó sống làm anh thấy cuộc sống còn quá nhiều lạ lẫm mà anh chưa bao giờ khám phá hết.
Đến gần ba giờ sáng thì Khánh Nam mới chợp mắt được một chút. Trong giấc ngủ anh mơ thấy một mùi hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu, nhưng hình như đó không phải là mùi hương hoa hoàng lan như anh vẫn mơ trong những giấc ngủ êm dịu trước đây…
Sáng hôm sau, không chỉ Nam mà cả Sang và cô Hoài cũng ngạc nhiên khi Vân hớn hở đem khoe một chậu hoa nhỏ được đặt trên bậc thang. Đó là một thứ hoa màu vàng thanh thoát, thân mềm, mùi hương của nó chính là hương thơm đêm qua anh đã ngửi thấy. Có ai đó đã đến đây đêm qua.
– Lại thêm một đóa hoa nữa… – Cô Hoài cứ nhìn mãi chậu hoa mà Vân đang ôm trong lòng đó lẩm bẩm.
– Đó là hoa gì vậy thưa cô? – Khánh Nam tò mò.
– Hoàng Thạch Liên, loài hoa kì bí nhất của vùng Tây Nguyên này.
– Kì bí? Nó không độc hại gì chứ cô?- Khánh Nam nghi ngại hỏi khi nhìn thấy Vân cứ ôm ấp đóa hoa mãi.
– Ngược lại… Nó đem lại mọi sự may mắn cho người có nó. Tôi thực sự cho rằng em gái cậu là người may mắn đấy. Đây là một cây thuốc có thể chữa bách bệnh.
– Thật ạ? – Anh thốt lên.
– Tôi được nhìn thấy nó lần này là lần thứ hai đấy. Lần trước học trò của tôi đã đem về một cây, và tôi đã chế nó thành thuốc chữa bệnh rồi. Có lẽ em cậu sẽ khỏi sớm thôi.
– Ai đã mang cây này đến ạ, nếu nó đã quý và hiếm như thế?
– Phải là người có duyên hoặc là người thực sự đang cần một may mắn thì mới có thể gặp được loại hoa này. Có lẽ cậu ta mang nó về đây, tôi vừa thấy trên cái sàng phía sau nhà có rất nhiều lá thuốc.
– Vậy anh ta đi đâu rồi ạ?
– Cậu ấy như cánh chim lớn của đại ngàn ấy mà, chẳng bao giờ tôi biết cậu ta đi đâu và khi nào trở về.
Khánh Nam thần người ra trong vài giây để nghĩ đến con người kì lạ kia. Anh ta có vẻ bí ẩn một cách lạ lùng. Rốt cục thì đó là con người như thế nào nhỉ?
Khánh Nam và Sang trở về Hà Nội với một niềm tin cực kì lớn là Vân sẽ mau chóng bình phục trở lại. Công việc lại cuốn hai người về lại với vòng quay của cuộc sống, với những lo toan và bộn bề cảm xúc. Lúc này bà nội Nam trở nên yếu hẳn và bà lúc nào cũng giục anh và Sang nhanh chóng kết hôn.
Khánh Nam đã không thể chần chừ lâu hơn được nữa, khi mà sức ép từ mọi người ngày càng gia tăng, và quan trọng hơn cả là tình hình bệnh của Vân tiến triển khá nhanh và tốt. Mẹ anh đã ở trong đó nhiều ngày để chăm sóc cho con gái. Bà dự định sẽ trở ra cùng Vân trong vòng một hoặc hai tháng tới.
Ngày Vân lành bệnh, không chỉ anh mà cả ba anh cũng lên Kon Tum để đón mẹ và em gái anh trở ra Bắc. Niềm vui đoàn tụ cùng với niềm vui tìm lại được đứa con gái yêu quý làm cho Hải Long không cầm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Buôn làng ở đây đã quá quen với Vân đến nỗi, ngày cô đi, mọi người đến chào rất đông. Vân đã lành bệnh, nhưng chẳng còn vô tư hồn nhiên như ngày xưa nữa. Cô trông hiền hơn, trầm lặng hơn, và trưởng thành hơn.
– Cô Hoài. – Khánh Nam nói với người thầy lang tốt bụng một mực từ chối lời đề nghị trở ra Bắc của bố mẹ anh – Cháu rất cảm ơn cô. Cháu rất tiếc là cô không muốn ra Hà Nội. Sắp tới chúng cháu sẽ kết hôn, cô không thể phá lệ được ạ?
– Ồ, tôi thì có công trạng gì đâu. Hai cô cậu kết hôn tôi nhất định sẽ gửi quà mừng. Còn ra Hà Nội thì có lẽ là không được rồi.
– Vậy còn Năm Sơn? Cô biết anh ấy ở đâu chứ?
– Tôi vẫn chưa có tin gì của cậu ta cả.
– Cậu ta hả?- Người già làng lên tiếng- Cậu ta vào miền Tây rồi.
– Sao cụ biết ạ?- Cô Hoài tỏ ra ngạc nhiên.
– Dạo trước chính cậu ta nói thế mà. Đi cùng một cô gái đẹp lắm, vào miền Tây rồi.
– Cụ có gặp cậu ta ư ? Khi nào vậy?
– Dăm tháng trước đó. Một đêm cả nhà ta đang ngủ thì cậu ta cùng cô gái đến, xin ở nhờ. Cậu ta bị thương ở chân. Ta hỏi sao cậu ta không về nhà thì cậu ta không nói. Nghe nói cậu ta bị ngã từ trên núi xuống khi đi hái thuốc. Ở với ta được hai tuần lễ thì cậu ta đi cùng cô gái kia.
– Nó bị thương ư? – Cô Hoài lẩm bẩm rồi khẽ tự trấn an mình – Thôi, chắc chẳng sao đâu. Anh chị với các cháu lên đường đi kẻo muộn.
Sau những cái ôm hôn chia tay giữa những người phụ nữ, cả nhà Khánh Nam lên đường trở về. Sau bao nhiêu sóng gió thì bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã bình yên hơn.